Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 55



Ông trời không chiều lòng người, nụ hôn này cũng không kéo dài cả đời.

"Tần Thư, cậu mau đến đây!" Thẩm Giáng Niên vội vàng gọi cho Tần Thư.

"Không phải kêu mình là lang băm à?"

"Ngự y, ngự y, mời ngài đại giá quang lâm."

Mãi mê hôn, hôn đến mức quên chuyện truyền thuốc. Thẩm Giáng Niên làm vẻ mặc thương tiếc, nửa ngồi xổm ở đó, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Thẩm Thanh Hoà, "Lát nữa em xoa cho người nha." Nhìn thấy người vừa mới khôi phục hồng hào giờ lại tái nhợt, Thẩm Giáng Niên thật sự đau lòng muốn chết.

Tần Thư liếc nhìn thoáng qua, thấp thoáng thấy đôi mắt không thấy đáy của Thẩm Thanh Hoà, cô đưa tay lên xoa đầu tóc Thẩm Giáng Niên, cưng chiều nói, "Được rồi, ở đây có mình, cậu đi rót cho mình ly nước đi, mình khát nước."

Thẩm Giáng Niên cho dù có không muốn nhưng mà cũng đứng dậy đi ra ngoài, còn nhắc nhở Tần Thư, "Cậu nhẹ tay chút." Tần Thư đẩy cô ra, "Biết rồi." Tần Thư sờ soạng cổ tay mảnh khảnh của người kia, không ngẩng đầu cũng biết Thẩm Thanh Hoà đang nhìn cô.

"Cô đang hiếu kỳ về mối quan hệ của tôi và Thẩm Giáng Niên sao?" Tần Thư vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn, Thẩm Thanh Hoà phớt lờ cô, "Nếu không hiếu kỳ thì đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt này."

"Cô thích người cùng giới." Thẩm Thanh Hoà nói. Tay Tần Thư run lên, mẹ nó, người này thật sắc xảo, cô trêu chọc, "Cô kiếm tiền bằng cách đoán xu hướng giới tình của người khác à?" Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi nhắm mắt lại.

.... Người này... nằm ở đó, còn lộ ra khí chất mạnh mẽ như vậy, đáng lý vừa rồi cô nên dùng sức đâm một cái cho đã.

"Theo lý mà nói, đã uống thuốc đau bụng kinh rồi, thì cũng không còn đau như thế." Tần Thư lại giúp Thẩm Thanh Hoà lấy kim ra, Thẩm Giáng Niên đi đến cửa, không khỏi lo lắng, nói bóng nói gió, "Cô ấy đau như vậy có lẽ nào không phải do đau bụng kinh không." Thẩm Giáng Niên cực kỳ lo lắng, có khi nào cơn đau đó không phải đau bụng kinh, mà là do mấy viên đá ở trong cơ thể cô ấy, nhưng vấn đề này, thật sự không biết nên nói sao cho được.

"Cậu quay lại hỏi cô ấy đi, xem chính xác đau ở đâu." Tần Thư chậm rãi nói, "Cô ấy không thích nói chuyện với mình, hỏi cũng không ra."

Thẩm Giáng Niên nghẹn một hồi vẫn không dám hỏi, chỉ nói, "Ừa, lát nữa mình hỏi, xem tình hình thế nào, mình sẽ gọi cho cậu, buổi tối cậu nhớ để ý đến điện thoại." Thẩm Giáng Niên dự định, nếu sau khi rửa sạch, nếu vẫn còn đau như vậy, cô sẽ gọi điện cho Tần Thư để hỏi, cùng lắm thì đổi nhân vật trong câu chuyện, không phải là Thẩm Thanh Hoà, mà là cô.

Sau khi tiễn Tần Thư đi, Thẩm Giáng Niên quay trở lại phòng, Thẩm Thanh Hoà cau mày, mới vừa rồi lật người một cái, lại đau dữ dội. Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng ngồi xuống, ôn nhu hỏi, "Em xoa bụng cho người nha?" Thẩm Thanh Hoà mím môi, yếu ớt lắc đầu, càng động càng đau. Mấy lần trước cũng không đau như vậy, không biết lần này có liên quan đến việc Thẩm Giáng Niên phát tiết trong cơ thể cô không.

