Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 19



Bạn đã bao giờ có một giấc mơ như vậy chưa? Nó giống như quay trở lại thời kỳ nguyên thủy nhất, bạn mơ thấy mình đang bơi trong một đại dương ấm áp. Xung quanh đều là nước, mềm mại mà bóng bẩy, nước chảy khắp da thịt để lại những vệt ngứa ngáy khó chịu. Bây giờ, Thẩm Giáng Niên cảm thấy cô như là một vận động viên bơi lội cấp 10. Cô muốn ở bên bờ vực kia nhảy xuống, tạo ra những bọt nước, rồi thoả thích bơi lội trong đó.

Nhưng mà bơi càng nhiều thì càng tốn nhiều năng lượng, cũng sẽ cảm thấy đói. Bây giờ, Thẩm Giáng Niên đã đói, đói không thể tả.

Càng sâu càng trống rỗng, điều khủng khiếp nhất là ở phía dưới cô cảm thấy đang có gì đó chảy ra, giống như muốn đi vệ sinh, nhưng mà cô lại không nỡ buông tha sự ôn nhu và yêu chiều của Thẩm Thanh Hoà, cho nên liều mạng chịu đựng, nhưng mà cô thực sự nhịn không được, Thẩm Giáng Niên có chút phiền muộn và mất tự nhiên, Thẩm Thanh Hoà dần lấy lại sự tỉnh táo, khẽ hỏi "Em sao thế~" Cô sợ Thẩm Giáng Niên không thoải mái, nhưng mà không đành lòng dừng tay lại, hay tay vẫn còn chơi đùa với nơi đầy đặn kia.

Thẩm Giáng Niên thẹn thùng không dám mở miệng, chỉ lắc đầu, nhưng dưới sự kích thích không ngừng của Thẩm Thanh Hoà, một thứ gì đó đột nhiên chảy ra từ phía dưới cô, cô cho rằng bản thân không nhịn được cho nên.... Đột nhiên mặt đỏ bừng, cái cảm giác thẹn này làm cô đẩy Thẩm Thanh Hoà ra, sợ bị phát hiện.

Thẩm Thanh Hoà không hề phòng bị, thấy dáng vẻ muốn khóc của Thẩm Giáng Niên, cô khẽ mở miệng, mặc sức hít thở rồi lấy lại tinh thần, "Thẩm Giáng Niên...." Cô không nhịn được, nếu Thẩm Giáng Niên không từ chối, cô sẽ tiếp tục.

Thẩm Giáng Niên yếu ớt chống đỡ bản thân, phía dưới có gì đó chảy ra, giống như có thứ gì đó trào ra đến nơi, cô không dám nhúc nhích, cũng không biết phải nói gì, lo lắng đến mức nước mắt rơi xuống. Thẩm Giáng Niên khóc, lý trí của Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn trở lại, cô cắn răng điều chỉnh lại hơi thở, nói: "Thẩm Giáng Niên, xin lỗi, tôi...." Cô không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì cô thật sự đã xâm phạm Thẩm Giáng Niên, "Tôi xin lỗi, tôi nhất thời không nhịn được." Lúc này, Thẩm Thanh Hoà có cảm giác bất lực, trong lòng tự hỏi bản thân: Thẩm Thanh Hoà, mày đói khát lâu rồi à? Sao lại không nhịn được?

"Người, người đi ra ngoài đi!" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, thẹn thùng nói. Thẩm Thanh Hoà không hề do dự, lập tức đứng dậy, xuống giường, đi ra ngoài vài bước, rồi quay đầu lại, Thẩm Giáng Niên đang nhìn cô, biểu cảm không có tức giận hay buồn, nhưng mà cô ấy đã khóc, "Em thật sự không sao chứ?"

"Người đi ra ngoài trước đi, đi ra ngoài đi." Cô muốn nhìn xem trên giường, ướt đến kiểu nào rồi, đã lớn thế này rồi, còn đi bậy đi bạ, sợ là đời này cô không thể quên được nổi nhục này. Thẩm Thanh Hoà chỉ có thể đi ra ngoài trước, mỗi một bước đi, tim cô như tụt xuống một nấc, cô xoa xoa ngực trái, nơi này có cảm giác không thoải mái.

Sau khi Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên lập tức lùi về phía sau, nhìn lên trên giường, hử? Không có ướt sao? Sao lại thế nhỉ? Phía dưới vẫn còn khó chịu, co thắt từng đợt. Người say rượu cũng đã quên bẽn lẽn, cô vén váy ngủ lên, nhìn vào ở giữa chân, trên quần lót, rõ ràng có nước, nhưng mà chỉ chút ít thôi Thẩm Giáng Niên có chút thất thần, giống như không phải nước tiểu?

Đó là gì? Thẩm Giáng Niên duỗi tay ra, sờ vào quần lót, có chút nóng. Cô do dự một giây, dùng ngón tay móc vào bên trong, sờ được tiết dịch ẩm ướt, thật sự không phải.... Vậy thì sao cảm giác bản thân mắc vệ sinh quá không nhịn được chứ? Nghĩ vẫn chưa xem rõ ràng, Thẩm Giáng Niên ngồi dậy, quỳ trên giường, kéo quần lót xuống, cúi đầu nhìn cho rõ, màu hồng nơi đó hiện ra, còn có chút nước óng ánh, cô nhìn vài giây, giống như không thể tin được, dùng tay chạm vào hai mảnh thịt non, một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ở giữa, tiết dịch cực kỳ nhiều.

Giờ phút này đây, mặt và cơ thể của Thẩm Giáng Niên, giống như đạt được nhiệt độ cao nhất trong cuộc đời. Cô không ngốc, chỉ là không thể tin được, cô thế mà làm điều đó! Hơn nữa còn tiết dịch. Tại sao lại như vậy? Cô đối với Thẩm Thanh Hoà... cánh cửa, không biết từ khi nào đã mở ra, Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, thấy được một cảnh này, cơ thể Thẩm Giáng Niên hơi tựa vào gối, quần lót thì được kéo xuống, hai chân cô mở ra, hai tay đặt ở phía dưới... Thẩm Thanh Hoà đi vài bước đến trước mặt Thẩm Giáng Niên, chờ đến khi Thẩm Giáng Niên phát hiện thì đã muộn rồi.



"Em...." Thẩm Giáng Niên mở miệng, lại không biết nói gì, khi cô nhận ra đôi mắt rực lửa của Thẩm Thanh Hoà đang nhìn cô, cô lập tức khép đôi chân lại.

"Là mật dịch của em." Thẩm Thanh Hoà lại thẳng thắn lần nữa, Thẩm Giáng Niên phát hiện, về phương diện này, cô bị sự thẳng thắn của Thẩm Thanh Hoà làm cho thẹn. Bị Thẩm Thanh Hoà nói trắng ra, hai tay Thẩm Giáng Niên ôm lấy mặt, nói năng lộn xộn, "Em, em cũng không biết sao lại thành thế này...."

Thẩm Thanh Hoà mím môi, nhìn Thẩm Giáng Niên gần như khoả thân, hơi thở lại nặng nề lần nữa, vừa rồi mới ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo. Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, "Vừa rồi em đuổi tôi đi ra ngoài là vì cái này sao?"

"Em, em nghĩ là bản thân mắc quá không nhịn được... nhưng mà...." Thẩm Giáng Niên thẹn thùng, căn bản không biết đối mặt với Thẩm Thanh Hoà thế nào.

"Cho nên, vừa rồi em không có tức giận khi tôi đối xử với em như thế à?" Thẩm Thanh Hoà vẫn muốn xác nhận từ Thẩm Giáng Niên, cô hy vọng, cực kỳ hy vọng, Thẩm Giáng Niên thích... chuyện vừa rồi cô làm với cô ấy, bởi vì cô rất thích cho nên cô cũng hy vọng Thẩm Giáng Niên thích. Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hiểu rõ, tại sao Thẩm Giáng Niên lại nói không công bằng.

Thẩm Giáng Niên không trả lời, nhưng lắc đầu, Thẩm Thanh Hoà không hài lòng, cố ý nói, "Tức giận cũng bình thường, rốt cuộc em cũng là gái thẳng, không thích cũng là chuyện bình thường."

Thẩm Giáng Niên vẫn không đáp lại, hơi vùi đầu xuống, Thẩm Thanh Hoà tiếp tục: "Nếu em ghét thì cứ ghét, bây giờ em đã biết, tôi là loại người mà em ghét."

Hai tay Thẩm Giáng Niên dùng sức che mặt lại, Thẩm Thanh Hoà có thể nhìn thấy được đôi tay cô run run, "Tôi đã nói rồi, nếu như em lộn xộn với tôi, tôi sẽ không nhịn được mà muốn em, nhưng mà cũng may vừa rồi em đẩy tôi ra, nếu không tôi đã xuống tay với em." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà đã bình ổn, kiểu nói chuyện cũng bình thản. Điều này lại khiến Thẩm Giáng Niên tức giận, bây giờ cô cần hít thở để bình tĩnh lại, Thẩm Thanh Hoà cười, nhẹ giọng nói, "Thân thể của em rất đẹp, tôi rất thích nhưng đáng tiếc em là gái thẳng." Lúc nói lời này, tim Thẩm Thanh Hoà thật sự nhói lên, "Hôm nay đến đây thôi nhé, tôi qua phòng khác ngủ."

Góc giường lún bỗng chốc bằng phẳng, Thẩm Thanh Hoà đã đứng dậy và đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên thả hai tay xuống, mở miệng ra, Thẩm Thanh Hoà đi tới cửa, cũng không quay đầu lại chỉ nói, "Thẩm Giáng Niên, ngủ ngon, qua ngày mai, chúng ta sẽ không gặp lại." Không thể gặp, bởi vì nếu gặp sẽ có nhiều chuyện xảy ra, Thẩm Thanh Hoà hiểu rõ bản thân cô.

Cánh cửa đóng lại, đầu Thẩm Giáng Niên vẫn còn choáng váng, Thẩm Thanh Hoà vừa rồi nói cái gì cô đều hiểu hết, nhưng mà bây giờ hỏi lại cô thì chắc chắn cô đã quên lời nói đó. Thẩm Giáng Niên ngồi một chỗ vài giây, cô lại mở hai chân ra, tay lại đặt ở giữa, nhẹ nhàng chạm vào, "Ha ~" Cô khẽ rên lên, có một cảm giác trống rỗng khó tả.

Thẩm Giáng Niên dứt khoát cởi quần lót ra, dùng khăn giấy lau đi lau lại, càng lau thì càng ướt, người cũng càng tức giận, đều là do Thẩm Thanh Hoà, biến cô thành thế này xong rồi chạy? Sao lau mãi cũng không thấy sạch, tính xấu Thẩm Giáng Niên lại trỗi dậy, ai làm thì người đó đến phụ trách! Không phải là nước tiểu, vậy thì không phải lỗi của cô, Thẩm Thanh Hoà cần phải chịu trách nhiệm với nó.
Chương trước Chương tiếp