Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Chương 59
Bậc thầy so chiêu, đâu cần phải dùng những lời lẽ gay gắt hay động tay động chân. Kinh nghiệm làm việc nhiều năm, cùng với sở thích cá nhân, giúp Lục Mạn Vân nắm bắt tâm lý thông qua các tình tiết rất tốt. Chỉ qua vài giây giao tiếp bằng mắt, Lục Mạn Vân đã nhìn ra điều gì đó từ hành động thiếu phản ứng của Thẩm Thanh Hoà đối với con gái mình. Đương nhiên, không phản ứng lại không nhất định là kết quả xấu, bởi vì Thẩm Thanh Hoà không né tránh.
Hai người cứ tựa vào nhau như vậy, đứng chung một chỗ, đứa con gái ngốc này, nếu như con dựa một chút nữa, người ta sẽ chạy mất đó. Lục Mạn Vân liếc nhìn Thẩm Giáng Niên với đôi mắt sắc bén hiếm thấy, nói: "Con còn không định mở cửa à?"
Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng mở cửa, mỗi bước đi đều lưu luyến, Lục Mạn Vân vẫn đứng ở nơi xa đó, Thẩm Thanh Hoà cũng thế. Cuối cùng khi ánh mắt chạm nhau, Lục Mạn Vân nheo mắt lại, ý tứ thăm dò rất rõ ràng. Còn về phần Thẩm Thanh Hòa, cô thoải mái đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh không nhìn ra được chút gợn sóng.
Người bình thường không thể nhìn Lục Mạn Vân quá vài giây, không phải vì xinh đẹp mà vì nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nó mang theo sự quan sát đánh giá tâm lý cùng với năng lực phản ứng của người kia. Sự bình tĩnh của Thẩm Thanh Hoà lại khiến Lục Mạn Vân nhíu mày, đứa con gái ngốc nhà bà, chắc chắn không phải là đối thủ của người này, quay đầu lại nhìn, đứa con gái ngốc kia vừa đi ra cửa vừa quay đầu nhìn lại, "Đừng nhìn nữa, mau mở cửa đi." Lục Mạn Vân nói với Thẩm Giáng Niên, nhưng bà vẫn đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, mỉm cười lịch sự và gọi một tiếng," Cô Thẩm... "
"Dạ?" Thẩm Thanh Hoà còn chưa kịp lên tiếng thì người ở kia đã đáp lại. Lục Mạn Vân nghiêng đầu liếc mắt nhìn, hừ một tiếng, "Mẹ không có gọi con, con trả lời cái gì?", Thẩm Giáng Niên giải thích, "Con cũng họ Thẩm."
"Con có thấy bà mẹ nào gọi con gái là cô Thẩm chưa?"
"Con đã thấy có con gái gọi mẹ là giáo sư Lục."
"Còn không đi mở cửa, nói bậy cái gì đó?" Về những năm tháng oai phong mãnh liệt của Lục Vân Mạn có thể không nhắc đến, nhưng mà bây giờ ở trong trường học, khi nhắc đến bà không có ai là không biết, một là xinh đẹp, hai là cách làm người. Lục Mạn Vân thấy con gái nhà bà không có tiền đồ, sự hiếu kỳ của bà về Thẩm Thanh Hoà còn sâu hơn, bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Mạn Vân thấy có người làm con gái bà "mất hồn mất vía" như thế, đã thế còn là phụ nữ.
Suy cho cùng thì biểu hiện của Thẩm Giáng Niên quá rõ ràng, nói cách khác thì không nghĩ đến chuyện che giấu. Sống gần 30 năm, cuối cùng cũng xuất hiện một người khiến cô để tâm, có lẽ không ai có thể hiểu được cái loại cảm giác phải liều mạng để bảo vệ một thứ gì đó, mà Thẩm Giáng Niên cũng không cần hiểu, cô chỉ muốn làm vậy.
Cửa mở ra, hiển nhiên là chủ đề không thích hợp để tiếp tục, Lục Mạn Vân khẽ cười, "Có tiện để lại số điện thoại không?" Bà nói nhẹ đến mức Thẩm Giang Niên không nghe thấy, đứng ở cửa, đón Thẩm Vạn Thành và Lâm Phong, cô cũng không tiện chạy đến đó nghe.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà bấm mấy cái vào điện thoại di động của mẹ, Thẩm Giáng Niên kinh ngạc, lần đầu tiên thấy mẹ cô chủ động xin số điện thoại, mà Thẩm Thanh Hoà là cho số. Sao trước kia cô không phát hiện Thẩm Thanh Hoà ngoan như thế chứ? Thẩm Thanh Hoà, nếu người cũng ngoan như thế với em, có phải sẽ tốt hơn không.
"Giáng Niên, lát nữa con xuống đỗ xe vào trong bãi đi." Thẩm Vạn Thành vừa vào cửa đã nhắc nhở Thẩm Giáng Niên, sẵn tiện liếc nhìn vợ yêu Lục Mạn Vân của ông, ánh mắt tự nhiên lướt qua người Thẩm Thanh Hoà, hai mắt đột nhiên sáng lên, cô gái này rất đẹp nha, nhưng vẫn kém vợ yêu một chút, "Bạn của Giáng Niên sao?". Đúng là nói tình nhân trong mắt là Tây Thi, chẳng hề sai.
Thẩm Vạn Thành đi đến gần đứng bên cạnh Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên đi vào trong bếp đặt đồ ăn xuống bàn, sợ Thẩm Thanh Hoà ở bên ngoài khó xử, lập tức đi ra, đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hoà. Hai vợ chồng già đứng đối diện với hai vợ chồng son, Lâm Phong đứng ở bên ghế sô pha, ánh mắt không rời khỏi người Thẩm Giáng Niên. Nhưng mà điều khiến Lâm Phong không ngờ, chính là người đứng bên cạnh Thẩm Giáng Niên lại là Thẩm Thanh Hoà, không phải người này đang ở Thượng Hải sao?
Có nhiều người ở đây, cho nên Lục Mạn Vân cũng không tỏ thái độ khác thường, hỏi thăm tình trạng của Thẩm Giáng Niên gần đây, nhắc nhở cô chú ý sức khỏe. Thẩm Vạn Thành cũng nói, "Sức khỏe là tiền đề của cách mạng, dưới mắt có quầng thâm rồi, ở đây không ngủ ngon à?"
"Không có ạ." Thẩm Giáng Niên không nói nhiều, cô không muốn ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà nói dối, cho nên nói càng ít càng tốt.
Vì phép lịch sự, Thẩm Vạn Thành nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà một lúc và hỏi cô làm nghề gì, Thẩm Thanh Hoà trả lời rất khiêm tốn, "Làm ăn nhỏ ạ.". Nhưng Thẩm Giáng Niên đứng kế bên lại nói thêm, "Cô ấy làm ăn lớn." Lục Mạn Vân liếc Thẩm Giáng Niên một cái, coi cái dáng vẻ bao che kìa, chỉ con mới có thể, "Chuyện lớn cùng từ những chuyện nhỏ tạo thành." Lục Mạn Vân nói thế, Thẩm Thanh Hoà tiếp lời, "Bác gái nói rất có lý, việc nhỏ làm không tốt, việc lớn khó thành."
...Người này cố ý sao? Lục Mạn Vân cảm thấy, Thẩm Thanh Hoà rất hợp ý bà, mặc dù lòng dạ người ngày quá sâu, nhưng mà tạm thời nhìn thấy người này cũng không có ý đồ gây rối Thẩm Giáng Niên. Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán ban đầu, rốt cuộc, bà cũng không hiểu biết nhiều về Thẩm Thanh Hoà.
Cả buổi, Lâm Phong hầu như không nói gì, nhìn thái độ của Thẩm Thanh Hoà, có lẽ không muốn tiết lộ thân phận, Thẩm Giáng Niên cũng không nói, đương nhiên cậu ta cũng không làm ra mấy chuyện mệt nhọc.
Nếu là người bình thường, ít nhất sẽ lịch sự giữ những người đến đây ở lại ăn trưa. Đặc biệt đối phương là ba mẹ cô và người cô đã từng hẹn hò, nhưng dù chỉ một phút thôi, Thẩm Giáng Niên cũng không muốn giữ họ ở lại lâu, cô nhìn ra được Thẩm Thanh Hoà rất mệt, ngay cả dáng người ngồi cũng cứng đờ.
Thẩm Thanh Hoà mệt chỉ một phần, chủ yếu là bụng nhỏ và phía dưới còn đau, nhất là khi ngồi lâu, đến cả ngồi thẳng lưng cũng rất khó. Cho nên, Thẩm Giáng Niên hạ lệnh đuổi khách, ý tứ rất rõ ràng, "Ba mẹ, trong nhà cũng không có đồ ăn gì, cho nên không giữ ba mẹ ở lại ăn cơm, Lâm Phong, hôm nay cảm ơn cậu đã hỗ trợ mang đồ lên." Sau đó quay sang nhìn ba mẹ, thật ra là nói với Lục Mạn Vân, "Về sau có cần mang đồ gì qua cho con, gọi điện thoại cho con là được, con xuống lấy."
Lục Mạn Vân cũng không làm khó xử Thẩm Giáng Niên, thuận thế nói, "Này không phải là trùng hợp sao?" Thẩm Giáng Niên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, tốt nhất là trùng hợp đi.
"Được rồi, nhìn thấy hai đứa, dáng vẻ nghỉ ngơi không tốt." Lục Mạn Vân chủ động bế giảng, giống như trước khi tan học, mặc dù hơi dài dòng, nhưng cũng rất dễ nghe. Thẩm Giáng Niên làm bộ nghe rất tập trung. Lục Mạn Vân nói: "Vốn định làm bữa cơm cho con, mẹ thấy cũng không cần, cũng may là có mang đồ ăn đến, hâm nóng lại là có thể ăn." Sẵn tiện hờn dỗi Thẩm Giáng Niên một câu, "Về sau bớt ăn thức ăn nhanh lại, lớn thế này rồi, còn không chịu học nấu ăn, sau này gả ra ngoài, dựa vào chồng để ăn cơm à?" Vừa nói vừa nhìn Lâm Phong cười, "Tài nghệ nấu ăn của Lâm Phong không tồi, nếu có thời gian dạy cho Giáng Niên nha."
Lâm Phong nở nụ cười, "Cô ấy muốn ăn, cháu sẽ làm cho cô ấy, tại sao lại phải học?" Người bè người hò, học trò ngoan Thẩm Giáng Niên chịu không nổi nữa, cô vốn dĩ là người hay cáu kính, tùy theo từng người mà có kiểu cái khác nhau, nhưng mà chuyện không nể mặt mũi người ta, nói liền nói, "Cậu thích nấu ăn như thế, thì nấu cho người nào thích tài nghệ nấu nướng của cậu ăn đi." E ngại đến việc Lục Mạn Vân lót đường cho Lâm Phong vừa rồi, cho nên nói lời cũng không có tàn nhẫn, vẫn lên nể mặt mẹ cô.
"Nói cũng hay lắm, con chưa ăn qua làm sao không thích?" Lục Mạn Vân càng cảm thấy đứa con gái này không tim không phổi, ở trước mặt bạn học cũ còn là mối tình đầu, ai lại đi nói thế.
Thẩm Giáng Niên cười, "Mẹ, con chỉ thích ăn đồ mẹ nấu." Cô nói rất thảo mai.
"Còn đồ ăn cô Thẩm làm thì sao?" Lục Mạn Vân cố ý hỏi, bà hỏi câu này, vốn là muốn thử thái độ của Thẩm Giáng Niên, bà không thể nào ngó lơ được. Thẩm Giáng Niên giơ tay khẽ chạm vào Thẩm Thanh Hoà, chủ động mở miệng trước, "Cô ấy đến chỗ con, đương nhiên là khách quý, con không cần cô ấy nấu cơm.."
"Ừ, cho khách quý ăn thức ăn nhanh." Qua cách nói thôi cũng biết, cái tính cạnh khoé người ta của Thẩm Giáng Niên được di truyền từ mẹ của cô. Mắt thấy hai người này sắp dỗi nhau, Thẩm Vạn Thành cắt ngang, "Giáng Niên, con bận rộn công việc, cũng không có thời gian nấu cơm. Nếu cô Thẩm ở Bắc Kinh một thời gian dài, con mang cô ấy về nhà ở mấy ngày đi, không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Để con xem ạ, chỉ là có người không chào đón con về, con sợ về sẽ lại bị đánh." Thẩm Giáng Niên vẫn còn khó chịu với Lục Mạn Vân, Lục Mạn Vân cười tươi như hoa, không thèm so đo với con gái, ngược lại đi nói với Thẩm Thanh Hoà: "Thanh Hoà à, hôm nào bác gái hẹn cháu đến nhà ăn cơm nhé, cháu cũng nể chút mặt mũi phải không?"
Có ai dám nói không? Thẩm Thanh Hoà nói, "Khi nào có thời gian, cháu sẽ đến ghé thăm, cháu cũng biết nấu vài món, hôm nào vào bếp cho bác xem." Lục Mạn Vân vừa nghe câu này, lập tức vui vẻ, Thẩm Thanh Hoà này, thật sự rất hợp ý bà, bà liếc nhìn đứa con gái không biết cố gắng, ánh mắt đánh giá ẩn ý, còn ân cần nói, "Được nha, bác đi đây." Cuối cùng Lục Mạn Vân cũng mang Thẩm Vạn Thành và Lâm Phong đi, Thẩm Giáng Niên thiếu điều muốn quỳ lạy để tiễn đưa.
Thẩm Giáng Niên tiễn người xuống lầu, sẵn tiện đi đỗ xe, còn bị bảo vệ trách móc: "Không phải cô nói chỉ dừng một lúc thôi sao? Tôi bị cấp trên la mắng không thôi." Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng xin lỗi, muốn cho xong chuyện rồi đi lên, bảo vệ cũng không tính toán nữa.
Thẩm Giáng Niên vội vàng quay lại nhà, vừa mở cửa đã thấy Thẩm Thanh Hoà đứng sẵn ở cửa, Thẩm Giáng Niên khoanh hai tay lại, "Không cho phép đi đâu hết."
Thẩm Thanh Hoà cười bất đắc dĩ, nói, "Đóng cửa lại rồi nói." Thẩm Giáng Niên không chỉ đóng cửa còn khoá trái cửa, học được chiêu này rất nhanh.
"Thẩm Thanh Hòa, mẹ em vậy đó, bà ấy làm giáo viên cho nên hay thích nhiều lời."
"Ừa."
"Bà ấy từ nhỏ đến lớn, đều được nuông chiều, khi nhỏ được ba mẹ nuông chiều, đến bây giờ thì ba em cưng chiều, trong trường học cũng rất được yêu quý, cho nên khiến bà ấy có cảm giác vượt trội hơn người thường, người đừng để ý, được không?"
"Ừa."
"Sao người luôn ừa thế, nói cái gì khác đi."
"Nói cái gì?"
"Không có lời nào để nói với em sao?"
"Tôi hơi mệt, muốn đi nghỉ, em..."
"Em cũng muốn!"
Thẩm Giáng Niên lên giường trước, rồi vỗ vỗ giường, như thể người đàn ông cô đọc nhiều năm cuối cùng cũng cưới được người con gái mình yêu, gọi Thẩm Thanh Hoà, "Mau đến đây, mau đi ngủ!" Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng này của cô, đành lắc đầu bất đắc dĩ, cười cười, "Cháo còn chưa ăn xong mà, vừa rồi muốn hỏi em có ăn cháo không."
"A? A... ưm...." Thẩm Giáng Niên xấu hổ, cô tưởng đâu Thẩm Thanh Hoà mời cô ngủ cùng nhau. Trên mặt đỏ hồng, mất tự nhiên, "Vậy, người ngủ trước đi." Thẩm Giáng Niên nói xong lập tức xuống giường, "Cũng đúng, em ngủ cùng với người, chắc chắn sẽ quấy rầy người." Thẩm Giáng Niên thật sự xuống giường, nhưng trong thì gào thét: Thẩm Thanh Hòa, người mau cản em lại đi, cản một cái thôi là được.
"Em không cần xuống." Quả nhiên Thẩm Thanh Hòa đã nói, Thẩm Giáng Niên tức khắc vui vẻ, còn muốn ra vẻ đắn đo, thì Thẩm Thanh Hoà lại nói, "Tôi qua phòng khác ngủ."
Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, Thẩm Giáng Niên đột ngột quay người lại, trái tim đau nhói, "Người muốn ngủ riêng sao?" Hỏi câu này, giống như vợ chồng son đang giận dỗi, Thẩm Giáng Niên là người bị đuổi xuống giường.
Một giây im lặng của Thẩm Thanh Hoà, ở chỗ của Thẩm Giáng Niên như dài như cả thế kỷ. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà mím môi nói: "Em cần phải ngủ một giấc thật ngon." Đúng vậy, cô ngủ không ngon, nên sợ làm phiền Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên sững sờ, không rõ Thẩm Thanh Hoà có phải đang an ủi cô không. Tơ máu trong mắt Thẩm Giáng Niên càng rõ, quầng thâm mắt khiến người cô trông hốc hác, Thẩm Thanh Hoà không đành lòng nên nói, "Em ngủ ngon giấc đi." Cô dừng lại một chút rồi nói, "Tôi sẽ không rời đi cho đến khi em thức dậy." Dường như đang nói một ý khác: Thẩm Giáng Niên, khi em thức dậy, tôi sẽ rời đi.
Nếu đúng như vậy, Thẩm Giáng Niên hy vọng rằng mình có thể ngủ mà không cần tỉnh dậy... Nhưng điều đó không phải có nghĩa là chết sao? Không ai dạy Thẩm Giáng Niên làm sao để giữ một người ở lại. Thẩm Giáng Niên cực kỳ ấm ức, thật sự rất khó để đuổi theo một người nào đó, cô ấy không làm thế, nó quá khó. Thông thường, những giọt pha lê trong suốt là thứ quý giá của con người, nhưng mà ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, nước mắt lại trở nên rẻ mạt.
Thẩm Giáng Niên hít cái mũi, không nói gì, động tác này càng làm cô đáng yêu hơn. Thẩm Thanh Hoà giơ tay, xoa xoa cánh tay của cô, "Đi nghỉ đi, được không em?" Tay Thẩm Thanh Hoà, có chút run, có lẽ cô ấy cũng đã rất mệt. Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng mà vẫn đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà, "Vậy, người đừng khoá cửa nha."
Không đợi Thẩm Thanh Hoà hỏi tại sao, cô nói thẳng, "Em không yên tâm, người hết sốt không bao lâu, em sợ người lại phát sốt." Thẩm Thanh Hoà mím môi không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên nói, "Em hứa, ngoại trừ việc vào xét tình trạng của người, em sẽ không quấy rầy người, người đi ngủ đi." Không cho Thẩm Thanh Hoà có cơ hội nói lời làm tim nhức nhói, cô đẩy người kia ra.
Thẩm Thanh Hoà nằm ở trên giường lạnh lẽo, mùi có chút xa lạ, không phải là mùi thơm ấm áp trên người Thẩm Giáng Niên. Trên người Thẩm Giáng Niên trên người có một loại hương thơm, còn mang theo hơi ấm. Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không ngủ được, cô đang nghĩ, hôm nay là ngày mấy, có phải nên rời đi rồi không? Điện thoại tắt máy đã lâu rồi, nhưng cô không muốn sạc hay bật nó lên. Cảm giác đó lại ập đến, cô muốn biến mất khỏi thế giới này, Thẩm Thanh Hoà co người, nhắm mắt lại, cô cảm giác mình đang trôi trên biển vô biên, lắc lư chập chờn khiến cô choáng váng, buồn nôn.
Cô không biết mình đã nằm bao lâu, nhưng cảm giác chóng mặt càng ngày càng mạnh, Thẩm Thanh Hoà cuộn người nôn khan lần đầu, thì cái chăn động một cái, cô còn chưa mở mắt, đã nghe thấy giọng nói đầy áy náy của Thẩm Giáng Niên, "Em xin lỗi, Thẩm Thanh Hoà, em chỉ muốn... nhìn người thôi."
Cô sờ lên trán Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà trở người nằm thẳng, thấy Thẩm Giáng Niên híp mắt ghé người trên chăn, lẩm bẩm, "Để em ôm người một cái, một cái thôi." Sau đó, không đợi Thẩm Thanh Hoà phản ứng lại, cô đã chủ động đứng dậy rời đi.
Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, Thẩm Giáng Niên ngủ được 3 tiếng. Lúc sau, Thẩm Giáng Niên giống như bật chế độ phát lại, cứ làm đi làm lại chuyện đó, cho đến khi trời tối. Thẩm Thanh Hoà vẫn tỉnh táo, nhưng cô phát hiện, mỗi lần Thẩm Giáng Niên lại vào, hình như ý thức càng mơ hồ. Dựa theo tần suất Thẩm Giáng Niên đến, cứ 30 phút sẽ lại vào một lần, sờ trán cô rồi ôm bên ngoài chăn sau đó rời đi.
Đã 45 phút trôi qua, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn chưa vào, Thẩm Thanh Hoà ngồi dậy, định thần vài giây, cô xuống giường, hình như không ổn.
Hai người cứ tựa vào nhau như vậy, đứng chung một chỗ, đứa con gái ngốc này, nếu như con dựa một chút nữa, người ta sẽ chạy mất đó. Lục Mạn Vân liếc nhìn Thẩm Giáng Niên với đôi mắt sắc bén hiếm thấy, nói: "Con còn không định mở cửa à?"
Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng mở cửa, mỗi bước đi đều lưu luyến, Lục Mạn Vân vẫn đứng ở nơi xa đó, Thẩm Thanh Hoà cũng thế. Cuối cùng khi ánh mắt chạm nhau, Lục Mạn Vân nheo mắt lại, ý tứ thăm dò rất rõ ràng. Còn về phần Thẩm Thanh Hòa, cô thoải mái đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh không nhìn ra được chút gợn sóng.
Người bình thường không thể nhìn Lục Mạn Vân quá vài giây, không phải vì xinh đẹp mà vì nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nó mang theo sự quan sát đánh giá tâm lý cùng với năng lực phản ứng của người kia. Sự bình tĩnh của Thẩm Thanh Hoà lại khiến Lục Mạn Vân nhíu mày, đứa con gái ngốc nhà bà, chắc chắn không phải là đối thủ của người này, quay đầu lại nhìn, đứa con gái ngốc kia vừa đi ra cửa vừa quay đầu nhìn lại, "Đừng nhìn nữa, mau mở cửa đi." Lục Mạn Vân nói với Thẩm Giáng Niên, nhưng bà vẫn đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, mỉm cười lịch sự và gọi một tiếng," Cô Thẩm... "
"Dạ?" Thẩm Thanh Hoà còn chưa kịp lên tiếng thì người ở kia đã đáp lại. Lục Mạn Vân nghiêng đầu liếc mắt nhìn, hừ một tiếng, "Mẹ không có gọi con, con trả lời cái gì?", Thẩm Giáng Niên giải thích, "Con cũng họ Thẩm."
"Con có thấy bà mẹ nào gọi con gái là cô Thẩm chưa?"
"Con đã thấy có con gái gọi mẹ là giáo sư Lục."
"Còn không đi mở cửa, nói bậy cái gì đó?" Về những năm tháng oai phong mãnh liệt của Lục Vân Mạn có thể không nhắc đến, nhưng mà bây giờ ở trong trường học, khi nhắc đến bà không có ai là không biết, một là xinh đẹp, hai là cách làm người. Lục Mạn Vân thấy con gái nhà bà không có tiền đồ, sự hiếu kỳ của bà về Thẩm Thanh Hoà còn sâu hơn, bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Mạn Vân thấy có người làm con gái bà "mất hồn mất vía" như thế, đã thế còn là phụ nữ.
Suy cho cùng thì biểu hiện của Thẩm Giáng Niên quá rõ ràng, nói cách khác thì không nghĩ đến chuyện che giấu. Sống gần 30 năm, cuối cùng cũng xuất hiện một người khiến cô để tâm, có lẽ không ai có thể hiểu được cái loại cảm giác phải liều mạng để bảo vệ một thứ gì đó, mà Thẩm Giáng Niên cũng không cần hiểu, cô chỉ muốn làm vậy.
Cửa mở ra, hiển nhiên là chủ đề không thích hợp để tiếp tục, Lục Mạn Vân khẽ cười, "Có tiện để lại số điện thoại không?" Bà nói nhẹ đến mức Thẩm Giang Niên không nghe thấy, đứng ở cửa, đón Thẩm Vạn Thành và Lâm Phong, cô cũng không tiện chạy đến đó nghe.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà bấm mấy cái vào điện thoại di động của mẹ, Thẩm Giáng Niên kinh ngạc, lần đầu tiên thấy mẹ cô chủ động xin số điện thoại, mà Thẩm Thanh Hoà là cho số. Sao trước kia cô không phát hiện Thẩm Thanh Hoà ngoan như thế chứ? Thẩm Thanh Hoà, nếu người cũng ngoan như thế với em, có phải sẽ tốt hơn không.
"Giáng Niên, lát nữa con xuống đỗ xe vào trong bãi đi." Thẩm Vạn Thành vừa vào cửa đã nhắc nhở Thẩm Giáng Niên, sẵn tiện liếc nhìn vợ yêu Lục Mạn Vân của ông, ánh mắt tự nhiên lướt qua người Thẩm Thanh Hoà, hai mắt đột nhiên sáng lên, cô gái này rất đẹp nha, nhưng vẫn kém vợ yêu một chút, "Bạn của Giáng Niên sao?". Đúng là nói tình nhân trong mắt là Tây Thi, chẳng hề sai.
Thẩm Vạn Thành đi đến gần đứng bên cạnh Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên đi vào trong bếp đặt đồ ăn xuống bàn, sợ Thẩm Thanh Hoà ở bên ngoài khó xử, lập tức đi ra, đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hoà. Hai vợ chồng già đứng đối diện với hai vợ chồng son, Lâm Phong đứng ở bên ghế sô pha, ánh mắt không rời khỏi người Thẩm Giáng Niên. Nhưng mà điều khiến Lâm Phong không ngờ, chính là người đứng bên cạnh Thẩm Giáng Niên lại là Thẩm Thanh Hoà, không phải người này đang ở Thượng Hải sao?
Có nhiều người ở đây, cho nên Lục Mạn Vân cũng không tỏ thái độ khác thường, hỏi thăm tình trạng của Thẩm Giáng Niên gần đây, nhắc nhở cô chú ý sức khỏe. Thẩm Vạn Thành cũng nói, "Sức khỏe là tiền đề của cách mạng, dưới mắt có quầng thâm rồi, ở đây không ngủ ngon à?"
"Không có ạ." Thẩm Giáng Niên không nói nhiều, cô không muốn ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà nói dối, cho nên nói càng ít càng tốt.
Vì phép lịch sự, Thẩm Vạn Thành nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà một lúc và hỏi cô làm nghề gì, Thẩm Thanh Hoà trả lời rất khiêm tốn, "Làm ăn nhỏ ạ.". Nhưng Thẩm Giáng Niên đứng kế bên lại nói thêm, "Cô ấy làm ăn lớn." Lục Mạn Vân liếc Thẩm Giáng Niên một cái, coi cái dáng vẻ bao che kìa, chỉ con mới có thể, "Chuyện lớn cùng từ những chuyện nhỏ tạo thành." Lục Mạn Vân nói thế, Thẩm Thanh Hoà tiếp lời, "Bác gái nói rất có lý, việc nhỏ làm không tốt, việc lớn khó thành."
...Người này cố ý sao? Lục Mạn Vân cảm thấy, Thẩm Thanh Hoà rất hợp ý bà, mặc dù lòng dạ người ngày quá sâu, nhưng mà tạm thời nhìn thấy người này cũng không có ý đồ gây rối Thẩm Giáng Niên. Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán ban đầu, rốt cuộc, bà cũng không hiểu biết nhiều về Thẩm Thanh Hoà.
