Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 34: Mẹ Hằng sầu não
Chính là Hạ Quý Linh không chút dao động, chỉ nhìn bà ngượng ngùng cười nhưng sự kiên định trong ánh mắt lại không hề là giả như đang nói: Dù thế nào cô cũng sẽ không bị dụ dỗ.
Có khoảnh khắc mẹ Hằng nghĩ mình bị lộ rồi, sau đó cũng sâu sắc hoài nghi có phải Hạ Quý Linh đã từng gặp qua Mạc Nghiêm, cảm thấy hắn cũng không tốt như lời đồn. Nhưng thông qua ánh mắt chân thành trong suốt của cô, bà buồn bực lại vừa vừa lòng nhận ra không phải như vậy. Cho dù Mạc Nghiêm có tốt hơn gấp mười lần, cô chính là không thích. Cô chỉ thích con trai bà.
Mẹ Hằng không biết nên vui hay buồn nữa.
Nói thật là qua thời gian tiếp xúc, bà cảm thấy đứa nhỏ này rất được. Từ tâm tính cho tới gia giáo, phải bỏ xa mối tình đầu của con trai bà trước đây gấp trăm lần. Nhưng chính là xuất phát từ nổi lòng lo trước lo sau, lo lắng cho con trai cái gì cũng giỏi nhưng trên vấn đề tình cảm lại cái gì cũng ngây ngơ, bà vẫn sợ bóng sợ gió, không có thuận theo lòng mình mà toàn tâm toàn ý vừa ý Hạ Quý Linh.
Có thể là nó ngụy trang quá tốt thì sao?
Reng reng reng…
Thời điểm bà nghĩ như vậy, một tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên, dọa bà giật cả mình.
Bà vừa đưa mắt nhìn tới liền nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của Hạ Quý Linh khi nhìn vào màn hình điện thoại vừa hiện thị cuộc gọi đến cô. Bên trong còn mang theo sự thuận theo đầy bất đắc dĩ nhưng vô hạn dung túng cùng ngọt ngào khiến bà hoảng hốt trong chớp mắt. So với Hạ Quý Linh dù lễ phép nhưng có phần khuôn sáo khi đối đãi với bà thì Hạ Quý Linh lúc này từ cử chỉ đến biểu tình đều xuất phát từ chân tâm, khác xa hoàn toàn.
“Alo.”
Bà nghe cô bắt máy, dùng âm thanh mềm mại nói với người bên kia: “Anh đã làm xong công việc rồi sao?”
“Em ở đâu… Bên trung tâm mua sắm. Anh muốn tới đây? Được rồi, vậy anh tới đi.”
Mẹ Hằng vừa nghe vậy liền nóng nảy, cố tình vẫn phải tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Ai vậy cháu?”
Hạ Quý Linh không chút giấu giếm trả lời: “Bạn trai cháu.”
“Vậy sao?”
Mẹ Hằng cố gắng giữ cho nụ cười của mình thật tự nhiên, tiếc nuối nói: “Cậu ấy muốn tới đây? Vậy dì không làm phiền cháu nữa. Chúng ta hẹn gặp lại lần sau nhé.”
Nói xong mẹ Hằng liền chạy.
Hạ Quý Linh bị thao tác sấm chớp của bà làm sững sờ, lời đến bên miệng cũng không thể phát ra, biểu tình cứng đờ nhìn theo bóng lưng mất dạng của mẹ Hằng một lúc lâu.
Cũng không lâu sau đó Hằng Thời liền xuất hiện trong tầm mắt cô. Dáng vẻ gấp gáp của anh khiến Hạ Quý Linh không thể nghĩ tới chuyện khác nữa, không nhịn được buồn cười nói: “Anh còn chưa thắt cà vạt đàng hoàng.”
Người này phải gấp thế nào chứ, ra đường cũng quên chỉnh tề, không giống anh chút nào. Chẳng lẽ cô có thể chạy mất?
Đối với lời nhắc nhở của cô, Hằng Thời không để ý, còn thuận tay kéo cái cà vạt treo lỏng lẻo trên cổ áo xuống, nhét luôn vào túi quần. Cổ áo sơ mi gọn gàng của anh liền xỏa tung ra, để lộ xương quai xanh và hầu kết nam tính, dáng vẻ tùy ý quyến rũ càng dễ khiến người thèm thuồng.
“Tôi vừa quay lưng là em đã chạy mất.”
Đánh giá “rất không ngoan” rõ ràng trong đáy mắt người đàn ông khiến Hạ Quý Linh bó tay.
Nhưng cô đã sớm không tính toán với anh chuyện nhỏ nhặt nói hoài nói mãi này, chủ động nắm tay anh lôi kéo, tùy ý bước về phía trước: “Không phải anh đang làm việc sao.”
“Tôi…”
“Được rồi được rồi, anh xong việc rồi thì chúng ta đi dạo.”
Hằng Thời bị cô ngắt lời cũng không tức giận, bao dung lại bá đạo nắm ngược lại tay cô, lôi kéo về một hướng có chủ đích.
Hạ Quý Linh không nhịn được hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
Hằng Thời không trả lời, thái độ còn vô cùng thần bí.
Hạ Quý Linh chỉ buồn cười trong lòng, sau đó phối hợp im lặng để anh lôi đi.
Ở nơi hai người không biết, mẹ Hằng núp ở một chỗ gần đó chứ chưa hề đi xa cắn khăn tay không ngừng mở lớn đôi mắt dính chặt vào họ. Trong lòng không biết nghĩ cái gì mà biểu tình vô cùng xoắn xuýt, sau đó chuyển sang buồn lo vô cớ.
Con trai bà, thật sự thật lòng rồi ư?
Lúc nó quen Lục Tư Nhiên kia bà cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của nó.
Như vậy nếu Hạ Quý Linh kia phản bội nó, chẳng phải nó sẽ rất đau lòng?
Mẹ Hằng càng nghĩ càng sầu não, càng nóng lòng mà không biết phải làm sao mới được. Cả ý nghĩ muốn âm thầm loại bỏ Hạ Quý Linh lúc trước hiện tại trong lòng bà cũng không còn chắc chắn nữa. Lỡ Hạ Quý Linh thật sự bỏ con trai bà, đợi nó biết bà là đầu sỏ đứng sau, liệu nó có hận bà không? Dù sao nếu không phải bà, có lẽ cả đời Hạ Quý Linh cũng chưa chắc gặp được người tốt hơn Hằng Thời. Như vậy chưa chắc cô đã phản bội hắn. Dù sao chuyện trên đời này làm gì có hoàn mỹ nhất, trân trọng hiện tại mới là chân lý của cuộc đời mà không phải tương lai xa xôi không biết trước đó.
Đối với sự rối rắm của mẹ Hằng, Hằng Thời không hề hay biết. Hắn đưa Hạ Quý Linh xuyên qua dòng người, quẹo phải quẹo trái đến một tiệm trang sức trông thật thời thượng và sang quý.
Có khoảnh khắc mẹ Hằng nghĩ mình bị lộ rồi, sau đó cũng sâu sắc hoài nghi có phải Hạ Quý Linh đã từng gặp qua Mạc Nghiêm, cảm thấy hắn cũng không tốt như lời đồn. Nhưng thông qua ánh mắt chân thành trong suốt của cô, bà buồn bực lại vừa vừa lòng nhận ra không phải như vậy. Cho dù Mạc Nghiêm có tốt hơn gấp mười lần, cô chính là không thích. Cô chỉ thích con trai bà.
Mẹ Hằng không biết nên vui hay buồn nữa.
Nói thật là qua thời gian tiếp xúc, bà cảm thấy đứa nhỏ này rất được. Từ tâm tính cho tới gia giáo, phải bỏ xa mối tình đầu của con trai bà trước đây gấp trăm lần. Nhưng chính là xuất phát từ nổi lòng lo trước lo sau, lo lắng cho con trai cái gì cũng giỏi nhưng trên vấn đề tình cảm lại cái gì cũng ngây ngơ, bà vẫn sợ bóng sợ gió, không có thuận theo lòng mình mà toàn tâm toàn ý vừa ý Hạ Quý Linh.
Có thể là nó ngụy trang quá tốt thì sao?
Reng reng reng…
Thời điểm bà nghĩ như vậy, một tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên, dọa bà giật cả mình.
Bà vừa đưa mắt nhìn tới liền nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của Hạ Quý Linh khi nhìn vào màn hình điện thoại vừa hiện thị cuộc gọi đến cô. Bên trong còn mang theo sự thuận theo đầy bất đắc dĩ nhưng vô hạn dung túng cùng ngọt ngào khiến bà hoảng hốt trong chớp mắt. So với Hạ Quý Linh dù lễ phép nhưng có phần khuôn sáo khi đối đãi với bà thì Hạ Quý Linh lúc này từ cử chỉ đến biểu tình đều xuất phát từ chân tâm, khác xa hoàn toàn.
“Alo.”
Bà nghe cô bắt máy, dùng âm thanh mềm mại nói với người bên kia: “Anh đã làm xong công việc rồi sao?”
“Em ở đâu… Bên trung tâm mua sắm. Anh muốn tới đây? Được rồi, vậy anh tới đi.”
Mẹ Hằng vừa nghe vậy liền nóng nảy, cố tình vẫn phải tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Ai vậy cháu?”
Hạ Quý Linh không chút giấu giếm trả lời: “Bạn trai cháu.”
“Vậy sao?”
Mẹ Hằng cố gắng giữ cho nụ cười của mình thật tự nhiên, tiếc nuối nói: “Cậu ấy muốn tới đây? Vậy dì không làm phiền cháu nữa. Chúng ta hẹn gặp lại lần sau nhé.”
Nói xong mẹ Hằng liền chạy.
Hạ Quý Linh bị thao tác sấm chớp của bà làm sững sờ, lời đến bên miệng cũng không thể phát ra, biểu tình cứng đờ nhìn theo bóng lưng mất dạng của mẹ Hằng một lúc lâu.
Cũng không lâu sau đó Hằng Thời liền xuất hiện trong tầm mắt cô. Dáng vẻ gấp gáp của anh khiến Hạ Quý Linh không thể nghĩ tới chuyện khác nữa, không nhịn được buồn cười nói: “Anh còn chưa thắt cà vạt đàng hoàng.”
Người này phải gấp thế nào chứ, ra đường cũng quên chỉnh tề, không giống anh chút nào. Chẳng lẽ cô có thể chạy mất?
Đối với lời nhắc nhở của cô, Hằng Thời không để ý, còn thuận tay kéo cái cà vạt treo lỏng lẻo trên cổ áo xuống, nhét luôn vào túi quần. Cổ áo sơ mi gọn gàng của anh liền xỏa tung ra, để lộ xương quai xanh và hầu kết nam tính, dáng vẻ tùy ý quyến rũ càng dễ khiến người thèm thuồng.
“Tôi vừa quay lưng là em đã chạy mất.”
Đánh giá “rất không ngoan” rõ ràng trong đáy mắt người đàn ông khiến Hạ Quý Linh bó tay.
Nhưng cô đã sớm không tính toán với anh chuyện nhỏ nhặt nói hoài nói mãi này, chủ động nắm tay anh lôi kéo, tùy ý bước về phía trước: “Không phải anh đang làm việc sao.”
“Tôi…”
“Được rồi được rồi, anh xong việc rồi thì chúng ta đi dạo.”
Hằng Thời bị cô ngắt lời cũng không tức giận, bao dung lại bá đạo nắm ngược lại tay cô, lôi kéo về một hướng có chủ đích.
Hạ Quý Linh không nhịn được hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
Hằng Thời không trả lời, thái độ còn vô cùng thần bí.
Hạ Quý Linh chỉ buồn cười trong lòng, sau đó phối hợp im lặng để anh lôi đi.
Ở nơi hai người không biết, mẹ Hằng núp ở một chỗ gần đó chứ chưa hề đi xa cắn khăn tay không ngừng mở lớn đôi mắt dính chặt vào họ. Trong lòng không biết nghĩ cái gì mà biểu tình vô cùng xoắn xuýt, sau đó chuyển sang buồn lo vô cớ.
Con trai bà, thật sự thật lòng rồi ư?
Lúc nó quen Lục Tư Nhiên kia bà cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của nó.
Như vậy nếu Hạ Quý Linh kia phản bội nó, chẳng phải nó sẽ rất đau lòng?
Mẹ Hằng càng nghĩ càng sầu não, càng nóng lòng mà không biết phải làm sao mới được. Cả ý nghĩ muốn âm thầm loại bỏ Hạ Quý Linh lúc trước hiện tại trong lòng bà cũng không còn chắc chắn nữa. Lỡ Hạ Quý Linh thật sự bỏ con trai bà, đợi nó biết bà là đầu sỏ đứng sau, liệu nó có hận bà không? Dù sao nếu không phải bà, có lẽ cả đời Hạ Quý Linh cũng chưa chắc gặp được người tốt hơn Hằng Thời. Như vậy chưa chắc cô đã phản bội hắn. Dù sao chuyện trên đời này làm gì có hoàn mỹ nhất, trân trọng hiện tại mới là chân lý của cuộc đời mà không phải tương lai xa xôi không biết trước đó.
Đối với sự rối rắm của mẹ Hằng, Hằng Thời không hề hay biết. Hắn đưa Hạ Quý Linh xuyên qua dòng người, quẹo phải quẹo trái đến một tiệm trang sức trông thật thời thượng và sang quý.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương