Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Chương 97: Nỗ lực lấy lòng
Khi vết thương ngay chân đã đến giai đoạn lành lại, Lộ Tĩnh cũng được sắp xếp trở về cùng Mặc Kỳ Dực. Thậm chí được bố trí ngồi khoan hạng sang của máy bay, vinh dự được ngồi cạnh hắn.
Lộ Tĩnh cũng đã nghe được loạt tin tức hủy bộ phim truyền đến thông qua thông báo trên điện thoại. Bộ phim vốn theo tiến trình chỉ còn hơn hai tuần nữa sẽ kết thúc, vậy mà đột ngột hủy khi không được cho phép tiếp tục quay.
Cô gái nhỏ ngồi khoan máy bay, chiếc váy dài đến chân được bố trí che đậy, nhưng vẫn nép mình vì hơi lạnh.
Tiếp viên hàng không vốn đã nhận thấy, muốn đem chăn đến để cô đắp, kết quả lúc quay lại đã thấy Mặc Kỳ Dực nhíu mày không hài lòng, người đàn ông tự phủ áo vest chính hắn lên cơ thể nhỏ. Để lộ áo sơ mi bên trong, cùng với cơ thể lực lưỡng khiến một vài nữ tiếp viên vẫn không thể tránh khỏi ánh mắt ngượng ngùng.
Suốt cả quá trình trên máy bay vốn dĩ sẽ im lặng, nhưng Mặc Kỳ Dực lại không chỉ đơn giản muốn thế. Từ lúc phát giác Lộ Tĩnh quan trọng với hắn nhường nào, người đàn ông đối với mọi hành động đều thay đổi đến lạ.
"Vết thương ở chân của em đã như thế nào rồi?"
"Ốn thưa ngài."
Lộ Tĩnh không khỏi ngạc nhiên, với từng cử chỉ muốn chạm vào cô của Mặc Kỳ Dực thì cô lại càng nép mình hơn.
Mỗi buổi sáng ở bệnh viện, hầu như người đàn ông này luôn kiểm tra vết thương cho cô. Vậy mà giờ lại hỏi những câu vô nghĩa như thế này.
"Em có muốn dự án phim nào ngay khi vừa khỏi không?".
Vốn là sẽ để cho Lộ Tĩnh tự chọn, nhưng Mặc Kỳ Dực lại không tốt bụng đến thế. Người đàn ông vẫn không quên bồi thêm vài câu nhắc nhở.
"Không được liên quan đến phim tình cảm nam nữ gì đó, và các thể loại phim hành động!"
"Tôi sẽ tự mình cố gắng kiếm bộ phim, ngài không cần quan tâm đâu."
Nếu như lúc trước một hay hai câu thốt ra đều là đe dọa bắt ép, thì hiện tại những lời thốt ra lại vô cùng nhẹ nhàng. Thậm chí còn tốt bụng khi mà sử dụng cha của Lộ Tĩnh để bắt đầu câu chuyện.
"Hiện giờ cha của em ở công ty đã được bố trí phòng nghỉ ngơi đầy đủ, thời gian nghỉ ngơi chiếm lượng khá nhiều, em không phải lo ông ấy sẽ chịu mệt."
"Tôi đã cho người tăng lương cho cha em với nội dung (Nỗ lực và có chí tiến thủ trong công việc)."
"Phần ăn của cha em trong công ty, tôi vừa cho người thay đổi thành các món ăn đầy đạm và nhiều chất dinh dưỡng hơn."
Lộ Tĩnh nghi hoặc nhìn Mặc Kỳ Dực, cô là người bị thương chứ căn bản không phải hắn. Người đàn ông này rốt cuộc đã bị ấm đầu hay sao?
"Cảm ơn ngài."
Kỳ thực, khoảng thời gian này Lộ Minh đi làm. Tuy nói là làm công ăn lương, nhưng đãi ngộ của ông ở công ty lại như một ông hoàng.
Ngay khi vừa xuống máy bay, Mặc Kỳ Dực vì sợ Lộ Tĩnh vẫn còn phải chịu di chứng từ vết thương. Kết quả lập tức liền bế cô gái nhỏ lên.
Hàng vệ sĩ xung quanh tuy nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt tò mò của dày đặc người xung quanh.
Lộ Tĩnh vừa muốn phản kháng thoát khỏi, xung quanh nơi khu vực sân bay liền vang lên tiếng trầm trồ của không ít các hành khách.
Đại loại là bọn họ vừa được trông thấy một người đàn ông với ngũ quan thâm thúy như Mặc Kỳ Dực, lại còn bế cô gái nhỏ trong lòng. Trông không khác gì một ông chồng nuông chiều cô vợ nhỏ vậy.
Sâu trong đó, không ít người ngưỡng mộ Lộ Tĩnh vì cô có thể may mắn sở hữu người đàn ông như thế. Nhưng bọn họ nào hiếu được, cô sợ hắn như thế nào.
Lộ Tĩnh hoảng loạn, không muốn để người khác nhận ra mình, sau cùng chỉ có thể nép vào lồng ngực của Mặc Kỳ Dực.
Ngay thời khắc bước lên xe, Lộ Tĩnh lại lập tức mặc kệ Mặc Kỳ Dực, cứ thế ngồi tránh xa người đàn ông ra. Nhưng lần này, hắn cũng không bắt ép cô ngồi gần, cũng không hề lên tiếng đe dọa.
Chỉ có Mặc Kỳ Dực hơi thất vọng, nhìn bộ dáng nhỏ sợ hãi né tránh. Người đàn ông lại cảm thấy khổ tâm. Trước đó đã biết cô né tránh hắn, cô ghét hắn nhiều như thế nào. Hiện giờ chẳng qua đây đều là những thứ mà người đàn ông phải chịu.
Sau cùng vẫn không chịu được, tiến hành di chuyển lại gần.
Khi này, Lộ Tĩnh đã nhỏ giọng lên tiếng.
"Tôi muốn trở về nhà với cha trong hôm nay."
Từ lúc Lộ Tĩnh nhắn nhủ với cha Lộ cô không thể về nhà trong vòng một tuần, còn bị Mặc Kỳ Dực bắt ép ở lại khá lâu. Cho đến khi tiến hành khởi quay bộ phim. Gần như cũng sắp tròn một tháng cô vẫn chưa được về thăm cha.
Nhưng ngay khi vừa nghe câu nói đó, Mặc Kỳ Dực gần như không suy nghĩ mà lập tức thốt lên.
"Không được!"
Mặc Kỳ Dực hắn đã phải không được nhìn thấy cô trong vòng hai tuần, hơn thế khoảng thời gian này cô bị thương, người đàn ông chỉ có thể ôm ngủ và chăm sóc vết thương, gần như cũng thức trắng khá lâu. Nếu hôm nay cô trở về thăm cha, chẳng lẽ hắn lại không được tiếp tục ôm cô ngủ hay sao?
Lộ Tĩnh cũng đã nghe được loạt tin tức hủy bộ phim truyền đến thông qua thông báo trên điện thoại. Bộ phim vốn theo tiến trình chỉ còn hơn hai tuần nữa sẽ kết thúc, vậy mà đột ngột hủy khi không được cho phép tiếp tục quay.
Cô gái nhỏ ngồi khoan máy bay, chiếc váy dài đến chân được bố trí che đậy, nhưng vẫn nép mình vì hơi lạnh.
Tiếp viên hàng không vốn đã nhận thấy, muốn đem chăn đến để cô đắp, kết quả lúc quay lại đã thấy Mặc Kỳ Dực nhíu mày không hài lòng, người đàn ông tự phủ áo vest chính hắn lên cơ thể nhỏ. Để lộ áo sơ mi bên trong, cùng với cơ thể lực lưỡng khiến một vài nữ tiếp viên vẫn không thể tránh khỏi ánh mắt ngượng ngùng.
Suốt cả quá trình trên máy bay vốn dĩ sẽ im lặng, nhưng Mặc Kỳ Dực lại không chỉ đơn giản muốn thế. Từ lúc phát giác Lộ Tĩnh quan trọng với hắn nhường nào, người đàn ông đối với mọi hành động đều thay đổi đến lạ.
"Vết thương ở chân của em đã như thế nào rồi?"
"Ốn thưa ngài."
Lộ Tĩnh không khỏi ngạc nhiên, với từng cử chỉ muốn chạm vào cô của Mặc Kỳ Dực thì cô lại càng nép mình hơn.
Mỗi buổi sáng ở bệnh viện, hầu như người đàn ông này luôn kiểm tra vết thương cho cô. Vậy mà giờ lại hỏi những câu vô nghĩa như thế này.
"Em có muốn dự án phim nào ngay khi vừa khỏi không?".
Vốn là sẽ để cho Lộ Tĩnh tự chọn, nhưng Mặc Kỳ Dực lại không tốt bụng đến thế. Người đàn ông vẫn không quên bồi thêm vài câu nhắc nhở.
"Không được liên quan đến phim tình cảm nam nữ gì đó, và các thể loại phim hành động!"
"Tôi sẽ tự mình cố gắng kiếm bộ phim, ngài không cần quan tâm đâu."
Nếu như lúc trước một hay hai câu thốt ra đều là đe dọa bắt ép, thì hiện tại những lời thốt ra lại vô cùng nhẹ nhàng. Thậm chí còn tốt bụng khi mà sử dụng cha của Lộ Tĩnh để bắt đầu câu chuyện.
"Hiện giờ cha của em ở công ty đã được bố trí phòng nghỉ ngơi đầy đủ, thời gian nghỉ ngơi chiếm lượng khá nhiều, em không phải lo ông ấy sẽ chịu mệt."
"Tôi đã cho người tăng lương cho cha em với nội dung (Nỗ lực và có chí tiến thủ trong công việc)."
"Phần ăn của cha em trong công ty, tôi vừa cho người thay đổi thành các món ăn đầy đạm và nhiều chất dinh dưỡng hơn."
Lộ Tĩnh nghi hoặc nhìn Mặc Kỳ Dực, cô là người bị thương chứ căn bản không phải hắn. Người đàn ông này rốt cuộc đã bị ấm đầu hay sao?
"Cảm ơn ngài."
Kỳ thực, khoảng thời gian này Lộ Minh đi làm. Tuy nói là làm công ăn lương, nhưng đãi ngộ của ông ở công ty lại như một ông hoàng.
Ngay khi vừa xuống máy bay, Mặc Kỳ Dực vì sợ Lộ Tĩnh vẫn còn phải chịu di chứng từ vết thương. Kết quả lập tức liền bế cô gái nhỏ lên.
Hàng vệ sĩ xung quanh tuy nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt tò mò của dày đặc người xung quanh.
Lộ Tĩnh vừa muốn phản kháng thoát khỏi, xung quanh nơi khu vực sân bay liền vang lên tiếng trầm trồ của không ít các hành khách.
Đại loại là bọn họ vừa được trông thấy một người đàn ông với ngũ quan thâm thúy như Mặc Kỳ Dực, lại còn bế cô gái nhỏ trong lòng. Trông không khác gì một ông chồng nuông chiều cô vợ nhỏ vậy.
Sâu trong đó, không ít người ngưỡng mộ Lộ Tĩnh vì cô có thể may mắn sở hữu người đàn ông như thế. Nhưng bọn họ nào hiếu được, cô sợ hắn như thế nào.
Lộ Tĩnh hoảng loạn, không muốn để người khác nhận ra mình, sau cùng chỉ có thể nép vào lồng ngực của Mặc Kỳ Dực.
Ngay thời khắc bước lên xe, Lộ Tĩnh lại lập tức mặc kệ Mặc Kỳ Dực, cứ thế ngồi tránh xa người đàn ông ra. Nhưng lần này, hắn cũng không bắt ép cô ngồi gần, cũng không hề lên tiếng đe dọa.
Chỉ có Mặc Kỳ Dực hơi thất vọng, nhìn bộ dáng nhỏ sợ hãi né tránh. Người đàn ông lại cảm thấy khổ tâm. Trước đó đã biết cô né tránh hắn, cô ghét hắn nhiều như thế nào. Hiện giờ chẳng qua đây đều là những thứ mà người đàn ông phải chịu.
Sau cùng vẫn không chịu được, tiến hành di chuyển lại gần.
Khi này, Lộ Tĩnh đã nhỏ giọng lên tiếng.
"Tôi muốn trở về nhà với cha trong hôm nay."
Từ lúc Lộ Tĩnh nhắn nhủ với cha Lộ cô không thể về nhà trong vòng một tuần, còn bị Mặc Kỳ Dực bắt ép ở lại khá lâu. Cho đến khi tiến hành khởi quay bộ phim. Gần như cũng sắp tròn một tháng cô vẫn chưa được về thăm cha.
Nhưng ngay khi vừa nghe câu nói đó, Mặc Kỳ Dực gần như không suy nghĩ mà lập tức thốt lên.
"Không được!"
Mặc Kỳ Dực hắn đã phải không được nhìn thấy cô trong vòng hai tuần, hơn thế khoảng thời gian này cô bị thương, người đàn ông chỉ có thể ôm ngủ và chăm sóc vết thương, gần như cũng thức trắng khá lâu. Nếu hôm nay cô trở về thăm cha, chẳng lẽ hắn lại không được tiếp tục ôm cô ngủ hay sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương