Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 1



Thẩm Giáng Niên, một người phụ nữ xinh đẹp đầy khí chất, ngày hôm nay là sẽ một ngày đặc biệt với cô ấy, là ngày cô ấy sinh ra đời. Ngày 24 tháng 7, sinh nhật của Thẩm Giáng Niên, người đầu tiên gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cô ấy, không ai khác chính là bạn thân, Lê Thiển.

Tiền Xuyến Tử: Bảo bối, sinh nhật vui vẻ, muốn quà tặng gì đây?

Mới vừa 0 giờ, Lê Thiển đã gửi tin nhắn qua WeChat, Thẩm Giáng Niên còn đang xem tài liệu, bớt chút thời gian nhìn lướt qua điện thoại, mới nhớ, hôm nay là sinh nhật của cô.

Thẩm Giáng Niên: Không biết.

Tiền Xuyến Tử: Cậu làm mình sầu chết đi được, cả năm chỉ sầu mỗi chuyện này, nhưng mà sinh nhật cậu, cậu không nói, vậy mình tuỳ tiện tặng nha.

Thẩm Giám Niên: Cậu dám.

Thẩm Giáng Niên không thích tổ chức sinh nhật cho lắm, nhưng mà cô lại thích Lê Thiển ăn mừng sinh nhật với cô. Ngoại trừ việc hai người là bạn thân từ nhỏ cho nên hay cùng nhau mừng sinh nhật, nhưng mà nguyên nhân quan trọng nhất: Mỗi năm, Lê Thiển sẽ tạo bất ngờ cho sinh nhật của cô. Hai người đã trải qua cùng nhau hơn hai mươi mấy cái sinh nhật và không có năm nào giống năm nào.

Tiền Xuyến Tử: Bảo bối, cậu là người duy nhất mà mình dùng tiền giải quyết không được. [Sầu uất]

Lê Thiển có tiền, thích kiếm tiền, trong thế giới của cô ấy, bất cứ thứ gì có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề. Nhưng trên toàn thế giới này chỉ có một Thẩm Giáng Niên, không phải là người thực dụng như thế, Tiền Xuyến Tử: Không trêu cậu nữa, hôm nay mình đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ lớn, sợ cậu không muốn thôi, nếu cậu có can đảm, tuyệt đối sẽ phước lớn.

Lê Thiển từ trước đến nay luôn thích bày trò, đây chính là kịch bản của cô ấy, mỗi năm đều có một cái kịch bản, Thẩm Giáng Niên cũng chẳng sợ: Phải không? Cậu nói thế làm mình hơi sợ đó~

Thẩm Giáng Niên còn phối hợp diễn theo, Tiền Xuyến Tử: Mình nói thật, này thật sự là bất ngờ lớn, mình đã chuẩn bị rất lâu rồi, cũng đặt nền móng một hồi lâu.

Chậc chậc, muốn cô rơi nước mắt cảm động đây, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không mấy cảm kích: Cậu lừa quỷ đi, vừa rồi còn mới hỏi mình muốn quà gì, rõ ràng mới chuẩn bị thôi. Nếu mà năm nay không có bất ngờ gì đặc biệt, xem mình có đá cậu không.

Tiền Xuyến Tử: Cậu không tin sao, sau khi nghe cậu oán trách về những cuộc hẹn hò mù quáng, mình muốn giải cứu cậu.

Thẩm Giáng Niên vừa nói chuyện vừa đọc tài liệu, vừa nghe thấy lời này, cô trực tiếp gửi tin nhắn thoại sang, giọng nói đầy uy hiếp: Nếu cậu dám cho mình đi hẹn hò với đàn ông, mình sẽ làm thịt cậu!

Tiền Xuyến Tử: Mình đảm bảo, không phải đàn ông.

Thẩm Giáng Niên: Được rồi, khuya rồi, mình lười nói với cậu, ngày mai mình còn có một cuộc hội nghị phải tham gia.

Tiền Xuyến Tử: Được rồi, mình đã chuẩn bị bất ngờ cho cậu, cậu nhớ phải đến, chờ có thời gian rõ ràng, sẽ nói cho cậu biết.

Thẩm Giáng Niên: Kệ cậu, nhưng đừng có quá đáng, nếu không mình sẽ trở mặt.

Tiền Xuyến Tử: Cậu chờ tính phúc đi.



Thẩm Giáng Niên:....

Tiền Xuyến Tử: Tay tàn, là hạnh phúc....

Thẩm Giáng Niên: Mời cậu né sang một bên.

Công việc của Thẩm Giáng Niên là phiên dịch. Cô biết rất nhiều thứ tiếng nhưng thành thạo nhất là tiếng Anh, Pháp, Đức, Nhật, Hàn, Ả Rập và Bồ Đào Nha, nhưng mà trình độ của Thẩm Giáng Niên không dừng lại ở đây, cô nói rất trôi chảy, nói như thành văn. Nhưng mà công việc phiên dịch quá bận, khiến Thẩm Giáng Niên không có nhiều thời gian để làm việc khác, bây giờ không phải còn đang ngồi xem tài liệu cho buổi hội nghị ngày mai sao. Nói chung buổi hội nghị này cũng không lớn lắm, chỉ là buổi hội nghị trao đổi của các cơ quan chính phủ, mời chuyên gia nước Đức, cô được một người bạn mời sang hỗ trợ.

