Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 12



Tại sao Thẩm Thanh Hoà lại xuất hiện trong Sea World? Giờ này, Thẩm Giáng Niên mới nhớ đến chuyện này.

"Rất vừa." Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn Thẩm Giáng Niên rồi bình luận, "Ngồi đi, đừng đứng ngốc ở đó." Có lẽ Thẩm Thanh Hoà biết Thẩm Giáng Niên đang không thoải mái nên đứng tại chỗ cũng không nói gì. Thẩm Giáng Niên cứng đờ eo, cô không còn là một đứa trẻ nữa, đừng có như vậy, nhìn Thẩm Thanh Hoà, người này có biết bao nhiêu bình tĩnh chứ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên thở nhẹ ra một hơi, ngồi trên ghế sô pha cách Thẩm Thanh Hoà xa hơn, để khoảng cách không bị xấu hổ. Trong phòng có một lúc im lặng, Thẩm Thanh Hoà đi ra với máy sấy tóc trong tay, "Có cần tôi giúp không?" Thẩm Giáng Niên xoa xoa tóc cô, "Không cần." Câu trả lời khá bình tĩnh.

Thẩm Giáng Niên tắt máy sấy tóc, trong phòng đột nhiên yên lặng, tiếng vù vù của máy sấy tóc vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô biết Thẩm Thanh Hoà đang ở ngay sau lưng cô, nhưng cô không biết mình đang làm gì, lúc này quay đầu lại cô cũng có thể nhìn thấy, nhưng sau khi ánh mắt chạm nhau, cô nên biểu hiện như thế nào đây? Lần đầu tiên luôn cảm thấy bối rối, Thẩm Giáng Niên không biết phải làm gì khi cùng người khác thuê phòng, hơn nữa cũng không phải kiểu đi thuê phòng mần ăn như bao kẻ khác, hai người các cô nửa xa lạ nửa quen nhau.... Nói thật chứ đến tán gẫu còn không có chủ đề để nói.

"Muốn uống gì không?" Thẩm Thanh Hoà lại phá vỡ thế bế tắc, Thẩm Giáng Niên ậm ừ xoay người. Thẩm Thanh Hoà đang ngồi trên ghế sô pha, dựa vào ghế sô pha, cô mặc áo phông và quần đùi, đứng dậy, đôi chân thon gọn xinh đẹp đung đưa trước mặt Thẩm Giang Niên, làm cho Thẩm Giáng Niên thực sự khát nước, "Ừa, cũng có chút khát nước."

"Muốn uống gì?" Thẩm Thanh Hoà đi đến bên cạnh, mở một cánh cửa ra, "Chỗ này có rượu." Khoé miệng hiện lên một nụ cười, "Hình như đêm nay cô vẫn uống chưa đủ, có cần tôi uống cùng cô hai ly không?"

Thẩm Giáng Niên sợ cô sẽ say, không kìm chế được bản thân, mặt hơi đỏ, "Tôi uống nước là được rồi." Thẩm Thanh Hoà cười, xoay người, đi rót nước cho Thẩm Giáng Niên, sau đó xoay người đến quầy rượu, xách một chai rượu vang ra, "Cô muốn uống rượu à?" Thẩm Giáng Niên xem chút nữa bị sặc.

"Ừ." Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, đặt chai rượu lên bàn, cầm lấy một ly trên giá rượu bên cạnh cô. Khi Thẩm Thanh Hoà quay chai. Thẩm Giáng Niên nhìn thấy Romanee Conti 1978, một loại rượu quý.

Với những ngón tay mảnh khảnh và đều tăm tắp, Thẩm Thanh Hoà khéo léo nhấc nút chai lên, rót rượu vào trong ly, một vầng hào quang màu đỏ như hạt lựu được xếp thành từng lớp rõ ràng. Rượu thơm nồng, thoang thoảng hương hoa hồng làm cho người ta có chút say, "Sao đột nhiên muốn uống?" Cổ họng của Thẩm Giáng Niên sau khi uống nước vẫn có chút khàn khàn.

Những ngón tay trắng nõn của Thẩm Thanh Hoà cầm ly rượu, lắc nó vài cái, nhấp một ngụm, không có ý định trả lời. Thẩm Giáng Niên nhìn đôi môi hồng hào in hằn trên vành cốc của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên cảm thấy cô điên rồi, thế lại đi ghen tị với cái ly, có chút bất bình nói, "Nhớ đến mấy cái lời cô nói với tôi trước khi tôi đến đây, cảm thấy đều là nói dối, vấn đề nhỏ vậy cũng không trả lời." Thẩm Giáng Niên rất hay quên, chuyện tốt hay xấu cũng quên rất nhanh, nhưng mà như Lê Thiển nói rồi, một khi đã để bụng rồi thì ghim rất sâu.

Có lẽ đó là sự thật, cô vẫn nhớ những gì Thẩm Thanh Hoà đã nói, Thẩm Thanh Hoà nói là chuyện đó sẽ lén nói với cô, cho nên đến giờ Thẩm Thanh Hoà vẫn im lặng không chịu nói, khiến cô cảm thấy bị lừa.

Thẩm Thanh Hoà cầm ly rượu trong tay, nhướng mày, nhíu mày, "Bây giờ, tâm trạng khá tốt." Sau đó lại lắc lắc ly rượu, "Cô thật sự không uống sao? Đây là rượu quý của tôi đó." Thẩm Thanh Hoà hơi ngẩng đầu, chất lỏng màu đỏ sậm đã làm ướt đôi môi đầy đặn kia. Đầu lưỡi của Thẩm Thanh Hoà liếm liếm môi, liếm môi trên rồi lại môi dưới, khẽ mím môi, một động tác vô tình mà trông rất hấp dẫn, hoàn toàn có thể cám dỗ được Thẩm Giáng Niên. Biểu hiện cụ thể là: Thẩm Giáng Niên không nhịn được liếm môi, vừa liếm khóe môi lại đột nhiên nhận ra hành động của mình, lập tức buộc lại cái lưỡi không nghe lời. Thẩm Thanh Hoà lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau, khóe miệng Thẩm Thanh Hoà nở nụ cười, "Cô thích nhìn tôi lắm sao?" Tim Thẩm Giáng Niên, giống như bị cái gì đánh vào, bộ dáng của cô ấy, giọng nói của cô ấy, làm cho Thẩm Giáng Niên không có cách nào chống cự được, rũ mắt xuống, đến tai cũng đã đỏ ửng.

"Cô rất đáng yêu." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ một tiếng, nói một câu rất đơn giản nhưng mà ở trong tai Thẩm Giáng Niên lại có cảm giác như câu dẫn, "Tôi không đi theo con đường đáng yêu." Cô là một phụ nữ, là một ngươi phụ nữ trưởng thành, dùng từ đáng yêu để nói đến cô, cô không thích chút nào.

"Vậy cô đi theo con đường nào?" Thẩm Thanh Hoà ngồi bên cạnh bàn, một tay ôm má, một tay cầm rượu, ánh mắt cô ấy phần lớn đều nhìn chằm chằm ly rượu trên tay, giống như nó mới làm cho người ta say mê. Nhưng mà ánh mắt Thẩm Giáng Niên thì ngược lại, ly nước của cô chẳng có gì làm cô say mê, có nhiều lúc cô nhìn Thẩm Thanh Hoà, rồi lại sợ bị phát hiện, cho nên đứng lên nói, "Có nên tắt đèn không?" Thẩm Thanh Hoà nâng mắt nhìn cô, "Có thể, tuỳ cô. Ở trong cái phòng này, cô muốn làm gì thì làm." Cô được phép làm những gì mà cô muốn sao? Đây là một cái được phép làm càng, lỡ đâu cô muốn làm chuyện quá mức thì sao đây?



Rượu ngon là rượu ngon, mùi thơm của rượu trong phòng khiến Thẩm Giang Niên vốn không uống cũng cảm thấy có chút xao động. Rượu cũng như thức ăn ngon, cũng như người đẹp, đều làm cho người ta thèm, một cái là thèm ăn, còn cái còn lại là thèm mắt.

"Tường bên kia có đèn màu." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở, Thẩm Giáng Niên bước đến thăm dò, sắc mặt của Thẩm Thanh Hoà thay đổi dưới ánh đèn màu, ánh mắt không hề rời khỏi Thẩm Giáng Niên, cuối cùng Thẩm Giáng Niên điều chỉnh ánh sáng thành màu vàng ấm áp, cả căn phòng đột nhiên có chút mơ hồ. Tuy nhiên, sau khi ánh đèn mờ đi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, "Tôi cũng muốn uống." Sau khi mắt thèm xong thì cũng muốn uống, "Bây giờ, tâm trạng tôi cũng khá tốt." Sợ Thẩm Thanh Hoà nghĩ nhiều, dù sao thì mới vừa rồi cô còn từ chối người ta nói không uống, Thẩm Giáng Niên thật sự không thể không để ý cái nhìn của Thẩm Thanh Hoà đối với cô.

Thẩm Thanh Hoà không nói gì, động tác rót rượu vẫn đẹp, tay Thẩm Giáng Niên cũng ôm lấy má, nhìn không chớp mắt, cô sẽ không nói, lý do mà cô muốn uống rượu, là thích nhìn người này rót rượu.

"Tôi mời cô một ly." Thẩm Thanh Hoà nâng ly, "Đêm nay gặp được nhau, thật sự là trải qua muôn vàn khó khăn mới được như ý." Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên cũng cảm thấy vậy, khi cô ngẩng đầu uống cạn ly rượu, Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở cô, "Không cần phải uống hết cả ly, men rượu lên chậm, rất dễ say."

"Rót cho tôi một ly nữa." Thẩm Giáng Niên uống hết một ly rượu, bỗng chốc có một cảm giác tự hào dâng lên, hôm nay có rượu say, mặc kệ ngày mai buồn sầu ra sao.

"Thẩm Thanh Hoà, tôi cũng mời cô một ly." Thẩm Giáng Niên ngồi đối diện với Thẩm Thanh Hoà, ánh sáng ấm áp làm cho mỗi nét mặt của Thẩm Thanh Hoà đều mang theo chút ấm, làm cho người ta muốn đến gần. Cô ngẩng đầu ngẩng đầu chuẩn bị xử lý ly rượu kia, lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hoà phủ lên mu bàn tay của cô, "Đừng gấp, mời tôi, vậy lý do đâu?"

Da chạm da, một dòng điện kỳ lạ sinh ra, khiến cho dưới cơ thể Thẩm Giáng Niên có chút run run, cảm giác từ dưới lên trên, như muốn dồn dập đến trị trí của trái tim, có chút thoải mái, lại có chút... trống rỗng.

Lý do sao? Thẩm Giáng Niên không nghĩ ra, nhưng mà cô vẫn có cái để nói, "Cảm ơn cô."

"Cảm ơn tôi?"

"Cảm ơn cô, đã để chúng ta gặp nhau." Nếu không phải Thẩm Thanh Hoà cố chấp, thì các cô đã sớm là người dưng. Thẩm Thanh Hoà dường như đã hiểu, cười nói, "Nói như vậy, ly thứ ba này là tôi nên mời cô." Thẩm Thanh Hoà một lần nữa nhắc Thẩm Giáng Niên uống chậm lại, nhưng mà một người phụ nữ cố chấp như Thẩm Giáng Niên, lam gì nghe lời, "Tôi không có say, rót cho tôi ly nữa." Thẩm Thanh Hoà rót ít hơn, cô còn mở miệng trách khéo, "Biết rượu của cô quý rồi, không nỡ cho tôi uống chứ gì, có gì nói thẳng."

"Cái miệng này của cô ~" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rất ngọt, làm cho mùi rượu có lưu lại trong miệng cũng trở nên ngọt.

"Cảm ơn cô, Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà cũng không nói cảm ơn vì cái gì, Thẩm Giáng Niên cũng không muốn hỏi, cho dù Thẩm Thanh Hoà nói gì thì cô cũng thích nghe.

Ba ly rượu đã trôi vào bụng, sự thẹn thùng của Thẩm Giáng Niên cũng đã giảm bớt, cô cũng dần trở lại dáng vẻ ngày thường. Nói chung thì rượu cũng là một thứ tốt, nó có thể xé đi bức màn giả vờ này nọ của đôi bên, "Thẩm Thanh Hoà, bây giờ chúng ta có thể tâm sự với nhau được chưa?" Những vấn đề đó, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa quên, những gì liên quan đến Thẩm Thanh Hoà, cô đều muốn biết
Chương trước Chương tiếp