Chiến Thần Ở Rể
Chương 3898
Chương 4178
Sao anh dám chứ?
Cơn giận bùng nổ từ người Trần Hải Châu.
Nhưng đúng lúc này, khí thế đáng sợ hơn bỗng bùng nổ từ người Dương Thanh.
“Giết!”
Anh chỉ thản nhiên nói một câu, Mã Siêu đang đi sau anh hơi nhích chân, lập tức biến mất.
“Ầm!”
Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Mã Siêu đấm mạnh vào tim Đỗ Thuần, Đỗ Thuần còn không có cơ hội đánh trả, hộc máu rồi bay xa mười mấy mét.
Điều khiến người ta khiếp sợ hơn nữa chính là sau khi bị đánh trúng, sức sống của Đỗ Thuần cũng biến mất hẳn.
Chỉ một cú đấm đã gi ết chết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ!
Mã Siêu mạnh đến mức nào chứ?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mã Siêu.
Mã Siêu như người không liên quan, lại quay về sau lưng Dương Thanh, họ bước về phía bục phát biểu trong phòng tiệc.
Sau khi bước lên bục phát biểu, Dương Thanh ngồi vào chỗ ghi “tứ trưởng lão” ở chính giữa.
Còn đám người Mã Siêu thì cung kính đứng sau lưng Dương Thanh.
Vào lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ!
Mọi người đều tròn mắt há hốc mồm, nhìn Dương Thanh đang ngồi ở vị trí của tứ trưởng lão.
Nghe nói tứ trưởng lão là một thanh niên có thực lực cực cao, chẳng lẽ thanh niên tên Dương Thanh trước mặt họ chính là tứ trưởng lão của hội trưởng lão trong lời đồn à?
Nhìn Dương Thanh đang ngồi ở chỗ của tứ trưởng lão, xung quanh im phăng phắc, trừ mấy người biết thân phận thực sự của Dương Thanh ra, những người khác đều vô cùng kinh ngạc.
“Sao… Sao anh ta lại ngồi ở chỗ của tứ trưởng lão?”
Bên cạnh Cố Thái Sơ, Cố Tư Tư sững sờ nhìn về phía Dương Thanh, khẽ hỏi.
Hạ Lâm cũng rất kinh ngạc, há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, không khỏi nói: “Chẳng lẽ thân phận thực sự của chú chính là tứ trưởng lão vừa được bổ nhiệm của hội trưởng lão cách đây không lâu à?”
Tuy Cố Thái Sơ đã nghi ngờ về thân phận của Dương Thanh, nhưng sau cùng vẫn không chắc chắn, giờ nhìn thấy hành động của Dương Thanh, cuối cùng lão ta cũng khẳng định Dương Thanh chính là tứ trưởng lão.
Ở chỗ của nhà họ Hà, Hà Hồng Viễn mở to mắt, lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt ngã.
Hà Hồng Viễn không dám tin: “Không! Không thể nào! Sao cậu ta lại là tứ trưởng lão chứ?”
Lão ta không thể chấp nhận nổi chuyện Dương Thanh là tứ trưởng lão.
Đương nhiên, người khó chấp nhận nhất vào lúc này cũng không phải Hà Hồng Viễn, mà là hai bố con Trần Hải Châu và Trần Dương.
“Cậu to gan thật, dám ngồi vào chỗ tứ trưởng lão à!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương