Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 53



Sống trên đời nếu không mang theo oán hận có lẽ sẽ rất khó. Nhưng bỗng nhiên một ngày, người mà bản thân chúng ta vẫn luôn oán hận đột ngột qua đời, liệu chúng ta thật sự sẽ vui sao? Có thể sao? Thẩm Giáng Niên ngồi ở trên sô pha, tự hỏi bản thân vào đêm khuya.

Cô hận Thẩm Thanh Hoà sao? Cái hận kia thật sự là hận à? Gần đây, Thẩm Giáng Niên ngủ không ngon, trong đầu vô cùng bối rối.

Nhưng cho dù có loạn thì vẫn phải nghĩ cách, rốt cuộc làm sao có thể xác nhận được viên đá trên móng tay nằm ở đâu. Thẩm Giáng Niên vắt óc cố gắng hết sức để nhớ lại, điều mà cô có thể chắc chắn là khi từ Thượng Hải về, ba viên đá nhỏ kia vẫn còn nằm trên móng tay của cô. Lúc đó, vì cáu gắt nên nhìn đâu cũng chướng mắt, cho nên cạy rất lâu, mà đá được đính chắc quá, cạy cỡ nào cũng không cạy ra được.

Sau khi vắt óc suy nghĩ không có kết quả, Thẩm Giáng Niên lập tức mở công cụ tìm kiếm, trong lòng có phần nhẹ nhõm. Không ngờ lại có một số người cũng gặp phải vấn đề tương tự, Thẩm Giáng Niên cũng đang say rượu, thật sự không biết những người đó làm thế nào mà làm rơi móng tay giả ở trong đó.

Đương nhiên, cô cũng rất kỳ lạ.

Hầu hết các bác sĩ nói rằng nó có thể tự bài xuất, đương nhiên, để an toàn hơn thì nên dùng vòi sen rửa sạch phía dưới, để tránh bị viêm nhiễm bên trong. Thậm chí có một lời khuyên chu đáo của bác sĩ: đừng làm móng tay, nó sẽ làm tổn thương cơ thể của bạn.

Vấn đề này coi như cũng có đường sáng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mạch não kỳ lạ của Thẩm Giáng Niên đột nhiên xoay vòng, cô vén chăn lên, chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hoà. Đây không phải là mục tiêu, mục tiêu là móng tay, móng tay của Thẩm Thanh Hoà được cắt tỉa gọn gàng, móng tay trơn nhẵn, quả thật rất đẹp. Nhìn lại móng tay của bản thân, vì cái đẹp mà cố ý để móng tay, nhìn kỹ lại, trên móng tay vẫn còn vết máu.

Tim Thẩm Giáng Niên như còn đoàn tàu chạy qua nghiền nát, ngay lập tức đau nhói. Đêm nay Thẩm Giáng Niên, đúng là một kẻ hỗn đản, hỗn đản đến mức chính bản thân cô cũng xa lạ, cô nhìn đi nhìn lại ngón giữa của mình, trong lòng chợt nghĩ ra một vấn đề, liệu Thẩm Thanh Hoà có phải còn... là xử nữ không? Cô ấy rất mâu thuẫn việc người khác chạm vào cô ấy.

Kỳ thực lúc này, Thẩm Giáng Niên hy vọng là không phải, nếu không sẽ càng cảm thấy áy náy. Ngược lại thì tự an ủi bản thân, Thẩm Thanh Hoà là người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ không phải đâu, một Thẩm Thanh Hoà lầm lì ít nói trên người mang theo đầy rẫy những câu chuyện xưa, làm sao mà chưa từng có một đoạn tình yêu sâu đậm chứ? A.

Thẩm Giáng Niên thực sự rất tò mò, mối tình đầu của Thẩm Thanh Hoà là ai chứ. Còn mối tình đầu của cô, nếu không phải theo cái định nghĩa của mọi người hoặc là theo định nghĩa của chính cô, thì cô sẽ định nghĩa: Thẩm Thanh Hoà. nếu cô ấy không xác định rõ mối tình đầu của mình, hoặc cô ấy có thể tự mình định nghĩa, cô ấy sẽ xác định đó là: Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên vào trong nhà vệ sinh, rửa móng tay sạch sẽ, nói chung thì cũng đã yên tâm không ít, chờ ngày mai Thẩm Thanh Hoà tỉnh lại, nghĩ cách làm cho người này uống nhiều nước để bài tiết, sau đó nghĩ cách để người này rửa ở phía dưới nhiều hơn một chút thì tốt rồi.

Trời mẹ, ngày mai cô làm sao để nhắc nhở Thẩm Thanh Hoà rửa phía dưới đây, đây quả thực là một cái đề tài xxx.

Thẩm Giáng Niên lại quay về phòng khách lần nữa, trước tiên nên làm một việc lớn, chính là cắt móng tay. Nếu có thể thì sau này cô sẽ không để móng tay nữa. Sau khi cắt móng tay xong, Thẩm Giáng Niên chống tay lên cằm, cúi đầu nghĩ cách nói với Thẩm Thanh Hoà về việc rửa phía dưới, nhưng không nghĩ ra cách hay, ngược lại còn nghe thấy giọng nói mê mang của Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên trầm tư một hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy, đầu có chút choáng, trước mắt hiện lên mấy ngôi sao, chờ dần ổn định mới đi xem người.

Thẩm Thanh Hoàn trán lại đầy mồ hôi, so với trước đây tái nhợt, hiện tại đã đỏ bừng. Thẩm Giáng Niên đưa tay ra và chạm vào nó, nóng má ơi. Nhìn thế nào cũng thấy cô ấy đang phát sốt, Thẩm Giang Niên xoay người muốn tìm nhiệt kế, nhưng lại nghe thấy tiếng thì thào bị đè nén, ngắt quãng, cổ họng như bị kìm hãm, rất áp lực.

Thẩm Giáng Niên không đành lòng đánh thức Thẩm Thanh Hoà, người đau bụng kinh có thể ngủ, thực sự rất hiếm khi được như vậy. Nếu như bị đánh thức, cơn đau nhất định sẽ khiến người ta khó có thể ngủ lại được, cho nên Thẩm Giáng Niên ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha chần chừ, cảm nhận được Thẩm Thanh Hoà đang khó chịu, tay cô đã đưa ra, nhưng vẫn không đành lòng.

"Đừng..." Thẩm Thanh Hoà giống như đang nói mớ, nhưng một từ cũng đủ Thẩm Giáng Niên hiểu, tay người kia còn đang với lên như đang muốn tìm cái gì đó. Vài lần với lên nhưng đều không nắm được, Thẩm Giáng Niên lập tức đưa tay ra, có lẽ Thẩm Thanh Hoà dùng hết sức để bắt lấy tay cô, làm cho cơ thể Thẩm Giáng Niên cảm nhận được một loại căng chặt. Lòng bàn tay nóng phát khiếp.

Thẩm Giáng Niên không có thời gian để suy nghĩ thêm, tay của cô đã bị Thẩm Thanh Hoà nắm lấy, hơn nữa là cả hai tay, người này giống như cố bắt lấy cả đêm, sau khi nắm được tay Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà lập tức nghiêng người, tay nắm chặt lấy hai tay Thẩm Giáng Niên, sau đó đặt lên trán, lẩm bẩm gì đó, "Cuối cùng...." Mấy chữ phía sau không nghe rõ. Cả đêm, Thẩm Giáng Niên dường như chỉ ngồi một tư thế như vậy, không phải cô không muốn rời đi, mà Thẩm Thanh Hoà thật sự nắm rất chặt.



Đêm đó, Thẩm Thanh Hoà ngủ rất không yên ổn, Thẩm Giang Niên lo lắng cô ấy phát sốt, nhưng mà lại không dứt ra được. Mỗi lần hơi dùng chút sức, Thẩm Thanh Hoà đều cau mày tỏ vẻ khó chịu, Thẩm Giáng Niên lại không đành lòng, năm lần bảy lượt, cho đến khi bình minh, Thẩm Giáng Niên dùng chút sức, đã rút tay ra được.

Phát sốt sao, đương nhiên rồi, ngay cả kẻ ngốc cũng biết được. Bác sĩ là Tần Tư, bạn học cấp 3 của Thẩm Giáng Niên. Bởi vì tính cách Tần Thư chậm tiêu không thích giao tiếp nhiều, cho nên ngày thường các cô không liên hệ với nhau nhiều lắm, nhưng mà mối quan hệ bạn bè giữa họ, chính là khi bạn có việc cần, chỉ cần nói một câu, chắc chắn sẽ được trợ giúp.

Tần Thư mang theo hòm thuốc đến, lòng Thẩm Giáng Niên nóng như lửa đốt, lo lắng hỏi, "Ngự y, ngài đã tới rồi." Thấy Tần Tư chậm rãi đổi giày ở cửa, Thẩm Giáng Niên nhịn không được thúc giục, "Cái tính lề mề của cậu, một ngày như vài thập niên, không đúng, mỗi lần đều chậm hơn lần trước."

Tần Thư cũng không khó chịu, sau khi đi vào trong phòng ngủ, nên đo nhiệt độ thì đo, nên treo nước biển để truyền thì treo, vừa treo vừa hỏi, "Hôm qua, cô ấy mắc mưa à?" Tần Thư tự mở phòng khám riêng, hôm nay đến khám tư nhân đa số đều là cảm mạo truyền nước biển, nguyên nhân cũng đều giống nhau: là do cơn mưa mùa thu hôm qua gây ra.

"Ừm."

"Chỉ mắc mưa thôi à?" Tần Thư chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng làm cho Thẩm Giáng Niên chột dạ, có chút khẩn trương nói, "Sao thế? Còn có chịu chứng khác à?" Chẳng lẽ là mấy viên đá? Hay là móng tay dài quá làm chỗ đó bị xước? Hơn nữa viên đá cũng nhô lên, cũng có khả năng làm bị thương chỗ mềm mại đó, vậy giờ phải làm sao đây? Chỗ đó thật sự rất khó bôi thuốc....

"Không có." Tần Tư lề mề trả lời lại, chọc cho Thẩm Giáng Niên trợn mắt với cô vài cái, "Cậu thật đáng chết!" Thẩm Giáng Niên đấm Tần Thư một cái, Tần Thư nhếch mép cười.

"Sau khi truyền bình này xong, thì thay bình khác cho cô ấy, biết rút kim tiêm không?" Tần Tư hỏi, đương nhiên Thẩm Giáng Niên không biết, dùng sức lắc đầu, Tần Thư giải thích cặn kẽ cách rút kim ra, cuối cùng còn nói một câu, "Thật ra rất dễ, thế mà cũng không biết à?" Thẩm Giáng Niên vẫn lắc đầu, "Cậu là cái máy lắc đầu à?" Tần Thư hiếm có dịp cà khịa người này, "Ý cậu là sao, lắc đầu thế này ai mà hiểu được." Còn kiến nghị thêm, "Hay là mình gọi y tá bên mình đến nha?"

"Cậu đến rút kim cho cô ấy đi." Thẩm Giáng Niên suy nghĩ thấu đáo, Tần Thư đến lần nữa, không chỉ để rút kim, còn muốn xem tình trạng của Thẩm Thanh Hòa, cô sợ sẽ không khỏi sốt. Tần Thư bất lực nhưng cũng đồng ý, "Vậy cậu mua cháo cho cô ấy đi, nên cho uống nước, nếu không uống được thì dùng tăm bông hoặc thìa làm ẩm môi." Trước khi đi, Tần Thư liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường mấy lần mà đánh giá. Ốm yếu thành thế này rồi mà vẫn còn... thật sự trời sinh ra...

Cháo sao? Cô muốn tự nấu, cứ có gì liên quan đến Thẩm Thanh Hòa, cô luôn muốn tự làm. Thẩm Giáng Niên là người ghét nhà bếp, vậy mà cũng lao vào bếp loay hoay nấu một nồi cháo nóng, cháo vẫn còn đang riu riu trên bếp, Thẩm Giáng Niên bưng một ly nước ấm, còn lấy thêm cái muỗng, làm ẩm môi sao, cái này cũng không khó. Dùng cái muỗng làm đôi môi ẩm ướt vài lần, nhưng rất nhanh môi lại hô, vẫn nên đút nước thôi, mới vừa đút được một muỗng, thì những giọt nước không nghe lời đã lăn tròn nhỏ giọt vào cổ Thẩm Thanh Hoà. Lúc Thẩm Giáng Niên đang vội vàng muốn lau nước cho Thẩm Thanh Hoà, thì đột nhiên có một tia sáng xẹt qua.

Làm việc xấu thì phải lên kế hoạch trước, làm được việc xấu mà không bị phát hiện thì phải là người giỏi tính toán. Thẩm Giáng Niên không nghĩ rằng cô ấy có bao nhiêu thông minh, nhưng mà nói đến làm chuyện xấu hơn nữa còn có liên quan đến Thẩm Thanh Hòa, cô vô thức dùng thêm chút tâm tư.

Thẩm Giáng Niên gọi Thẩm Thanh Hoà vài lần, sau khi xác định người kia đã ngủ say, Thẩm Giáng Niên uống một ngụm nước, cúi người xuống, còn chưa hôn mà mặt đã đỏ. Mặc dù cách làm của Thẩm Giáng Niên không đứng đắn cho lắm, nhưng mà chỉ có cách này mới đút nước được, cấp nước cho Thẩm Thanh Hoà. Nhưng mà điều cô không ngờ đến, làm Thẩm Thanh Hoà lại hôn cô.

Kỹ năng hôn định tuyệt vời là gì, đó là Thẩm Thanh Hòa đang ngủ vẫn nắm giữ quyền chủ động, đầu lưỡi cuốn lấy, không chỉ cuốn lấy môi lưỡi cô, mà còn cuốn luôn cả linh hồn cô nữa. Cơ thể cô tê dại, như bị điện giật, cơ thể co rút mấy lần, cảm giác dục vọng. Đến khi hít thở không nổi nữa cô mới đứng dậy, đôi môi hồng hào của Thẩm Thanh Hoà vẫn còn hơi mở, hơi thở của cô ấy nhanh hơn một chút so với trước đây.

Thẩm Giáng Niên không dám đút nước kiểu này nữa, bởi vì sợ đút kiểu này lại ra cảm giác kia, mới nhiêu đó thôi mà cơ thể đã khó chịu, bây giờ Thẩm Giáng Niên có cảm giác đi trộm gà không thành ngược lại còn mất thóc.

Sau khi truyền hai bình thuốc lớn, Thẩm Thanh Hoà vẫn còn chưa tỉnh, Tần Thư đưa tay lên sờ, "Đã hạ sốt rồi, người vẫn luôn không tỉnh à?" Thẩm Giáng Niên thấy dáng vẻ trầm tư của cô ấy, lo lắng không thôi, "Ừm, vẫn luôn ngủ đến giờ."

"Cứ ngủ thế này cũng không được." Tần Thư đứng dậy thu dọn hòm thuốc, "Thuốc, buổi tối mình sẽ đến truyền lần nữa, để cô ấy ngủ tiếp đi, mà lát nữa cậu nên gọi cô ấy dậy."

"Lỡ đâu gọi không tỉnh thì sao đây?" Thẩm Giáng Niên sợ hãi hỏi.



"...." Tần Thư ban phát cho ánh mắt cạn lời, "Cô ấy ngủ, chưa có chết."

"Chết?" Giọng của Thẩm Giáng Niên thay đổi, người đang hoảng hốt lại nghe sai tạo thành chữ đáng sợ nhất.

Tần Thư nhìn cô đầy ẩn ý nói: "Mình nói, cô ấy chỉ đang ngủ, bây giờ không cho cậu đánh thức cô ấy vì có thể tối hôm qua cô ấy không chỉ dầm mưa mà còn vất vả đến khuya, hôm nay để cô ấy ngủ nhiều hơn một chút, nhưng mà ngủ nhiều cũng không tốt lắm, cho nên, cứ cách một tiếng thì đến gọi cô ấy một lần, nói chuyện với cô ấy, để cô ấy bớt ngủ lại, tốt nhất là cho cô ấy ăn cháo, chờ đến tối, mình lại đây tiêm, rồi cho cô ấy ngủ tiếp, nghe hiểu chưa?"

Tần Thư lần này đã nói rõ, Thẩm Giáng Niên gật đầu, nhưng vẻ mặt lo lắng vẫn không giảm bớt, Tần Thư đi tới cửa, lại nói: "Cơ thể của cô ấy chắc không có vấn đề lớn, nếu chỉ đau bụng kinh, thì dùng thuốc Đông Y điều trị, còn sốt thì nếu đêm nay không phát sốt thì ổn rồi, ngày thường bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt."

Tần Tư quơ tay trước mặt Thẩm Giáng Niên, người này đang mất tập trung, lại nhắc lần nữa, "Cô ấy không sao hết, có mình ở đây, đừng lo lắng quá." Thẩm Giáng Niên gật đầu. Tần Thư xách theo hòm thuốc rời đi, nghĩ lại cũng thấy buồn cười, chỉ là cảm mạo với đau bụng kinh, làm như là bệnh gì nặng lắm vậy, cái cô gái nhỏ này a, thật là....lộn xộn.

Sau một giờ, Thẩm Giáng Niên cũng nhẫn tâm, lay nhẹ Thẩm Thanh Hoà. Lắc lắc vậy mà Thẩm Thanh Hoà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Giáng Niên vuốt nhẹ gương mặt Thẩm Thanh Hoà, ghé vào bên tai cô ấy nói, "Thẩm Thanh Hoà, thức dậy đi, đừng ngủ nữa." Hơi thở mang theo ẩm ướt, còn có giọng nói ôn nhu, Thẩm Thanh Hoà có chút phản ứng, cô ấy hơi nghiêng đầu, giống như muốn né tránh.

Thấy lông mi người này rung lên, có dấu hiệu tỉnh lại, giọng điệu của Thẩm Giáng Niên tự động chuyển sang chế độ ôn nhu nhất, cô xoa xoa mặt Thẩm Thanh Hoà dỗ dành, "Thẩm Thanh Hoà, người ngủ lâu rồi, dậy đi nha, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp?"

Thẩm Thanh Hoà nheo mắt nhìn Thẩm Giáng Niên với ánh mắt xa lạ mấy giây cô mới mở mắt, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, sau khi nuốt nước bọt, cô nghi ngờ gọi, "... Niên?" Thật ra thì gọi tên đầy đủ đó, nhưng mà hai từ kia bị cái giọng khàn nuốt rồi.

"Ừa." Người này vẫn còn nhận ra cô, không có bị sốt mà ngốc, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Thẩm Thanh Hoà là người thì khiến Thẩm Giáng Niên không thể nhìn thẳng vào cô ấy, trước đêm qua chủ yếu là vì xấu hổ, nhưng hôm nay, bên trọng sự xấu hổ còn mang theo sự hổ thẹn vì hành vi "ngược đãi" của bản thân vào tối qua.

