Chiến Thần Ở Rể

Chương 10: 10: Chỉ Tay Năm Ngón






Sáng ngày hôm sau, trên tầng cao nhất của tập đoàn Tam Hòa.


Công ty tổ chức cuộc họp thường kỳ vào mỗi thứ hai hàng tuần.
Hiện giờ cả đám con cháu nhà họ Tần đều đang ngồi quanh bàn họp.


“Tần Thanh Tâm, nghe nói thằng chồng vô dụng mất tích năm năm kia của cô đã trở về?”

Người nói là anh họ Tần Phi của Tần Thanh Tâm.
Nhác thấy cô bước vào phòng họp, anh ta đã cười cợt hỏi.


“Anh ấy trở về hay không thì liên quan gì tới anh?”, Tần Thanh Tâm cau mày phản bác.


“Đúng là không liên quan đến tôi.
Nhưng nhà họ Tần suy bại do chuyện xấu của hai người.
Nếu không bây giờ nhà họ Tần đã trở thành gia tộc hàng đầu ở Giang Hải rồi”.


Tần Phi khiêu khích nói: “Nếu là người phụ nữ khác để xảy ra chuyện như vậy thì đã không còn mặt mũi sống tiếp nữa.
Không ngờ cô còn dám sinh ra một đứa con hoang, đúng là nỗi ô nhục của nhà họ Tần”.


“Anh câm miệng lại cho tôi!”, Tần Thanh Tâm đứng bật dậy, tức giận quát.


Muốn nói cô thế nào cũng được, nhưng nói con gái của cô thì không thể.
Đây là giới hạn cuối cùng của cô, không được động vào.



Đám người nhà họ Tần có mặt trong phòng họp không có ai chịu đứng ra nói giúp Tần Thanh Tâm.
Bọn họ đều đang cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem kịch vui.


“Ông cụ tới rồi!”

Tần Phi vốn định nói tiếp thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở cửa ra vào, anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thanh Tâm, không nói thêm gì nữa.


Ngay sau đó, cụ Tần đầu tóc bạc trắng chậm rãi bước vào ngồi lên ghế chủ tịch.


Dưới trướng nhà họ Tần có không ít công ty nhưng tập đoàn Tam Hòa vẫn phát triển nhất.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cụ Tần lập tức biến nơi đây thành sản nghiệp chính của nhà họ Tần, ngay sau khi thu hồi tập đoàn Tam Hòa vào bốn năm trước.


Mỗi lần ngồi đây họp, Tần Thanh Tâm đều cảm thấy đau xót.
Đây là sản nghiệp do một tay cô sáng lập nên, hiện giờ lại thuộc về gia tộc.
Cho dù cô không cam lòng đến mức nào cũng không thể thay đổi được điều gì.


Mặc dù cụ Tần đã lớn tuổi nhưng không hề có ý định từ chức.
Không những thế, lão ta càng ngày càng tìm cách nắm chặt tập đoàn trong tay.


Lão ta quét mắt nhìn mọi người một lượt rồi mở miệng: “Tháng trước, gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô đã thành lập một chi nhánh ở Giang Hải, hiện giờ vẫn đang chuẩn bị đi vào hoạt động.
Tôi đã nhận được tin tức mới nhất, chi nhánh sắp chính thức hoạt động.
Rất nhiều gia tộc đổ xô tới muốn được hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.
Nhà họ Tần chúng ta không thể bị bỏ lại phía sau.
Có thể nói, nhà họ Tần muốn trở thành gia tộc hàng đầu tại Giang Hải thì bắt buộc phải hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh”.


Nghe lão ta nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, có người còn hỏi: “Thưa cụ, nếu có thể hợp tác được với tập đoàn Nhạn Thanh thì sẽ được thưởng gì ạ?”


Cụ Tần nhìn người vừa đặt câu hỏi, cười lạnh nói: “Nếu ai giành được dự án hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, tôi sẽ nhường vị trí chủ tịch tập đoàn Tam Hòa cho người đó”.


Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Không ngờ cụ Tần lại dùng tập đoàn Tam Hòa làm phần thưởng cho người có thể đàm phán được với tập đoàn Nhạn Thanh.


Tần Thanh Tâm cắn chặt môi, tập đoàn Tam Hòa vốn là của cô.
Muốn có được dự án với tập đoàn Nhạn Thanh đương nhiên rất khó, nếu không cụ Tần cũng sẽ không lấy vị trí chủ tịch làm phần thưởng.


Trong giây phút ấy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Thanh Tâm và Tần Phi.


Một người là cháu trai trưởng được cụ Tần coi trọng nhất, người còn lại thì có năng lực xuất chúng.
Hiện giờ hai người này đều khiến cụ Tần rất hài lòng, nhưng mọi người đều biết rõ tập đoàn Tam Hòa vốn là của Tần Thanh Tâm.


Tần Phi cũng hiểu được tầm quan trọng của chuyện hợp tác lần này, là người đầu tiên đứng lên, anh ta cười nói: “Ông nội, cháu cho rằng chuyện hợp tác phải được bàn bạc kỹ hơn”.


“Ồ?”, cụ Tần hỏi: “Cháu có ý tưởng gì không?”

Tần Phi nói: “Không dám giấu ông nội, kỳ thực lúc tập đoàn Nhạn Thanh mới mở chi nhánh ở Giang Hải, cháu đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Chỉ là cánh cửa của tập đoàn Nhạn Thanh rất cao, cháu phải bỏ ra rất nhiều mới xây dựng được một chút quan hệ.
Thế nhưng muốn giành được dự án vẫn rất khó khăn”.


“Tần Phi làm tốt lắm.
Mặc dù vẫn chưa ký được hợp đồng hợp tác nhưng ít ra đã bắt đầu hành động, hơn nữa còn xây dựng được chút quan hệ.

Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, cháu hãy tới phòng tài vụ nhận một triệu làm kinh phí đi”, cụ Tần hào phóng nói.


“Cháu cảm ơn ông nội!”, Tần Phi lập tức vui mừng hớn hở.


Những người khác đều vô cùng ghen tỵ.


Tần Phi chợt liếc Tần Thanh Tâm đầy thâm ý, sau đó nói: “Ông nội, mặc dù cháu rất muốn lấy được cơ hội hợp tác, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình cháu thì rất khó.
Dù sao với tập đoàn Nhạn Thanh thì nhà họ Tần cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bình thường trong vô vàn gia tộc khác.
Làm sao để họ đồng ý hợp tác với chúng ta?”

“Nếu cháu đã nói vậy, chẳng lẽ đã nghĩ ra cách gì rồi sao?”, cụ Tần hỏi.


Tần Phi cười tủm tỉm: “Cháu nhận được một tin tức nội bộ, lần này tập đoàn Nhạn Thanh sẽ không hợp tác với các gia tộc nhỏ đâu.
Chỉ với điều kiện này, chúng ta đã không có tư cách rồi.
Vậy nên chúng ta có thể lựa chọn hợp tác với một gia tộc khác có thực lực ngang bằng với nhà họ Tần chúng ta”.


“Tần Phi, đề nghị của cháu rất tốt, nói tiếp đi”, cụ Tần càng nghe càng hài lòng.


Tần Phi cười nói: “Ông nội, cậu cả nhà họ Vương - Vương Kiện vẫn luôn theo đuổi Thanh Tâm.
Vương Kiện đã tỏ tình rồi, chỉ cần Thanh Tâm gả cho anh ta, chuyện hợp tác sẽ không còn trở ngại gì nữa”.


Mọi người đều đồng loạt nhìn sang Tần Thanh Tâm.
Mặt cô lập tức biến sắc, vội vàng lên tiếng: “Ông nội, cháu đã kết hôn rồi.
Sao có thể kết hôn với người khác được nữa?”

“Thanh Tâm, mọi người đều biết chuyện của cháu và thằng vô dụng kia rồi.
Vừa mới kết hôn cậu ta đã biến mất năm năm, giữa hai đứa không hề có tình cảm với nhau.
Chi bằng hãy kết hôn với Vương Kiện đi, ít nhất cậu ta có thể giúp cho gia tộc chúng ta.
Dù sao cậu ta cũng mạnh hơn thằng vô dụng kia nhiều”, cụ Tần liếc nhìn Tần Thanh Tâm.



Cô mím chặt đôi môi đỏ, kiên định lắc đầu: “Ông nội, cháu đã là người của Dương Thanh, cả đời này sẽ chỉ có một người chồng là anh ấy”.


Rầm!

Cụ Tần đập tay xuống mặt bàn, giận tím mặt: “Năm năm trước, nếu không phải vì chuyện xấu của cháu và thằng nhóc kia, nhà họ Tần đã trở thành gia tộc hàng đầu Giang Hải rồi.
Chẳng lẽ năm năm sau cháu vẫn muốn hủy hoại tương lai của nhà họ Tần nữa hay sao?”

Tần Thanh Tâm cắn môi, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cô không hề cảm giác được móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay, bởi vì hiện giờ trái tim của cô còn đau đớn hơn nghìn lần.


Nhà họ Tần có địa vị như ngày hôm nay đều nhờ vào tập đoàn Tam Hòa.
Cụ Tần không những không công nhận cống hiến của cô với gia tộc, lại còn trách cô khiến gia tộc không thể trở thành thế lực hàng đầu.


“Cứ quyết định như vậy đi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ liên hệ với người đứng đầu nhà họ Vương để bàn chuyện cưới xin”.


Cụ Tần lập tức quyết định, không thèm quan tâm Tần Thanh Tâm có đồng ý hay không.


“Tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, các người đã muốn ép vợ tôi tái giá.
Cô ấy không chịu, làm gì đến lượt người khác chỉ tay năm ngón?”

Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
Sau đó, bóng dáng quen thuộc của Dương Thanh xuất hiện ở trong phòng họp.


Trong khi đám người dòng chính nhà họ Tần vẫn còn đang khiếp sợ, Dương Thanh đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Thanh Tâm, dịu dàng nhìn cô: “Anh nói rồi, từ nay về sau anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em”.


- ---------------------------


.



Chương trước Chương tiếp