Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 37: Mẹ đang ở đâu vậy?
Mặc dù suy nghĩ này có vẻ hơi phóng đại, nhưng cô thật sự không nghĩ được sẽ có lúc Hằng Thời trở thành một người tay không một đồng. Trừ khi Hằng thị bỗng nhiên phá sản.
Cơ mà vấn đề cũng không phải thế, dù sao đây chỉ là giả thuyết.
Giả thuyết nói Hằng Thời không có một đồng… Ừm, cô vốn không phải yêu anh vì tiền của anh.
“Lỡ may bây giờ nhà anh ấy phá sản thật thì cũng không sao. Tiền của cháu nếu ăn tiết kiệm chút thì vẫn có thể nuôi được hai người cả đời. Có thể làm thêm chút việc vừa giết thời gian vừa thoải mái, dù đồng tiền không nhiều nhưng vui vẻ.”
Hạ Quý Linh càng nghĩ càng cảm thấy, nếu có thể về quê mua miếng đất, tự mình trồng rau nuôi gà, sống cuộc sống điền viên có anh có em cũng rất không tệ. Không ai quấy rầy, không có thị phi. Có lẽ đây là cuộc sống những năm cuối đời cô muốn nhất.
Mẹ Hằng im lặng nhìn hơi thở bình yên vờn quanh trên thân thể người con gái tuổi còn rất trẻ. Cái tuổi này hầu hết người trẻ đều thích náo nhiệt, thích xông pha, Hạ Quý Linh lại muốn bình lặng ấm áp.
Thân là người thừa kế Hằng thị, có thể trước khi tìm được người thừa kế tiếp theo, Hằng Thời vẫn sẽ vùi đầu vào cuộc sống sô bồ, điền viên là không thể thấy được. Có thể đến năm năm mươi tuổi vẫn phải lo lắng vì sự phát triển của tập đoàn. Nhưng có một người bầu bạn bên cạnh có thể cho nó bình yên, về nhà có thể trút xuống một thân trách nhiệm và mệt mỏi là điều bà nằm mơ cũng muốn.
Mẹ Hằng nhìn Hạ Quý Linh, trong lòng im lặng nghĩ, có lẽ lần này bà có thể yên tâm đi…
Hạ Quý Linh không biết mẹ Hằng nghĩ gì, nhưng sau hôm đó mẹ Hằng không còn cứ hở mở miệng là lại làm mai cho cô nữa. Hạ Quý Linh vô thức thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lại càng thản nhiên cùng mẹ Hằng đi đó đi đây, như hai người bạn tri kỷ. Cũng nhờ mẹ Hằng mà Hạ Quý Linh có thể đi hết, trải nghiệm hết sự hấp dẫn của vịnh đảo nơi cô đã sống được một tháng này nhưng còn không đi nhiều bằng lúc ở cùng mẹ Hằng.
Mặc dù có đôi khi cô cũng thắc mắc vì sao mẹ Hằng lại ở đây mãi không chịu đi, nhưng cô vốn không bận tâm đến thân phận của mẹ Hằng, cho nên ý nghĩ kia chỉ thoáng qua liền bị gió thổi bay đâu mất.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện liên tục của mẹ Hằng cho nên chẳng hề bất ngờ, Hằng Thời phát hiện ra sự hiện diện của bà.
“Sếp, có cần nói cho cô Hạ biết không?”
Trợ lý hơi run sợ hỏi.
Hắn có thể nhìn ra được Hạ Quý Linh vốn không nhận ra thân phận của quý bà bên cạnh mình. Hắn cũng không biết mẹ Hằng mang mưu đồ gì mà lại dùng cách thức lén lút gần như lừa gạt xuất hiện bên cạnh Hạ Quý Linh. Ban đầu hắn còn cho rằng bà muốn dùng tiền khuyên lui Hạ Quý Linh. Nhưng thái độ mà thám tử báo về thật sự là không giống.
Theo câu hỏi của hắn, người đàn ông đang nghiêm túc ngồi xử lý công việc ở trên ghế tổng vẫn không có chút nhúc nhích nào. Mặc dù có một khoảng thời gian cánh tay đang cầm bút của hắn khẽ khựng lại, như đang bận suy nghĩ, nhưng vài giây sau đã trở lại bình thường, sau đó nói: “Không cần. Nên làm gì thì làm đó, không cần nhúng tay vào.”
“Vâng thưa sếp.”
Mặc dù có khó hiểu nhưng trợ lý cũng không dám hỏi, nhận mệnh đáp lại một cách đúng mực.
Nhưng khi hắn quay đi thì Hằng Thời lại cầm điện thoại lên, gọi cho mẹ Hằng.
Mẹ Hằng lúc đó đang uống trà chiều với Hạ Quý Linh trên bãi biển. Vừa nhìn đến cái tên hiển thị trên màn hình mẹ Hằng giật thót tim, vội vã chụp lấy điện thoại, sau đó tỏ ra trấn định nói với Hạ Quý Linh mình đi nhận điện thoại rồi đi qua một bên bắt máy: “Alo…”
Hạ Quý Linh nhìn theo bóng lưng của bà, cứ cảm thấy là lạ nhưng lại không có đầu mối. Đương nhiên cô cũng nhìn thấy thái độ khẩn trương khác thường của mẹ Hằng, nhưng cô không kịp lướt qua màn hình điện thoại đặt trên bàn của mẹ Hằng, không nhìn thấy tên người gọi, cho nên cô không hề biết bên kia là anh người yêu thuộc tính cao lãnh của mình. Cô cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Bên kia, mẹ Hằng vừa bắt máy Hằng Thời đã hỏi thẳng: “Mẹ đang ở đâu vậy?”
“Ba nói mẹ không có ở nhà.”
“Con… Con hỏi mẹ làm gì?”
Mẹ Hằng đè xuống chột dạ hỏi. Nói cũng kỳ, đứa con này của bà trừ ngày lễ ngày tết rất ít khi hỏi tới bà. Đương nhiên, bởi vì Hằng Thời không ở nhà chính Hằng gia, mà cũng rất ít khi về, đối với việc hắn quan tâm bà ở nơi nào lại càng quái lạ.
Bà không khỏi nghĩ chẳng lẽ nó đã phát hiện ra cái gì?
Tự mình cho rằng bản thân cũng không có làm ra chuyện không thể tha thứ, mẹ Hằng vô cớ cảm thấy chột dạ vô cùng nôm nớp vểnh tai lên nghe tiếp xem Hằng Thời sẽ nói thế nào.
“Không có gì, sắp tới sinh nhật ba, con định về nhà một chuyến. Mẹ sẽ không quên đi?”
Mẹ Hằng sững sốt.
Sinh nhật chồng? Mẹ Hằng xấu hổ nghĩ mình quả thật đã quên.
Vốn dĩ không nên có chuyện này mới phải, nhưng bởi vì dạo này lo cho đường tình duyên của con trai nên bà mới nhất thời quên mất.
Cơ mà vấn đề cũng không phải thế, dù sao đây chỉ là giả thuyết.
Giả thuyết nói Hằng Thời không có một đồng… Ừm, cô vốn không phải yêu anh vì tiền của anh.
“Lỡ may bây giờ nhà anh ấy phá sản thật thì cũng không sao. Tiền của cháu nếu ăn tiết kiệm chút thì vẫn có thể nuôi được hai người cả đời. Có thể làm thêm chút việc vừa giết thời gian vừa thoải mái, dù đồng tiền không nhiều nhưng vui vẻ.”
Hạ Quý Linh càng nghĩ càng cảm thấy, nếu có thể về quê mua miếng đất, tự mình trồng rau nuôi gà, sống cuộc sống điền viên có anh có em cũng rất không tệ. Không ai quấy rầy, không có thị phi. Có lẽ đây là cuộc sống những năm cuối đời cô muốn nhất.
Mẹ Hằng im lặng nhìn hơi thở bình yên vờn quanh trên thân thể người con gái tuổi còn rất trẻ. Cái tuổi này hầu hết người trẻ đều thích náo nhiệt, thích xông pha, Hạ Quý Linh lại muốn bình lặng ấm áp.
Thân là người thừa kế Hằng thị, có thể trước khi tìm được người thừa kế tiếp theo, Hằng Thời vẫn sẽ vùi đầu vào cuộc sống sô bồ, điền viên là không thể thấy được. Có thể đến năm năm mươi tuổi vẫn phải lo lắng vì sự phát triển của tập đoàn. Nhưng có một người bầu bạn bên cạnh có thể cho nó bình yên, về nhà có thể trút xuống một thân trách nhiệm và mệt mỏi là điều bà nằm mơ cũng muốn.
Mẹ Hằng nhìn Hạ Quý Linh, trong lòng im lặng nghĩ, có lẽ lần này bà có thể yên tâm đi…
Hạ Quý Linh không biết mẹ Hằng nghĩ gì, nhưng sau hôm đó mẹ Hằng không còn cứ hở mở miệng là lại làm mai cho cô nữa. Hạ Quý Linh vô thức thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lại càng thản nhiên cùng mẹ Hằng đi đó đi đây, như hai người bạn tri kỷ. Cũng nhờ mẹ Hằng mà Hạ Quý Linh có thể đi hết, trải nghiệm hết sự hấp dẫn của vịnh đảo nơi cô đã sống được một tháng này nhưng còn không đi nhiều bằng lúc ở cùng mẹ Hằng.
Mặc dù có đôi khi cô cũng thắc mắc vì sao mẹ Hằng lại ở đây mãi không chịu đi, nhưng cô vốn không bận tâm đến thân phận của mẹ Hằng, cho nên ý nghĩ kia chỉ thoáng qua liền bị gió thổi bay đâu mất.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện liên tục của mẹ Hằng cho nên chẳng hề bất ngờ, Hằng Thời phát hiện ra sự hiện diện của bà.
“Sếp, có cần nói cho cô Hạ biết không?”
Trợ lý hơi run sợ hỏi.
Hắn có thể nhìn ra được Hạ Quý Linh vốn không nhận ra thân phận của quý bà bên cạnh mình. Hắn cũng không biết mẹ Hằng mang mưu đồ gì mà lại dùng cách thức lén lút gần như lừa gạt xuất hiện bên cạnh Hạ Quý Linh. Ban đầu hắn còn cho rằng bà muốn dùng tiền khuyên lui Hạ Quý Linh. Nhưng thái độ mà thám tử báo về thật sự là không giống.
Theo câu hỏi của hắn, người đàn ông đang nghiêm túc ngồi xử lý công việc ở trên ghế tổng vẫn không có chút nhúc nhích nào. Mặc dù có một khoảng thời gian cánh tay đang cầm bút của hắn khẽ khựng lại, như đang bận suy nghĩ, nhưng vài giây sau đã trở lại bình thường, sau đó nói: “Không cần. Nên làm gì thì làm đó, không cần nhúng tay vào.”
“Vâng thưa sếp.”
Mặc dù có khó hiểu nhưng trợ lý cũng không dám hỏi, nhận mệnh đáp lại một cách đúng mực.
Nhưng khi hắn quay đi thì Hằng Thời lại cầm điện thoại lên, gọi cho mẹ Hằng.
Mẹ Hằng lúc đó đang uống trà chiều với Hạ Quý Linh trên bãi biển. Vừa nhìn đến cái tên hiển thị trên màn hình mẹ Hằng giật thót tim, vội vã chụp lấy điện thoại, sau đó tỏ ra trấn định nói với Hạ Quý Linh mình đi nhận điện thoại rồi đi qua một bên bắt máy: “Alo…”
Hạ Quý Linh nhìn theo bóng lưng của bà, cứ cảm thấy là lạ nhưng lại không có đầu mối. Đương nhiên cô cũng nhìn thấy thái độ khẩn trương khác thường của mẹ Hằng, nhưng cô không kịp lướt qua màn hình điện thoại đặt trên bàn của mẹ Hằng, không nhìn thấy tên người gọi, cho nên cô không hề biết bên kia là anh người yêu thuộc tính cao lãnh của mình. Cô cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Bên kia, mẹ Hằng vừa bắt máy Hằng Thời đã hỏi thẳng: “Mẹ đang ở đâu vậy?”
“Ba nói mẹ không có ở nhà.”
“Con… Con hỏi mẹ làm gì?”
Mẹ Hằng đè xuống chột dạ hỏi. Nói cũng kỳ, đứa con này của bà trừ ngày lễ ngày tết rất ít khi hỏi tới bà. Đương nhiên, bởi vì Hằng Thời không ở nhà chính Hằng gia, mà cũng rất ít khi về, đối với việc hắn quan tâm bà ở nơi nào lại càng quái lạ.
Bà không khỏi nghĩ chẳng lẽ nó đã phát hiện ra cái gì?
Tự mình cho rằng bản thân cũng không có làm ra chuyện không thể tha thứ, mẹ Hằng vô cớ cảm thấy chột dạ vô cùng nôm nớp vểnh tai lên nghe tiếp xem Hằng Thời sẽ nói thế nào.
“Không có gì, sắp tới sinh nhật ba, con định về nhà một chuyến. Mẹ sẽ không quên đi?”
Mẹ Hằng sững sốt.
Sinh nhật chồng? Mẹ Hằng xấu hổ nghĩ mình quả thật đã quên.
Vốn dĩ không nên có chuyện này mới phải, nhưng bởi vì dạo này lo cho đường tình duyên của con trai nên bà mới nhất thời quên mất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương