Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 16: Cái gì cũng muốn
Lúc này Hằng Thời mới đáp lại: "Vào đoàn làm phim rồi thì an tâm mà đóng phim cho tốt. Đó là ước mơ nhiều năm của em đi, đừng phí phạm cơ hội này."
Lục Tư Nhiên vốn có chút nghi hoặc bất an, vừa nghe hắn quan tâm, cũng không nghe ra ẩn ý bên trong lời nói lạnh băng không chút cảm xúc của hắn, đã bổ não: "Thì ra anh vẫn luôn nhớ em muốn được đóng phim."
"Hằng Thời, em xin lỗi. Nhưng mà em nhận ra rồi, chỉ cần được ở bên anh, đóng phim chỉ là thứ yếu thôi. Cho nên anh..."
"Em không muốn đóng phim nữa?"
Âm thanh lạnh lùng của Hằng Thời vang lên chặn ngang cổ họng, khiến cô ta nghẹn ứ, nhất thời tắt tiếng.
Cô ta đương nhiên là muốn đóng phim rồi! Cô ta chính là muốn cái cảm giác được cả thế giới tâng bốc cho nên mới muốn làm minh tinh. Nếu không năm xưa vì sao cô ta phải bỏ rơi Hằng Thời mà chạy ra nước ngoài dự định đào tạo chuyên sâu chứ. Cô ta bối rối không rõ vì sao lời nói của mình lại bị xuyên tạc thành cô ta không muốn đóng phim nữa.
Tóm lại là Lục Tư Nhiên vội vàng đính chính: "Không phải... Hằng Thời, ý em không phải vậy..."
Hằng Thời cô ta đương nhiên sẽ không buông tay, nhưng sự nghiệp minh tinh cô ta cũng muốn nắm chắc.
Cái gì cũng muốn, trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy ư? Không làm mà hưởng?
"Vậy em chuyên tâm mà đóng phim đi. Cố gắng tạo dựng hình tượng đại chúng của em cho tốt, sau này sẽ có lợi cho con đường phát triển của em."
Trợ lý chỉ thấy sếp của mình nhếch đôi môi cao quý lên thành một đường cong lạnh lùng, trong lòng lạnh run thắc mắc không biết Lục Tư Nhiên nói gì mà sếp lại cười đáng sợ như vậy. Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong đã thấy sếp mình tắt máy, ném điện thoại cho hắn rồi thản nhiên quay lại làm việc.
Ở bên kia, Lục Tư Nhiên nhìn cuộc gọi bị ngắt, biểu tình nhất thời có chút mờ mịt.
Cô ta cũng không hiểu vấn đề ở nơi nào, ngẫm nghĩ lại tất cả những lời Hằng Thời nói cô ta không có phát hiện ra chỗ nào không đúng. Nhưng vấn đề là, Hằng Thời không hề nói gì tới việc sẽ đến thăm ban cô ta.
Như vậy là cô ta đã đạt được mục đích rồi ư?
Lục Tư Nhiên mê mang, nhưng sau đó cô ta gọi lại vẫn chỉ gặp được tên trợ lý đáng chết kia. Cô ta tức đến mức ném bể cái điện thoại trên tay.
"Chết tiệt!"
Đến lúc này Lục Tư Nhiên rốt cuộc có ý thức được có chuyện không ổn.
Cô ta ngẫm lại, từ thái độ của Hằng Thời cho tới việc trợ lý tiếp cuộc gọi của cô ta những ngày qua. Nói đến thái độ trước đó của Hằng Thời, Lục Tư Nhiên lại không cảm thấy có gì không đúng, là bởi vì trước đây Hằng Thời vẫn luôn như vậy. Nhìn thì thiếu cảm xúc nhưng vẫn rất quan tâm cô ta, cho nên cô ta mới không nghĩ gì. Nhưng giờ ngẫm lại cô ta mới cảm thấy thái độ của anh lạnh nhạt hơn rất nhiều, để đạt đến mức độ của một người vãn nhớ nhung một người nhiều năm không quên thì còn lâu mới đủ.
Nhưng nói Hằng Thời không còn thích cô ta nữa, hay đơn giản là nhận ra bản thân cũng không yêu cô ta đến vậy thì Lục Tư Nhiên lại không muốn chấp nhận.
Đúng vậy, có những chuyện không phải Lục Tư Nhiên không hiểu.
Người ta nói gì, giác quan thứ sáu của phụ nữ là nhạy cảm nhất. Làm sao cô ta có thể không cảm nhận được cái gì. Cô ta chỉ không muốn tin thôi.
Cô ta không tin người đàn ông vừa nghe tin cô ta trở về liền chạy tới đón, nhiệt tình sủng ái cô ta, muốn gì được nấy lại bỗng nhiên đâm ra lạnh nhạt với cô ta.
Nhưng nếu thật sự là vậy thì nguyên nhân là do đâu?
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu Lục Tư Nhiên khiến sắc mặt của cô ta khó coi vô cùng, nắm tay nắm chặt đến muốn bật máu.
Hạ Quý Linh không biết lúc này có người bỗng nhớ thương mình. Sau một lúc giống như không có xương nằm ườn ra trên lan can du thuyền, nhìn lại thấy người đàn ông kia vẫn đang làm việc cô quyết định tự tìm gì chơi.
Rõ thật là, nếu bận thì sao không trở về đi, ở nơi này của cô làm gì?
Đã thế bản thân còn nhất quyết muốn túm cô theo.
Nói cái gì mà nghỉ ngơi hưởng thụ, có ai nghỉ ngơi như hắn không?
Hạ Quý Linh vừa oán giận trong lòng vừa đứng dậy khỏi lan can. Nhìn đến nhìn đi, cô vẩy tay với trợ lý.
Trợ lý đầy mặt mờ mịt không hiểu ra sao nhưng vẫn đi tới.
"Có cần câu không?"
Ở trên du thuyền thì còn làm được gì ngoài việc câu cá nữa. Lúc này vẫn còn nắng, cô cũng không muốn xuống nước phơi cho mình rám nắng đâu. Thời điểm này thường cô sẽ ở trong nhà đọc sách, hoặc là kéo cái ghế ra rặng dừa nằm, hưởng thụ gió biển mát mẻ và nước dừa thanh ngọt.
"Có."
Trợ lý khẳng định đáp, sau đó cũng không đợi cô hỏi đã quay lưng đi tìm cần câu.
Hạ Quý Linh thở dài một hơi thích ý, thỏa mãn ngồi trên ghế bố, cầm ly nước trái cây rút một hơi thoải mái hết cả người chờ đợi trợ lý quay lại.
Tóm lại cứ hưởng thụ cái đã, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ tổ mệt.
Cô không hề hay biết có người nhìn dáng vẻ tự hưởng tự vui của cô mà bất giác nhếch miệng cười cưng chiều, khiến một đám người đang ngồi họp giật mình rớt tròng mắt.
Lục Tư Nhiên vốn có chút nghi hoặc bất an, vừa nghe hắn quan tâm, cũng không nghe ra ẩn ý bên trong lời nói lạnh băng không chút cảm xúc của hắn, đã bổ não: "Thì ra anh vẫn luôn nhớ em muốn được đóng phim."
"Hằng Thời, em xin lỗi. Nhưng mà em nhận ra rồi, chỉ cần được ở bên anh, đóng phim chỉ là thứ yếu thôi. Cho nên anh..."
"Em không muốn đóng phim nữa?"
Âm thanh lạnh lùng của Hằng Thời vang lên chặn ngang cổ họng, khiến cô ta nghẹn ứ, nhất thời tắt tiếng.
Cô ta đương nhiên là muốn đóng phim rồi! Cô ta chính là muốn cái cảm giác được cả thế giới tâng bốc cho nên mới muốn làm minh tinh. Nếu không năm xưa vì sao cô ta phải bỏ rơi Hằng Thời mà chạy ra nước ngoài dự định đào tạo chuyên sâu chứ. Cô ta bối rối không rõ vì sao lời nói của mình lại bị xuyên tạc thành cô ta không muốn đóng phim nữa.
Tóm lại là Lục Tư Nhiên vội vàng đính chính: "Không phải... Hằng Thời, ý em không phải vậy..."
Hằng Thời cô ta đương nhiên sẽ không buông tay, nhưng sự nghiệp minh tinh cô ta cũng muốn nắm chắc.
Cái gì cũng muốn, trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy ư? Không làm mà hưởng?
"Vậy em chuyên tâm mà đóng phim đi. Cố gắng tạo dựng hình tượng đại chúng của em cho tốt, sau này sẽ có lợi cho con đường phát triển của em."
Trợ lý chỉ thấy sếp của mình nhếch đôi môi cao quý lên thành một đường cong lạnh lùng, trong lòng lạnh run thắc mắc không biết Lục Tư Nhiên nói gì mà sếp lại cười đáng sợ như vậy. Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong đã thấy sếp mình tắt máy, ném điện thoại cho hắn rồi thản nhiên quay lại làm việc.
Ở bên kia, Lục Tư Nhiên nhìn cuộc gọi bị ngắt, biểu tình nhất thời có chút mờ mịt.
Cô ta cũng không hiểu vấn đề ở nơi nào, ngẫm nghĩ lại tất cả những lời Hằng Thời nói cô ta không có phát hiện ra chỗ nào không đúng. Nhưng vấn đề là, Hằng Thời không hề nói gì tới việc sẽ đến thăm ban cô ta.
Như vậy là cô ta đã đạt được mục đích rồi ư?
Lục Tư Nhiên mê mang, nhưng sau đó cô ta gọi lại vẫn chỉ gặp được tên trợ lý đáng chết kia. Cô ta tức đến mức ném bể cái điện thoại trên tay.
"Chết tiệt!"
Đến lúc này Lục Tư Nhiên rốt cuộc có ý thức được có chuyện không ổn.
Cô ta ngẫm lại, từ thái độ của Hằng Thời cho tới việc trợ lý tiếp cuộc gọi của cô ta những ngày qua. Nói đến thái độ trước đó của Hằng Thời, Lục Tư Nhiên lại không cảm thấy có gì không đúng, là bởi vì trước đây Hằng Thời vẫn luôn như vậy. Nhìn thì thiếu cảm xúc nhưng vẫn rất quan tâm cô ta, cho nên cô ta mới không nghĩ gì. Nhưng giờ ngẫm lại cô ta mới cảm thấy thái độ của anh lạnh nhạt hơn rất nhiều, để đạt đến mức độ của một người vãn nhớ nhung một người nhiều năm không quên thì còn lâu mới đủ.
Nhưng nói Hằng Thời không còn thích cô ta nữa, hay đơn giản là nhận ra bản thân cũng không yêu cô ta đến vậy thì Lục Tư Nhiên lại không muốn chấp nhận.
Đúng vậy, có những chuyện không phải Lục Tư Nhiên không hiểu.
Người ta nói gì, giác quan thứ sáu của phụ nữ là nhạy cảm nhất. Làm sao cô ta có thể không cảm nhận được cái gì. Cô ta chỉ không muốn tin thôi.
Cô ta không tin người đàn ông vừa nghe tin cô ta trở về liền chạy tới đón, nhiệt tình sủng ái cô ta, muốn gì được nấy lại bỗng nhiên đâm ra lạnh nhạt với cô ta.
Nhưng nếu thật sự là vậy thì nguyên nhân là do đâu?
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu Lục Tư Nhiên khiến sắc mặt của cô ta khó coi vô cùng, nắm tay nắm chặt đến muốn bật máu.
Hạ Quý Linh không biết lúc này có người bỗng nhớ thương mình. Sau một lúc giống như không có xương nằm ườn ra trên lan can du thuyền, nhìn lại thấy người đàn ông kia vẫn đang làm việc cô quyết định tự tìm gì chơi.
Rõ thật là, nếu bận thì sao không trở về đi, ở nơi này của cô làm gì?
Đã thế bản thân còn nhất quyết muốn túm cô theo.
Nói cái gì mà nghỉ ngơi hưởng thụ, có ai nghỉ ngơi như hắn không?
Hạ Quý Linh vừa oán giận trong lòng vừa đứng dậy khỏi lan can. Nhìn đến nhìn đi, cô vẩy tay với trợ lý.
Trợ lý đầy mặt mờ mịt không hiểu ra sao nhưng vẫn đi tới.
"Có cần câu không?"
Ở trên du thuyền thì còn làm được gì ngoài việc câu cá nữa. Lúc này vẫn còn nắng, cô cũng không muốn xuống nước phơi cho mình rám nắng đâu. Thời điểm này thường cô sẽ ở trong nhà đọc sách, hoặc là kéo cái ghế ra rặng dừa nằm, hưởng thụ gió biển mát mẻ và nước dừa thanh ngọt.
"Có."
Trợ lý khẳng định đáp, sau đó cũng không đợi cô hỏi đã quay lưng đi tìm cần câu.
Hạ Quý Linh thở dài một hơi thích ý, thỏa mãn ngồi trên ghế bố, cầm ly nước trái cây rút một hơi thoải mái hết cả người chờ đợi trợ lý quay lại.
Tóm lại cứ hưởng thụ cái đã, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ tổ mệt.
Cô không hề hay biết có người nhìn dáng vẻ tự hưởng tự vui của cô mà bất giác nhếch miệng cười cưng chiều, khiến một đám người đang ngồi họp giật mình rớt tròng mắt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương