Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 305



Thẩm Thanh Hoà tiễn người, cũng có thành ý, là tiễn cả một đoạn.

Trên đường đi, Thẩm Thanh Hoà khéo hỏi Lê Thiển dạo gần đây thế nào, Lê Thiển cố ý đi rất chậm, sợ người này mệt mà cậy mạnh, "Tôi khá tốt, rảnh không có việc gì nên chạy đến Thượng Hải, chơi với... ờ, chơi với bạn thân." Cuối cùng không nói ra ba chữ Thẩm Giáng Niên.

"Ừ."

Hai người im lặng đi một lúc, Lê Thiển đột nhiên hỏi: "Thẩm Thanh Hoà, chị không sao chứ?"

"Ừ."

.... Người này cứ thế này sao mà nói chuyện được, nghẹn muốn chết, "Chị thực sự không sao thì tốt rồi, tôi cũng mong chị ổn."

"Ừ." Lê Thiển hoàn toàn không muốn nói chuyện, nhưng nhớ tới mục đích chuyến đi này, vẫn hỏi: "Thật sự không có gì muốn nói với tôi à?" Thẩm Thanh Hoà lắc đầu, Lê Thiển càng cảm thấy bất thường, Thẩm Thanh Hoà không vô duyên vô cớ mà gọi cho cô chứ?

"Tiễn em đến đây thôi nhé." Thẩm Thanh Hoà ngoắc một cái, một chiếc xe chạy đến, "Ngồi xe về."

Cái dịch vụ này quá tuyệt, xe đón xe đưa, còn có đồ ăn ngon. Lê Thiển ngồi lên xe, sau đó quay đầu lại nhìn phía sau, Thẩm Thanh Hoà vẫn còn đứng ở chỗ đó, nhưng người thì từ từ ngồi xuống, "Dừng xe!" Lê Thiển la lên, rồi chạy vội trở lại, "Thẩm Thanh Hoà!"

"Không sao, hơi đau dạ dày thôi." Thẩm Thanh Hoà che miệng xua tay: "Em đi đi."

"Đi cái gì mà đi, đi đâu chứ!" Lê Thiển phát cáu, "Hoặc là tôi đưa chị vào trong, hoặc là chị lên xe nghỉ ngơi, chị chọn đi."

Thẩm Thanh Hoà lên xe: "Tới khách sạn Sheraton."

"Không cho đi." Lê Thiển la lên.

Tiếc là, lái xe không nghe lời cô, mà đi thẳng đến khách sạn Sheraton. Dọc đường, Thẩm Thanh Hoà dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu, giống như đang ngủ say. Lê Thiển liên tục thở dài trong lòng, này nếu mà nói không yêu Thẩm Giáng Niên thì chỉ có ma mới tin được phải không? Vấn đề là, tại sao cô bạn thân kia của cô lại tin chứ?

Chi tiết của cái chia tay, có ai kể lại cho cô nghe chút được không!

Sau khi đến khách sạn Sheraton, Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói: "Em xuống đi." Lê Thiển nghiêng người nhìn xem, hơi thở của cô đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng mồ hôi trên trán lại càng ngày càng nhiều. "Thẩm Thanh Hoà, nếu chị không khoẻ thì đi bác sĩ đi, không được chịu đựng, biết không?"

"Ừ."

"Vậy tôi đi nhé?"

"Ừ."

"Không phải chị có bạn nhiều lắm à? Đừng cố chấp thế, bạn bè là để làm gì?"Lê Thiển tức giận khi nghĩ đến vòng bạn bè của Thẩm Thanh Hoà. Vào thời điểm quan trọng, thậm chí còn không có một cái bóng!

"Xuống xe đi."

Còn đuổi người nữa, cái đức hạnh này! Lê Thiển hừ một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài, không đành lòng quay lại hỏi: "Rốt cuộc là có yêu hay không? Cho một câu trả lời thỏa đáng không được hả?" Thẩm Thanh Hoà không có động tĩnh gì, Lê Thiển tức giận dập cửa, nói yêu thôi mà, sao khó thế hả!

Lê Thiển đi chưa xa, cô quay lại nhìn xe, vẫn chưa rời đi. Lê Thiển vẫy tay, Thẩm Thanh Hòa trong xe cũng vẫy tay, Lê Thiển đi vào đại sảnh, xe của Thẩm Thanh Hoà cũng rời đi.

Haizz, Lê Thiển thở dài, đi ra ngoài và đến siêu thị gần nhất mua chút đồ rồi mới về.

Trở lại phòng, đèn chính đã tắt, Thẩm Giáng Niên quay lưng về phía cô, bất động. Lê Thiển biết trông như đang ngủ nhưng chắc chắn là vẫn chưa ngủ. Thẩm Giáng Niên đương nhiên không ngủ, ngủ được mới lạ, nghe thấy phía sau có động tĩnh, nhưng Thẩm Giáng Niên chỉ nằm bất động.

Mùi tỏi, vị cay và dường như có mùi cá hồi... Thẩm Giáng Niên nằm đó, tất cả những kẻ háu ăn trong bụng đều tỉnh dậy. Cô vốn tưởng Lê Thiển sẽ đánh thức cô, nhưng cuối cùng vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Giáng Niên không nhịn được quay người, cố ý oán trách: "Làm gì thế? Sao ồn vậy." Lê Thiên đột nhiên giấu tay ra sau lưng, Thẩm Giáng Niên dứt khoát đứng dậy nói: "Giấu gì vậy?"

"Có giấu cái gì đâu." Lê Thiển đem cái tay sau lưng lắc lắc, rồi lại đưa vào miệng mút, "Cậu đột nhiên lên tiếng làm mình giật mình, bị càng tôm đâm vào tay."

"Nếu tỉnh rồi thì đi rửa tay rồi ăn thôi, mình đói lắm rồi." Lê Thiển đi vào wc, "Mình đi rửa tay, bảo bối, cậu đi rót rượu đi."

"Còn uống rượu nữa hả?"

"Thì uống chút vang đỏ thôi."



Thẩm Giáng Niên không muốn uống rượu, nhưng lại xuống giường, thấy trên bàn còn được trải khăn, bộ đồ ăn mới mua, còn mấy cái nến nhỏ đáng yêu.... Người này, lại chơi gì nữa đây? Lúc rót rượu, Thẩm Giáng Niên không khỏi phàn nàn: "Ai mà không biết, còn tưởng đâu cậu tỏ tình nữa."

"Mình tỏ tình với cậu không tốt à?" Lê Thiển ở trong wc cười nói, lén lút tựa vào cửa nhìn Thẩm Giáng Niên còn đang rót rượu ở đó. Lê Thiển hít một hơi dài, mở tờ giấy trong tay ra, chắc chắn là của Thẩm Thanh Hoà?

Trong giấy viết: Không mong là em sẽ trở thành bạn giúp đỡ tôi; nhưng xin đừng trở thành kẻ thù và cản trở tôi. Có thể cách của chúng ta khác nhau, nhưng mong tin tưởng tôi, mục tiêu của tôi và em đều giống nhau, đều mong điều tốt đẹp sẽ đến với em ấy.

"Em ấy" này chính là Thẩm Giáng Niên phải không? Lê Thiển càng chắc chắn Thẩm Thanh Hoà có nỗi khổ mà không nói ra được. Thẩm Thanh Hoà còn quan tâm tới Thẩm Giáng Niên đúng không? Còn yêu bao nhiêu thì Lê Thiển dám nói, nhưng giữa từng hàng chữ, Thẩm Thanh Hoà giống như đoán được gì, người này rất sáng suốt biết, bản thân cô ở chỗ Thẩm Giáng Niên rất có trọng lượng.

Nếu cô vẫn luôn khuyên nhủ Thẩm Giáng Niên đừng yêu Thẩm Thanh Hoà nữa, ngay lúc này thì khả năng thành công sẽ không quá cao. Nhưng bây giờ một tờ giấy của Thẩm Thanh Hoà, có thể thấy được người này không những thông minh mà còn nắm quyền kiểm soát mọi việc. Làm sao Thẩm Thanh Hoà biết cô đến Thượng Hải và ở đây cùng Thẩm Giáng Niên?

"Tiền Xuyến Tử, cậu đang làm gì trong nhà vệ sinh vậy?" Thẩm Giáng Niên nãy giờ vẫn không nghe tiếng nước chảy.

"Đi tiểu không được à?"

"Cậu gớm quá đi!"

"Haha." Lê Thiển ở bên trong cười to, lén lút gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, viết: Tôi nhìn thấy rồi.

Bên kia đang gõ phím.

Thẩm Thanh Hoà: Ừ, thấy tay nghề của tôi ổn không?

Lê Thiển: Đúng vậy, có phải chị yêu thầm tôi không? Chứ không sao biết được tôi đến Thượng Hải, còn làm đồ ăn cho tôi?

Thẩm Thanh Hoà: Nhìn thấy ở cửa Sheraton.

À... ra là thế, Lê Thiển: Quả nhiên là ái mộ tôi, ở cửa Sheraton có biết bao người tới lui, liếc mắt một cái đã thấy tôi rồi.

Thẩm Thanh Hoà:...

Lê Thiển: Ái mộ tôi cũng chẳng ích gì. Tôi là người rất chính trực, sẽ không vì ăn ngon uống tốt nghe lời hay mà khuất phục, cho nên, tôi sẽ quan sát chị một thời gian, khảo nghiệm nhiệt tình của chị với tôi.

Lời nói hai người đều có ẩn ý, nói chuyện kiểu thế này vui thật.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà:... Trước nói tới đây thôi, tôi đi nghỉ.

Lê Thiển có lẽ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không nói nên lời của Thẩm Thanh Hòa, chính cô còn thấy ớn nhưng mà cũng vui, rốt cuộc người này đang sống trong môi trường thế nào vậy? Nói không thể nói ra lời, phải dùng chữ.

Sợ còn dây dưa, Thẩm Giáng Niên sẽ sinh nhi, Lê Thiển cất điện thoại, cũng thu thập lịch sử trò chuyện, xóa khỏi giao diện trò chuyện hiện tại.

Hai người tắt đèn, thưởng thức rượu và đồ ăn ngon.

Mặc dù nói đùa để Lê Thiển bóc tôm cho mình nhưng Thẩm Giáng Niên đã tự mình bóc vỏ tôm đưa cho Lê Thiển.

Lê Thiển cảm động nói: "Vẫn là bảo bối thương mình, ôi ôi ôi."

"Còn ôi ôi ôi, thì nhổ tôm ra cho mình."

"Dữ ghê chưa." Lê Thiển hừ một tiếng, cũng bóc vỏ lại cho Thẩm Giáng Niên.

Trong lúc ăn cũng không nói nhiều, Thẩm Giáng Niên không thể phủ nhận hương vị của món ăn chỉ vì sự phủ nhận của bản thân đối với Thẩm Thanh Hoà.

Tôm chắc thịt đủ, cá hồi mềm mịn, phô mai tan chảy trong miệng. Cuối cùng, ăn miếng sủi cảo, ăn xong thì bắt đầu nhớ nhà, tay nghề của mẹ cô rất tuyệt, có thể so với đầu bếp, nhưng không biết sao lại keo kiệt vậy, không truyền lại cho cô.

"Bảo bối." Lê Thiển nâng chén, "Chúc mừng cậu trở về vòng tay của mình."

Thẩm Giáng Niên nâng ly lên uống một ngụm: "Nói cho mình biết, chuyện Tần Thư có đối tượng, rốt cuộc là sao?"



".... Ngày lành cảnh đẹp thế này, dùng để buôn chuyện à?" Lê Thiển liên tục lắc đầu.

"Nếu cậu không muốn buôn chuyện chuyện này, vậy thì nói mình biết, lý do gì mà Thẩm Thanh Hoà lại gọi điện thoại cho cậu?"

"....Vẫn nên nói về chuyện Tần Thư có đối tượng đi."

"Vậy cũng được." Thẩm Giáng Niên cũng chẳng mong Lê Thiển có thể nói gì đó về Thẩm Thanh Hoà, mà giờ tâm trạng của cô đang rất mâu thuẫn cho nên cũng không rất muốn nghe, thích thế nào thì là thế đó đi, sau này sự chú ý của cô không đặt ở trên người Thẩm Thanh Hoà nữa là ổn thôi.

Theo lời kể của Lê Thiển, cô đã vô tình đụng phải Tần Thư và cô gái nhiều lần: "Cùng nhau ra khỏi nhà, cùng nhau đến phòng khám, thậm chí nhiều lần kề vai sát cánh!" Lê Thiển trách mắng, "Ở nơi công cộng, không có ý tứ."

Thẩm Giáng Niên gắp một cái sủi cảo, chấm vào nước sốt tương tỏi, thâm ý hỏi: "Mà sao cậu hay thấy vậy, còn vô tình nhìn thấy ở trước cửa nhà với cửa phòng khám." Nhà Lê Thiển cách nhà Tần Thư một đoạn.

"À thì, có việc đi ngang qua đó mà!" Lê Thiển bào chữa, "Vô tình thất thôi."

"Vậy sao cậu biết hai người đó là một cặp?"

"Cậu không biết tên cầm thú kia có thói ở sạch à?" Lê Thiển bĩu môi, "Người bình thường cậu ấy đâu có chạm vào, lỡ chạm là lập tức đi rửa tay."

"Cho nên, cậu ấy chạm vào cô gái kia xong không rửa tay, cậu thấy luôn hả."

"..." Lê Thiển nhấp một ngụm rượu, đỏ mặt hét lớn: "Cậu phiền quá đi, mình muốn ăn tôm, đừng buôn chuyện với mình nữa."

Thẩm Giáng Niên không khỏi bật cười: "Người bình thường, để mình hỏi thay cậu, xem thử hai người có phải một cặp không?"

"Ai muốn cậu hỏi?" Lê Thiển nghẹn nói: "Muốn biết, mình sẽ tự hỏi."

"Vậy mình muốn biết, cậu hỏi giúp mình đi."

"Gì?" Lê Thiển vừa mới cắn đuôi tôm vào miệng, Thẩm Giáng Niên lặp lại: "Mình muốn biết, cậu hỏi giúp mình đi."

"..." Lê Thiển bắt lấy một con tôm khác, giọng điệu thản nhiên nói: "Muốn biết thì để hôm nào đó hỏi cho, đâu phải chuyện to tát gì."

"Tôi muốn biết ngay bây giờ."

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Tần Thư bình thường sẽ không đi ngủ sớm như vậy."

"Lỡ người ta ngủ rồi thì sao?"

"Mình muốn biết ngay bây giờ."

"Lỡ đâu người đang thân mật với tiểu đối tượng thì sao?"

"Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó đang âu yếm đứa con nhỏ của họ?"

"Mình muốn biết ngay bây giờ."

"Không phải... các cậu!" Trong đầu Lê Thiển hiện lên khuôn mặt lạnh lùng nói tiễn cô, cô không thể tin được hỏi: "Họ Thẩm các cậu, đều là máy đọc lại không hả?"

"Mình muốn biết ngay bây giờ."

"Cậu!"

"Cậu không dám hỏi." Thẩm Giáng Niên khiêu khích, Lê Thiển uống chút rượu lập tức nổi máu lên, "Mình có gì không dám?" Lê Thiển đưa tay ra nói: "Đưa điện thoại đây."

Thẩm Giáng Niên đưa điện thoại ra, trạng thái đang bấm số, mà đôi mắt Lê Thiển oán hận trừng mắt với Thẩm Giáng Niên, con nhóc này! Lúc cần linh cơ thì không linh cơ, lúc không cần thì linh cơ muốn mạng, cuộc điện thoại này phải gọi.

Hỏi thì hỏi, có gì to tát chứ?
Chương trước Chương tiếp