Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 5



Má ơi, cô đã từng hôn nhưng mà chưa bao giờ hôn phụ nữ.

Trời ơi, cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy. Điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà lúc này vang lên, đinh lên một tiếng, đó là WeChat.

Thẩm Thanh Hoà nhìn điện thoại, chủ đề này quá nóng khiến Thẩm Giang Niên không biết phải làm sao, nên không nói tiếp. Thẩm Thanh Hoà nhìn điện thoại, Thẩm Giáng Niên lén nhìn Thẩm Thanh Hoà, góc nghiêng thật sự rất đẹp, Thẩm Thanh Hoà trông cùng tuổi với cô ấy, nhưng chỉ số quyến rũ trưởng thành và tao nhã của cô ấy cao hơn cô rất nhiều.

Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang ấp ủ, nhất thời không biết nên nói chủ đề gì, cô ước gì có thể vả mặt một cái, nói với bản thân, Thẩm Thanh Hoà cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, mặc dù có xinh đẹp hơn mức bình thường, nhưng cũng chỉ là một người, cô cần bình tĩnh chút là được.

Đúng vậy, bình tĩnh đón nhận nó, ung dung thong thả, không cần hơn thua làm gì. Thẩm Giáng Niên thậm chí còn thiết lập cho bản thân một nhân vật, cứ cảm giác bình đạm là ổn rồi.

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà gọi tên đầy đủ của cô, trông có vẻ cứng nhắc khi đối mặt với nhau.

"Hửm?"

"Lát nữa có thể có một người bạn tới, cô có ngại..."

"Không sao đâu." Đến cũng đã đến rồi, bạn của Thẩm Thanh Hoà, cô có thể gặp được cũng không tồi.

Thông qua bạn bè, cô cũng có thể hiểu được tính cách của Thẩm Thanh Hoà. A Lam và Nhược Phong trở lại cùng nhau, theo sau là người phục vụ mang nước đến.

"Có muốn gọi gì ăn không?" A Lam hỏi Thẩm Thanh Hoà, "Thanh Hoà, chị chưa ăn tối, không đói bụng sao?"

Chưa ăn tối à? Thẩm Giáng Niên nghe thấy được, không phải....

"Bây giờ không đói, một lát nữa cũng đi rồi." Thẩm Thanh Hoà so với vừa rồi, giống như bớt đi mấy phần nhiệt tình.

"Đi hả? Cũng phải chờ con bé đến chứ?" Nhược Phong chồm tới, cầm lấy một cái hạt dẻ nhét vào tay A Lam, A Lam bóc ra đặt vào tay Nhược Phong, "Con bé biết chị ở đây, cho nên cố tình đến." Nhược Phong cẩn trọng nói.

"Tôi biết rồi." Thẩm Thanh Hoà cầm ly lên lắc lắc, "Dù sao, hôm nay tôi rất vui được gặp cô, tôi mời cô một ly." Thẩm Thanh Hoà uống một hơi cạn sạch, Thẩm Giáng Niên bưng ly nước, cứ cảm thấy không đúng, "Rót cho tôi một ly đi." Không muốn bản thân thể hiện ra dễ thẹn.

"Cô lấy nước uống thay đi." Thẩm Thanh Hoà không tính toán lắm, nhưng Thẩm Giáng Niên nhất định muốn uống, vì vậy A Lam rót cho cô một ly nhỏ.

Rượu ở trong cổ họng, hơi ngọt, giống như trái tim của cô lúc này, "Hôm nay gặp được cô, tôi cũng rất vui." Thẩm Giang Niên vuốt tóc bên tai, "Tuy nhiên, cô vẫn không nói cho tôi biết tại sao cô lại hẹn gặp tôi."



"Câu hỏi này, cô nhớ kỹ, lát nữa chúng ta sẽ lén nói với nhau." Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn A Lam và Nhược Phong đang hóng hớt, hai người cùng nhau bĩu môi, rất không cam lòng.

"Nói mới nhớ, hôm nay sao lại lỡ hẹn hai lần? Cuối cùng còn chủ động tìm đến ~" Thẩm Thanh Hoà ngồi gần hơn một chút, tim Thẩm Giáng Niên như một lon nước ngọt có ga, bắt đầu tung tăng bọt khí. Nghẹn nửa ngày, Thẩm Giáng Niên xấu hổ không dám nói ra, cũng chỉ có thể thoái thác, "Vấn đề này, lát nữa chúng ta cũng lén nói với nhau đi."

Thẩm Thanh Hoà nhếch mép cười, "Được, lát nữa, cô đi theo tôi." Thẩm Thanh Hoà tiến lại gần, trầm giọng nói. Hai người đang ngồi trước mặt vươn cổ, không thể nghe thấy bất cứ điều gì, đành hai mặt nhìn nhau.

Ánh mắt của hai người họ, thường xuyên rơi trên người Thẩm Giáng Niên. Chỉ vì người ngồi ngay đó, đang ngồi cạnh Thẩm Thanh Hoà, cho nên các cô quan sát, người phụ nữ dịu dàng tao nhã này sao có thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Thanh Hoà?

Cô gái này thoạt nhìn rất dễ thẹn, nhưng mà lại mang đến cho người ta một cảm giác rất lớn, lông mày thanh tú nhưng khóe mắt hơi nhếch lên cho thấy cô ấy không dễ bị khiêu khích. Cuối cùng, ánh mắt quét qua ngực Thẩm Giáng Niên, nhìn nhìn rồi lại nhìn nhau, A Lam và Nhược Phong đẩy nhau một cái, rồi lại lườm nhau.

Thẩm Giáng Niên không để ý đến ánh mắt của hai người đối diện, thời tiết lại nóng lên, "Đi theo cô đến đâu?" Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy hơi nóng, có lẽ là do rượu đã ngấm.

"Tôi đã đặt phòng rồi."

Tín hiệu mà Thẩm Giáng Niên nhận đương chính là hai chữ: đặt phòng.

Hôm nay, có lẽ những điều kỳ quái trong cuộc đời cô sẽ làm hết một lần, gặp người lạ, còn đi thuê phòng, cô cũng chưa có điên mà.

"Nói sau đi." Thẩm Giáng Niên nói một cách nhát gừng. Bởi vì thật sự quá kỳ lạ, mà trực tiếp đồng ý thì càng kỳ lạ hơn, mặc dù cô cũng chưa nghĩ đến chuyện từ chối.

Thẩm Giáng Niên không biết bản thân bị làm sao, đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cô muốn mê đắm, không nghĩ từ chối. Bất kể Thẩm Thanh Hoà nói gì, cô đều cảm thấy rằng, ừm, cô có thể đồng ý, đi theo Thẩm Thanh Hoà sẽ không có vấn đề gì.

Đối mặt với một người xa lạ, thế mà còn yên tâm giao phó cả đời này cho người ta, Thẩm Giáng Niên muốn vả cho mình mấy cái để tỉnh, tỉnh đi nào Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Thanh Hoà vẫn giữ khoảng cách rất gần, gần như là ôm cơ thể mềm mại của Thẩm Giáng Niên vào lòng, Thẩm Thanh Hoà hỏi gì, cô ấy ngoan ngoãn trả lời, cô bao nhiêu tuổi, đang làm gì, thường làm gì. thích làm gì, thích ăn gì... Trên khóe miệng Thẩm Thanh Hoà luôn có một nụ cười nhàn nhạt, làm cho Thẩm Giáng Niên hạ thấp cảnh giác. Ở quá gần, mùi của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên choáng váng, tim đập thình thịch, cô nhịn không được lại ngước mắt lên nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, nhưng bởi vì quá thẹn, cho nên chỉ nhìn thoáng qua rồi rũ mắt xuống.

Khi một người phụ nữ thẹn thùng, cô ấy giống như một cô gái nhỏ.

Lúc hỏi, cô có bạn trai không....

"Bạn trai...." Thẩm Giáng Niên suy nghĩ chút rồi trả lời, "Trước kia từng có một người."

"Bây giờ, đã chia tay rồi sao?" Thẩm Thanh Hoà nghiêng người như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên. Như cô đã nói, cô thích giao tiếp bằng mắt với người ta, Thẩm Giáng Niên liếc nhìn cô một cái, cúi đầu giải thích, "Ừm, đã chia tay lâu rồi."