Thẩm Giáng Niên nhìn không có tiêu cự một hồi lâu, "Sao em lại đến Thượng Hải a?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười đột ngột khiến tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh hơn, không chỉ bởi vì nụ cười hoa mỹ này, mà còn bởi vì những lời nói của cô ấy. "Thẩm Thanh Hoà, người đã đến Bắc Kinh, người quên rồi sao?"

Thẩm Thanh Hoà có chút sững sờ, như cũ không có phản ứng, nhìn thẳng Thẩm Giang Niên, một hồi lâu vẫn không chớp mắt. Thẩm Giáng Niên suy nghĩ: "Chẳng lẽ sốt phát ngốc rồi chứ?"

Sốt phát ngốc cũng không sao, em sẽ chăm sóc cho người, Thẩm Thanh Hoà.

"Trước tiên đừng nghĩ đến những chuyện vô bổ đó," Thẩm Giang Niên sợ người bệnh mới tỉnh dậy còn mệt mỏi, với lại Thẩm Thanh Hoà không nhớ đêm qua càng tốt, trẻ con làm chuyện xấu, chỉ muốn trút giận khi bị ngược đãi tinh thần, bây giờ còn chưa biết nên đối mặt thế nào.... Nhớ ra càng trễ càng tốt, cô đang ôm chút tâm lý may mắn.

Thẩm Giáng Niên đưa tay vuốt ve gò má Thẩm Thanh Hoà, "Người nằm cũng lâu rồi, ngồi dậy nha." Đôi mắt Thẩm Thanh Hoà khép hờ, tựa như sắp ngủ tới nơi, cô ấy không nói đồng ý cũng không nói từ chối. Thẩm Giáng Niên cúi người ôm Thẩm Thanh Hoà, muốn để cô ấy ngồi, nào biết mới động một cái, Thẩm Thanh Hòa khẽ hừ một tiếng, dọa Thẩm Giáng Niên giật mình, cô vội vàng hỏi người trong ngực, "Sao thế?"

"Đau...." Thẩm Thanh Hoà nhíu mày, lần này đôi mắt đang khép hờ của cô đã hoàn toàn mở ra.

"Đau ở chỗ nào?" Thẩm Giáng Niên cố gắng dùng sức nhẹ nhất có thể, Thẩm Thanh Hoà rũ mắt xuống, cau mày, "Chỗ tối hôm qua em chạm vào." Cô ấy nói rất nhẹ nhàng cũng thản nhiên, nhưng mà đi vào tai Thẩm Giáng Niên lại nghe ra kiểu khác, giống như là đang oán hận còn xấu hổ, vào những lúc thế này mạch não luôn làm Thẩm Giáng Niên mất mặt, vừa nghe đau một cái, Thẩm Giáng Niên theo quán tính nghĩ đến một động tác, miệng rất nhanh đã nói, "Em xoa cho người được không?" Sau khi hỏi xong, bộ não lề mề kia mới phản xạ vòng cung, nếu nhưng nó có thể dùng chữ để thể hiện thành lời, có lẽ là: Chủ nhân à, chỗ tối hôm qua chủ nhân chạm vào cô ấy, là ở phần dưới người ta đó, hơn nữa còn ở bên trong, người muốn xoa, nhưng mà người cũng không có cho tôi cách cụ thể xoa thế nào, cũng không chỉ định vị trí cụ thế, bây giờ phải làm sao đây?

Đây không phải là điểm chết người nhất, điểm chết người nằm ở chỗ, khi Thẩm Giáng Niên nói xong liền nhận ra mình sai, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, do dự không muốn nói em không có ý đó, nhưng lại nghe được Thẩm Thanh Hoà thì thào nói: "Vậy em nhẹ chút."
Chương trước Chương tiếp