Thẩm Giáng Niên không có việc gì để làm, cũng không muốn rời khỏi phòng, vì vậy cô cứ ngây ngốc ngồi đó, cô tự trách bản thân. Thẩm Thanh Hoà rất đau, nhất thời không thở nổi, thấy Thẩm Giáng Niên ngây người ngồi ở đó, cũng không có hơi sức để lên tiếng, đợi hoãn lại một chút, cô nhẹ thở ra gọi, "Thẩm Giáng Niên."

"A? Em đây." Thẩm Giáng Niên vội vàng đáp lại, thò đến gần hỏi, "Sao thế?"

Trong mắt Thẩm Giáng Niên đầy lo lắng và bất an, Thẩm Thanh Hoà thở nhẹ ra, để cơn đau kia qua đi rồi mới nói, "Em ngủ một lát đi." Khi Thẩm Giáng Niên nghe thấy không phải chuyện của Thẩm Thanh Hoà, cô thở phào một hơi. nói: "Em không sao, nếu có gì cần làm, người có thể nói cho em biết."

"Tôi bây giờ," Thẩm Thanh Hoà nói chuyện ngắt quãng, "Yêu cầu em đi ngủ." Thẩm Giáng Niên mím môi, nghiêm túc nói, "Nếu người yêu cầu, vậy em ngồi đây ngủ." Thẩm Giáng Niên rất nhanh tìm được một cái băng ghế nhỏ, đầu cô ghé vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Hoà, "Một lúc thôi." Cô giơ ngón trỏ lên một cách đáng yêu.

Thẩm Thanh Hoà đưa tay, nhẹ nhàng che mắt khuất tầm mắt cô, có mùi thuốc nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Thẩm Giáng Niên chậm rãi nhắm mắt lại, dụi vào lòng bàn tay ấm áp, hốc mắt có chút cay cay. Sau tất cả, Thẩm Giáng Niên không dám tin, sau khi cô đối xử với Thẩm Thanh Hoà như thế, mà Thẩm Thanh Hoà vẫn còn nguyện ý... chấp nhận cô. Cô biết vừa rồi giở chút trò vặt, thế nhưng Thẩm Thanh Hoà lại không nói gì. Cô biết trong lòng Thẩm Thanh Hoà không có khả năng đồng ý với lời cô nói, nhưng mà bên ngoài cũng không mở miệng từ chối, đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, thì cũng là một kiểu tiến bộ. Phải biết rằng, Thẩm Thanh Hoà phiên bản gốc, thà làm tổn thương người khác cũng phải nói ra.

Nói ngủ nhưng mà sao có thể ngủ được? Thẩm Giáng Niên vẫn không quên được chuyện canh cánh trong lòng – chính mấy viên đá. Thẩm Giáng Niên giả vờ làm bảo bảo ngoan một lúc, sau đó muốn đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà đã giơ tay ấn đầu cô, ra hiệu cho cô đừng nhúc nhích.

Thẩm Giáng Niên áp trán qua cọ cọ, "Thẩm Thanh Hoà, em không ngủ được, chúng ta có thể tâm sự được không?"

Thực ra, cơn đau quá nặng khiến Thẩm Thanh Hoà không muốn làm gì, nhưng cô vẫn ậm ừ cho qua. Thẩm Giáng Niên cũng ân cần, "Em sẽ cố gắng hỏi người càng đơn giản càng tốt."

"Bụng của người còn đau không?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

"Còn."



"Ngoại trừ đau bụng..." Thẩm Giáng Niên nằm ở đó, không biết làm sao để mở miệng, chẳng lẽ hỏi thẳng là phía dưới có đau không? Một vấn đề cầm thú vậy, "Cái kia...." Mẹ nó, rốt cuộc nên hỏi thế nào đây?

"Phía dưới cũng đau." Thẩm Thanh Hoà rất rõ ràng, ậm ừ như chịu đựng cơn đau, "Em rất lợi hại nha." Không biết là châm chọc hay là nói đùa, nhưng Thẩm Giáng Niên nghe được, cảm thấy nhói lòng. Đoán chừng, Thẩm Thanh Hoà vẫn còn giận, cô giơ tay, nhẹ nhàng véo mặt Thẩm Giáng Niên, "Làm tôi đến giờ vẫn còn đau." Cái véo này khiến Thẩm Giáng Niên tê dại.

Chỉ cần thế này, Thẩm Giáng Niên liền biết, Thẩm Thanh Hoà thật sự không trách cô ấy, cô ấy càng cảm thấy bản thân thật quá đáng. Lòng bàn tay Thẩm Thanh Hoà mở ra, vuốt ve mặt cô, có chút kinh ngạc, "Sao mặt em lại nóng thế?" Cô thở dài, "Chẳng lẽ đã lây bệnh từ tôi rồi sao?" Tay Thẩm Thanh Hoà còn muốn động, nhưng Thẩm Giáng Niên đã nâng tay lên phủ lên bàn tay nóng bỏng của Thẩm Thanh Hoà, gương mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng, giọng nói khe khẽ có chút run rẩy, "Em không phát sốt, chỉ có chút thẹn." Thẩm Thanh Hoà cười khẽ một tiếng, lần đầu nghe thấy, có người tự nói mặt nóng do thẹn thùng.

"Thẩm Thanh Hoà...."

"Sao."

"Lát nữa truyền thuốc xong, người có muốn đi tắm không?" Phía dưới Thẩm Thanh Hoà vẫn còn đau, Thẩm Giáng Niên thật sự đứng ngồi không yên.

"Không." Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không có sức lực, sợ chưa tắm xong đã ngất xỉu ở trong đó.

Nếu không tắm rửa thì viên đá kia phải làm sao đây? Thẩm Giáng Niên nằm cũng không được mà đứng cũng không xong, tiến đến trước mặt Thẩm Thanh Hoà, đỏ mặt nói, "Em giúp người tắm được không?", cô cũng biết Thẩm Thanh Hoà không có sức.

Thẩm Thanh Hoà cau mày nói đùa, "Tôi vẫn còn sợ em lắm." Mặt Thẩm Giáng Niên càng đỏ, lông mi run rẩy, "Thẩm Thanh Hoà, em xin lỗi mà." Cô biết lời xin lỗi này vẫn không đủ, "Nếu sau này người muốn em bồi thường thế nào, đều có thể...." Mới nói câu này ra, biểu cảm của cả hai khựng lại, Thẩm Giáng Niên mím môi không nói nữa, Thẩm Thanh Hoà bắt chước theo giọng điệu của cô hỏi lại, "Em cảm thấy bồi thường bao nhiêu tiền là đủ?" Thẩm Giáng Niên vùi mặt vào trong chăn, lớn tiếng xin lỗi, "Lúc đó em quá khó chịu, mới nói ra lời nói hỗn trướng, Thẩm Thanh Hoà người đừng cùng cái kẻ quỷ hẹp hòi này so đo được không?"

A, em cũng còn biết em rất hẹp hòi sao. Thật ra, tôi cũng không có hào phòng cho mấy, "Bây giờ, tôi cũng khó chịu, cũng hẹp hòi vậy đó." Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc.

"Vậy người muốn làm thế nào cũng được hết, chỉ cần người không giận em, chỉ cần người chịu tắm...." Bây giờ, cô cũng không có suy nghĩ xấu xa, cô chỉ muốn Thẩm Thanh Hoà đi tắm và rửa chỗ đó.

"Không... sao em cứ bắt tôi đi tắm thế?" Phía trước Thẩm Thanh Hoà cũng đau bụng, muốn tìm chút phân tâm cho bớt đau, nên trêu ghẹo, "Cảm thấy tôi làm bẩn giường em à?" Hỏi câu này, không biết vì sao, nỗi đau nhân hai.

"Không!" Thẩm Giáng Niên lập tức lắc đầu phủ nhận, nói về viên đá nhỏ còn khó hơn là trực tiếp hỏi có đau không. Lời này vừa dứt trên môi, Thẩm Giáng Niên nghẹn đến hoảng, nhưng mà cô không nghĩ ra câu nào thích hợp để nói, "Thẩm Thanh Hoà, người để em thú nhận với người một chuyện, chờ xong rồi người phạt em thế nào cũng được hết, nhưng mà bây giờ đừng vội nóng giận."

"Này, rốt cuộc em đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với tôi hả..." Thẩm Thanh Hoà khẽ thở dài, cái người nằm sấp ở kia, cơ thể run mấy cái, "Em dùng cả đời này bồi thường cho người được không? Như vậy mới nói."

"Không cho nói." Thẩm Thanh Hoà thấy cô nghẹn ngào, nhịn không được tiếp tục trêu ghẹo.

Thẩm Thanh Hoà giờ này người vẫn còn tâm tư trêu ghẹo em à, đau như thế mà vẫn còn tìm kiếm niềm vui, haizz, tự than thở với bản thân. Thẩm Giáng Niên không dám nói, mím môi ngẩng đầu lên, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, vẻ mặt như mắc nghẹn sắp tắt thở, gương mặt nhỏ biến thành cái bánh bao mặt người, "Được rồi, em nói." Lớn vậy rồi, còn bán manh xấu hổ.

"Cái kia...." Hai mắt Thẩm Giáng Niên đảo qua đảo lại, nói gần nói xa, "Là đêm hôm qua, không em cái kia sao...."

"Thẩm Giáng Niên...."

"A?"

"Trọng điểm." Cơn đau kéo đến đã khiến Thẩm Thanh Hoà không còn kiên nhẫn.

"Là đêm hôm qua, lúc em đi vào cơ thể của người, hình như mấy viên đá trên móng tay em rơi ở trong đó." Thẩm Giáng Niên vừa nói vừa che mặt, nói xong, chờ hồi lâu không thấy Thẩm Thanh Hoà đáp lại, cô cũng không dám nhìn người này, đứng dậy, nói ra mấy cách mà cô đã tìm được ở trên mạng, "Người đi tắm đi, rửa nhiều ở phía dưới, nhìn xem thử có rửa nó trôi ra được không, sau đó uống nhiều nước chút, nhìn xem nước tiểu nó có bài tiết ra được không...."

Thẩm Giáng Niên không có cách nào nói tiếp được, cô ngồi xổm trên sàn nhà, che mặt nói, "Em xin lỗi, Thẩm Thanh Hoà, em biết em quá hỗn đản, nhưng mà em thực sự rất lo lắng cho người, người đồng ý với em đi rửa đi, được không?"

Cái cô gái ngốc nghếch này, Thẩm Thanh Hoà đau đến mức muốn bật cười, cô thở hổn hển nói, "Em không biết niệu đạo và âm đ*o là hai nơi khác nhau đúng không?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt.

Thẩm Thanh Hoà nằm ở đó, đầu ngón tay ngoắc một cái, Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn như một con chó trung thành, cúi người xuống, đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà búng lên trán cô một cái, "Lại đây, tôi dạy cho em một bài học."



Cái búng nhẹ đó khiến trái tim của Thẩm Giáng Niên mềm nhũn ra, cô đưa tay sờ trán, sẵn tiện nhéo tay Thẩm Thanh Hoà một cái, "Nghe theo chỉ dẫn của Thẩm trưởng quan." Thẩm Thanh Hoà cũng mặc kệ để cô nhéo tay mình, cô nói sơ qua về sự khác nhau giữa niệu đạo và âm đ*o, làm Thẩm Giáng Niên càng nghe mặt càng đỏ, cuối cùng, gục đầu xuống, "Người có thể cười nhạo em." Cô thật sự quá lo lắng, cho nên, đã quên hết mọi sự đời.

Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên xoa xoa tóc của Thẩm Giang Niên, làm sao có thể cười nhạo, cô gái ngốc nghếch này được chứ, "Theo lý mà nói, chắc nó không ở trong cơ thể tôi." Cái này cũng không nhỏ, chắc là đã ra ngoài rồi.

Trễ một chút, Tần Thư lại tới, rút kim tiêm ra, "Hết sốt rồi, còn đau bụng không?" Thẩm Thanh Hoà nhướng mắt, có vẻ không quan tâm lắm, Thẩm Giáng Niên từ bên ngoài đi vào trong, "Tần Thư, cô ấy còn tiêm nữa không?"

"Thoạt nhìn không cần nữa." Tần Thư liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà buồn cười, đừng thấy người ta bệnh, mà giảm bớt đi khí chất mạnh mẽ, Tần Thư quay đầu nhìn Thẩm Giáng Niên, còn đang bận rộn dịch góc chăn, sư tử dại cho dù có thuần phục cũng còn nguy hiểm, thứ an toàn nhất chính là vua sư tử chịu đầu hàng. Nhưng mà, tiểu sư tử à, cậu đi tìm chủ nhân, cũng rất chi này nọ, sau này, chẳng phải bị người ta ăn không còn cái gì sao.

Sau khi tiễn Tần Thư đi, Thẩm Giáng Niên nấu cháo rồi quay về phòng. Thẩm Giáng Niên xoa hai tay vào nhau, cả hai tay lạnh băng, "Thẩm Thanh Hoà, người có muốn ngồi một lát không?" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng xoa hai tay, vẫn cảm thấy lạnh, dứt khoát làm ấm tay bằng cơ thể, "Em ôm người nha."

"Đỡ tôi là được rồi." Thẩm Thanh Hoà giơ tay ra, ý bảo người này đỡ cô, nào đâu tiểu sư tử cúi người về phía trước, cổ của nó vừa hay đụng phải tay Thẩm Thanh Hoà, nhướng người lên một chút, đưa tay vào chăn ôm Thẩm Thanh Hoà, ôn nhu nói, "Người dùng chút sức thôi, đừng dùng quá nhiều." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà khoá chặt gương mặt kia, đôi lông mày, đôi mắt, và từng biểu cảm của người, đều rất chân thật.

Sau khi ăn một chén cháo kê, bụng ấm lên rất nhiều, cơn đau bụng cuối cùng cũng dịu đi. Thẩm Thanh Hoà nửa nằm ở chỗ đó, đôi mắt khép hờ, Thẩm Giáng Niên cẩn trọng nói, "Đỡ hơn chưa?" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, Thẩm Giáng Niên mím môi, rồi lại hỏi, "Chỗ đó...."

Chỗ đó vẫn còn đau, Thẩm Thanh Hoà mở mắt ra, "Em đi xả nước đi, tôi đi tắm." Nếu cô không chịu tắm, người này vẫn sẽ lúc bất an.

"Ừm." Thẩm Giáng Niên vội vàng đồng ý, rồi chạy đi xả nước.

Cô sợ Thẩm Thanh Hoà một mình xử lý không được, nhưng cô cũng không dám đi vào, cho nên đỡ người đến cửa, "Em đứng ở cửa, nếu cảm thấy hơi khó chịu thì phải nói cho em biết." Thẩm Thanh Hoà lại ừ, Thẩm Giáng Niên lại nói, "Người nhớ rửa sạch chỗ đó, còn mấy chỗ khác không cần rửa."

Nghe thấy tiếng nước chảy, Thẩm Giáng Niên rất lo lắng, cô ở trước cửa đi tới đi lui. Chỉ một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà đã đi ra, Thẩm Giáng Niên mặc kệ người này từ chối, vội ôm lấy eo, hỏi, "Sao rồi?" Thẩm Thanh Hoà buồn cười, "Còn có thể sao nữa? Đang chờ tôi bài xuất ra cho em mấy viên kim cương à?" Nghe được người này đang trêu ghẹo cô, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, "Em lo lắng cho người mà, người đừng có giỡn hoài, thật sự không sao chứ?" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, nghiêm túc nói, "Viên đá chắc không có ở bên trong." Thật ra, cô không có rửa, có sức đâu mà tắm rửa được nữa.

"Vậy thì tại sao phía dưới lại cảm thấy đau?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, viên đá xinh đẹp kia, cũng rất góc cạnh. Trời mẹ, có phải lúc cô làm chuyện xấu, viên đá kia đã sơ ý làm xước nơi đó không? Nếu không phải Thẩm Thanh Hoà đang trong thời kinh nguyệt, thì cũng dễ xác nhận, nhưng mà ai biết nó lại rơi vào lúc kinh nguyệt chứ, Thẩm Giáng Niên kinh hãi nghĩ đến, cái nơi mềm mại đó... bị ba viên đá cùng nhau....

"Không sao đâu, mấy ngày nữa chắc sẽ ổn thôi." Thẩm Thanh Hoà vô lực, không muốn thảo luận thêm về vấn đề này.

Sau khi xong việc, Thẩm Giáng Niên càng cảm thấy áy náy, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ còn thể đi cầu cứu, "Tần Thư, mình có một vấn đề khó mở miệng nói."

"Không phải là cậu muốn hỏi làm sao để tự sướng hả?"

"Cậu điên à!" Khuôn mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng ngay lập tức, mấy gương mặt đen như than này, trong lúc vô tình luôn nói ra lời làm người ta khó đỡ, kể cả Thẩm Thanh Hoà.

"Không phải mình điên, là có người đã khuya rồi còn chưa ngủ, thà đăng đàn hỏi người khác vấn đề khó xử cũng không chịu hỏi mình."

"Tên điên nào thế!"

"Còn chuyện của cậu là chuyện gì?"

"Mình...." Thẩm Giáng Niên cứng họng, "Mình không hỏi cậu nữa."

"Còn ra vẻ với mình nữa." Tần Thư thản nhiên nói.

"Được rồi, vậy chúng ta trao đổi đi, cậu nói với mình ai đăng đàn hỏi vấn đề khó xử, sau đó mình nói cho cậu biết vất đề của mình."

"Chốt đơn."

Sau đó hai người đồng thanh nói: "Cậu nói trước đi!"
Chương trước Chương tiếp