Người bạn cũng biết thời gian của Thẩm Giáng Niên rất quý, cho nên giá khá cao, Thẩm Giáng Niên nói đùa: "Cái loại hội nghị cơ quan chính phủ này, tôi nhớ đều có mức phí chung, giá sẽ không được cao lắm đâu." Người bạn ngượng ngùng thừa nhận là cô ấy phải bỏ tiền thêm để mời cô, Thẩm Giáng Niên chỉ cười cười không nói gì thêm.

Buổi hội nghị bắt đầu từ 2 giờ, nhưng nhưng khách nước ngoài đã đến từ sáng sớm, Thẩm Giáng Niên cũng dậy sớm, đi xe theo xe thương vụ ra sân bay đón khách nước ngoài. Người Đức có râu quai nón, cách ứng xử của họ rất chuyên nghiệp, lịch sự chào hỏi bằng với Thẩm Giáng Niên, trong lúc nói chuyện ánh mắt anh ta không dời khỏi người Thẩm Giáng Niên. Trên thực tế, là một phiên dịch viên, kiểu giao tiếp bằng mắt này là khá bình thường, xét cho cùng, hai người cần giao tiếp bằng mắt để làm chủ nhịp điệu của nhau. Nhưng hôm nay người đàn ông có râu quai nón nhìn Thẩm Giáng Niên nhiều hơn một chút, mà Thẩm Giáng Niên cũng không để ý mấy.

Cả buổi sáng, Thẩm Giáng Niên đi theo người đàn ông có râu quai nón, cùng các vị lãnh đạo thành phố đi thăm khu công nghiệp công nghệ cao nổi tiếng thành phố. Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên hầu như luôn phiên dịch và không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác. Khi giữa trưa, những vị khách nước ngoài đã ăn trưa xong, sau đó đi nghỉ ngơi, Thẩm Giáng Niên mới có cơ hội xem tin nhắn.

WeChat, 8 giờ sáng, Tiền Xuyến Tử: Bảo bối, bất ngờ của cưng trên cơ bản không có gì thay đổi, mình cần phải xác nhận lại thời gian, cậu chắc có thể đi được không?

WeChat, 9:10 sáng, Tiền Xuyến Tử: Bất ngờ lần này rất khác so với trước đây. Mình hy vọng cậu nhận được kinh hỉ chứ không phải kinh hách.

WeChat, 9:45 sáng, Tiền Xuyến Tử: Bảo bối à, mình vẫn luôn suy nghĩ có nên nói với cậu trước gì không, nói ra sẽ không còn bất ngờ, nhưng không nói.... Haizz~

WeChat, 9:48 sáng, Tiền Xuyến Tử: Chúng ta cá cược với nhau đi, nếu đến giữa trưa cậu không trả lời mình, mình sẽ không nói cho cậu biết.

WeChat, lúc 13 giờ chiều, Tiền Xuyến Tử: Haha, vậy thì mình sẽ không nói với cậu đâu, hãy hứa với mình, bảo bối, dù có ngạc nhiên thế nào đi nữa, cậu không thể quay xe giữa đường, mặc dù, mình có cảm giác cậu sẽ không quay xe.

Thẩm Giáng Niên có chút cạn lời, người này, lải nhải cả ngày nay, rảnh rỗi lắm sao. Ting, lại có một tin nhắn WeChat mới được gửi đến, Tiền Xuyến Tử: Tối nay 7 giờ, sẽ có người gọi cho cậu.

Thẩm Giáng Niên: Rốt cuộc, cậu đang làm cái trò gì vậy? Đưa số điện thoại của mình cho người lạ sao?

Tiền Xuyến Tử: Cậu làm mình hết hồn, tự nhiên lại đột ngột xuất hiện thế?

Thẩm Giáng Niên:.... Chẳng phải cậu đang nói chuyện với mình à, mình gửi tin nhắn trả lời lại không phải rất bình thường sao?

Tiền Xuyến Tử: Bảo bối à, đêm nay nhớ ăn bận lộng lẫy nha, hứa với mình đi, nếu đã có hẹn với người ta, không được đến trễ nhé.

Thẩm Giáng Niên: Mình có dự cảm, cậu lại làm chó săn cho mẹ mình, gài mình đi xem mắt.

Tiền Xuyến Tử:.... Mình phải đi méc mẹ nuôi, cậu dám nói mình là chó săn. [Khóc lớn]



Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp trả lời lại, thì có người gõ cửa, Thẩm Giáng Niên lập tức cất điện thoại di động đi, ngoài cửa là đoàn nhân viên Trung Quốc sắp xếp đi theo khách nước ngoài, "Chào cô, bây giờ cần xuất phát đến hội trường."

2 giờ, Thẩm Giáng Niên điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, đi theo khách nước ngoài vào bàn. Nói hội nghị bắt đầu lúc 2 giờ, nhưng mà phần có khách nước ngoài tham gia là 4 giờ 30.

Khi cuộc hội nghị kết thúc đã là 6 giờ 30 tối, cả trưa dường như Thẩm Giáng Niên không ăn gì, bây giờ cái bụng đã đả đảo, "Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây." Cô ấy chào hỏi ban tổ chức.

"Giáng Niên, đúng rồi, tối nay cùng tham gia tiệc đi." Ban tổ chức cực kỳ nhiệt tình mời cô, Thẩm Giáng Niên hết lần này đến lần khác từ chối, nào ngờ họ lại lấy tên có râu và các vị lãnh đạo ra nói, Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ phải tham gia.

Tiệc tối bắt đầu lúc 19h00, trên trực tế thì 19h00 mới ngồi vào bàn. Trong phòng tiệc, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, dòng người nhộn nhịp đi qua đi lại xung quanh, toàn bộ hành trình Thẩm Giáng Niên đều đi phía sau khách nước ngoài, đi cùng anh ta đến chào hỏi các vị lãnh đạo. Khi cô thực sự ngồi xuống, đã là 19h30, Thẩm Giáng Niên rất đói, khách nước ngoài vào nhà vệ sinh nên cô có thời gian ngồi xuống hít thở một hơi, mở điện thoại ra mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.

Thẩm Giáng Niên cau mày, số điện thoại lạ. Cô ngây người chớp mắt một cái, chợt nhớ ra cái gì đó, chẳng lẽ... Lê Thiển nói thật à?

Số điện thoại đến từ Thượng Hải, còn Thẩm Giáng Niên ở Bắc Kinh.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng mà nhớ đến bất ngờ năm ngoái mà Lê Thiển tạo cho cô, Thẩm Giáng Niên do dự không biết có nên gọi lại không, cô còn đến muộn nữa... vào lúc đang do dự thì vị khách nước ngoài đã quay lại, Thẩm Giáng Niên lập tức cất điện thoại đi.

Trong mấy bữa tiệc xã giao thế này thì không thể thiếu rượu, mà Thẩm Giáng Niên không thích uống rượu, cho dù mấy năm qua có uống thế nào thì tửu lượng cũng thường thường. Nhưng hôm nay bụng đói lại uống rượu, làm bao tử cô cồn cào nóng rát khó chịu, người cũng có chút choáng.

Đám người lãnh đạo với khách nước ngoài uống rượu trắng, nói là cứ tự nhiên đi, nhưng mà phép tắc trong nước vẫn như cũ, lãnh đạo nâng ly chúc mừng, không có lý do gì mà không uống. Thẩm Giáng Niên uống liên tiếp mấy ly, cảm thấy choáng váng, lấy cớ đi vệ sinh để trốn, định không quay lại luôn.

Đang ngồi ở trên ban công lầu hai thì điện thoại đổ chuông. Thẩm Giáng Niên gắng gượng, mở điện thoại ra xem, vẫn là số điện thoại lạ.

Đầu óc cô chậm nửa nhịp, cô nhớ ra đó là số điện thoại gọi lúc nãy, nên nhấn nút nghe, "Xin chào."

"Cô Thẩm, thật khó để hẹn gặp, nếu như không có muốn gặp mặt, thì tại sao lại đồng ý, không biết lỡ hẹn là vô lễ sao?" Giọng nói khá ổn, nhưng mà lời nói này lại rất chói tai. Rượu trong bụng Thẩm Giáng Niên đang sôi trào khó chịu, khiến cô bực bội, "Tôi không nghe mấy lời nói này của cô, cô không biết cái gì là trước khi phán quyết thì phải biết rõ chuyện trước đó à? Không cảm thấy bản thân vội vã đưa ra kết luận sao?" Cô đây cố ý không nhận điện thoại à? Là cô cố ý đến trễ sao? Là cô muốn uống rượu à? Là cô muốn tự làm bản thân khó chịu à? Đâu phải cô muốn chứ, được chưa?

"Theo tôi mà nói thì quá trình của cô không quan trọng, tôi hẹn cô, cô thất hẹn, đây là sự thật."

"Đúng vậy, tôi thất hẹn thì sao nào?" Chân mày Thẩm Giáng Niên nhíu lại tạo thành ngọn lửa lớn, "Một khi đã vậy rồi, sao cô còn gọi cho tôi làm cái gì? Tôi lỡ hẹn thì sao, chẳng phải cô đồng ý cuộc hẹn này à. Còn tôi chẳng bận tâm lắm."

Bên kia im lặng vài giây, rồi lại nói: "Bây giờ, bên cô có tiện không?"

"Cái gì mà tiện không?" Thẩm Giáng Niên còn chưa hiểu lắm, nhất thời nhanh miệng, thuận theo tự nhiên mà hỏi, lòng hiếu kỳ của cô từ trước đến giờ vẫn luôn nặng.

"Video."

"A?" Lần này, phản ứng của Thẩm Giáng Niên càng chậm hơn, "Video gì?" Cô muốn nói tôi không có video, nhưng bên kia rất nhanh đã trả lời cô, còn nhấn mạnh, "Gọi video với tôi, có tiện không?"
Chương trước Chương tiếp