"Bây giờ, có người yêu thích không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.



"Tạm thời không có."

"Ừm, vậy là tốt rồi."

"A? Cái gì mà tốt?" Thẩm Giáng Niên không hiểu lắm, cô chưa kịp hỏi thì điện thoại của Thẩm Thanh Hoà đổ chuông, lần này là điện thoại gọi đến. Thẩm Thanh Hoà giơ tay vỗ vỗ tay Thẩm Giáng Niên, "Tôi đi ra ngoài trả lời điện thoại." Thẩm Giáng Niên muốn nói, đừng rời đi, cô đã hỏi tôi nhiều như vậy, đến lượt tôi hỏi.

Cảm giác Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài sẽ lâu, A Lam và Nhược Phong nhìn nhau, trong lòng hiểu mà không nói ra, hai người đi lại một người ngồi phải một người ngồi bên trái, "Cô và Thanh Hoà quen biết bao lâu rồi?" A Lam hỏi.

"Không lâu." Thẩm Giáng Niên xấu hổ không dám nói họ vừa mới gặp nhau.

"Tôi cảm giác quan hệ của hai người không tồi." Nhược Phong nói.

"Có sao?" Đó là ảo tưởng của mấy người... nói hơi quá.

"Thanh Hoà không thích gần gũi với người khác, trừ khi quan hệ phải rất tốt." A Lam nói thêm.

"Thật không?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy một chút ngọt ngào trong lòng, điều này có nghĩa là Thẩm Thanh Hoà đối xử với cô tốt phải không?. Ngôn Tình Trọng Sinh

"Ừm, tối nay vốn dĩ Thanh Hoà bay về Thượng Hải, sau đó lại nói có hẹn với một người cho nên không về, chúng tôi muốn hẹn cô ấy, cô ấy lại nói không có thời gian, lúc sau không biết thế nào, A Lam gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đã ra tới uống rượu." Nhược Phong nói xong, giống như nhớ cái gì đó, "Người Thanh Hoà hẹn không phải là...."

"Là tôi." Lần này, Thẩm Giáng Niên không phủ nhận. Vị ngọt trong lòng càng ngày càng mạnh, Thẩm Thanh Hoà ở lại đây là vì muốn gặp cô sao? Nhưng mà cô lỡ hẹn hai lần, tâm trạng của Thẩm Thanh Hoà không tốt cho nên mới ra uống rượu? Nghĩ như vậy, Thẩm Giáng Niên có chút áy náy. Nếu không, đêm nay dành nhiều thời gian ở cùng Thẩm Thanh Hoà vậy, còn việc đặt phòng gì đó.... Ừm thôi thì, coi như là an ủi bản thân đi.

"A... vậy sao?" A Lam có chút hoài nghi, "Không phải cô lỡ hẹn với Thanh Hoà đấy chứ?"

".... Ừm, lúc đó có chút bận." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể bịa ra lý do.

"Vậy thì xem ra Thanh Hoà đối với cô thật sự rất tốt, người khác hẹn cô ấy, đều cần phải đặt lịch hẹn trước, một khi lỡ hẹn rồi sẽ rất khó hẹn lại cô ấy." Lúc A Lam nói đến chuyện này, còn nhìn Nhược Phong một cái. Nhược Phong nhướng mày mím môi, nhún vai.

Xong đời rồi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy trái tim của cô được bao phủ bởi một lớp mật, ngọt dâng lên tận miệng, cô làm sao thế này? Làm sao cô lại cảm thấy hạnh phúc vì được Thẩm Thanh Hoà đối xử đặc biệt chứ.

Mặt cô nóng quá, hai người bạn Thẩm Thanh Hoà đều dùng ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm vào cô, Thẩm Giáng Niên không thoải mái lắm, muốn ra cửa hóng gió.

Không ngờ, vừa đi ra ngoài, hình ảnh trước mắt đã làm cho mật ngọt vừa được phủ lên tim, nhanh chóng đã bị bọc trong cay đắng. Vị đắng dâng lên đến miệng, làm Thẩm Giáng Niên sững sờ một hổi, tim như thắt lại, đau đớn.
Chương trước Chương tiếp