Cả buổi, Lâm Phong hầu như không nói gì, nhìn thái độ của Thẩm Thanh Hoà, có lẽ không muốn tiết lộ thân phận, Thẩm Giáng Niên cũng không nói, đương nhiên cậu ta cũng không làm ra mấy chuyện mệt nhọc.
Nếu là người bình thường, ít nhất sẽ lịch sự giữ những người đến đây ở lại ăn trưa. Đặc biệt đối phương là ba mẹ cô và người cô đã từng hẹn hò, nhưng dù chỉ một phút thôi, Thẩm Giáng Niên cũng không muốn giữ họ ở lại lâu, cô nhìn ra được Thẩm Thanh Hoà rất mệt, ngay cả dáng người ngồi cũng cứng đờ.
Thẩm Thanh Hoà mệt chỉ một phần, chủ yếu là bụng nhỏ và phía dưới còn đau, nhất là khi ngồi lâu, đến cả ngồi thẳng lưng cũng rất khó. Cho nên, Thẩm Giáng Niên hạ lệnh đuổi khách, ý tứ rất rõ ràng, "Ba mẹ, trong nhà cũng không có đồ ăn gì, cho nên không giữ ba mẹ ở lại ăn cơm, Lâm Phong, hôm nay cảm ơn cậu đã hỗ trợ mang đồ lên." Sau đó quay sang nhìn ba mẹ, thật ra là nói với Lục Mạn Vân, "Về sau có cần mang đồ gì qua cho con, gọi điện thoại cho con là được, con xuống lấy."
Lục Mạn Vân cũng không làm khó xử Thẩm Giáng Niên, thuận thế nói, "Này không phải là trùng hợp sao?" Thẩm Giáng Niên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, tốt nhất là trùng hợp đi.
"Được rồi, nhìn thấy hai đứa, dáng vẻ nghỉ ngơi không tốt." Lục Mạn Vân chủ động bế giảng, giống như trước khi tan học, mặc dù hơi dài dòng, nhưng cũng rất dễ nghe. Thẩm Giáng Niên làm bộ nghe rất tập trung. Lục Mạn Vân nói: "Vốn định làm bữa cơm cho con, mẹ thấy cũng không cần, cũng may là có mang đồ ăn đến, hâm nóng lại là có thể ăn." Sẵn tiện hờn dỗi Thẩm Giáng Niên một câu, "Về sau bớt ăn thức ăn nhanh lại, lớn thế này rồi, còn không chịu học nấu ăn, sau này gả ra ngoài, dựa vào chồng để ăn cơm à?" Vừa nói vừa nhìn Lâm Phong cười, "Tài nghệ nấu ăn của Lâm Phong không tồi, nếu có thời gian dạy cho Giáng Niên nha."
Lâm Phong nở nụ cười, "Cô ấy muốn ăn, cháu sẽ làm cho cô ấy, tại sao lại phải học?" Người bè người hò, học trò ngoan Thẩm Giáng Niên chịu không nổi nữa, cô vốn dĩ là người hay cáu kính, tùy theo từng người mà có kiểu cái khác nhau, nhưng mà chuyện không nể mặt mũi người ta, nói liền nói, "Cậu thích nấu ăn như thế, thì nấu cho người nào thích tài nghệ nấu nướng của cậu ăn đi." E ngại đến việc Lục Mạn Vân lót đường cho Lâm Phong vừa rồi, cho nên nói lời cũng không có tàn nhẫn, vẫn lên nể mặt mẹ cô.
"Nói cũng hay lắm, con chưa ăn qua làm sao không thích?" Lục Mạn Vân càng cảm thấy đứa con gái này không tim không phổi, ở trước mặt bạn học cũ còn là mối tình đầu, ai lại đi nói thế.
Thẩm Giáng Niên cười, "Mẹ, con chỉ thích ăn đồ mẹ nấu." Cô nói rất thảo mai.
"Còn đồ ăn cô Thẩm làm thì sao?" Lục Mạn Vân cố ý hỏi, bà hỏi câu này, vốn là muốn thử thái độ của Thẩm Giáng Niên, bà không thể nào ngó lơ được. Thẩm Giáng Niên giơ tay khẽ chạm vào Thẩm Thanh Hoà, chủ động mở miệng trước, "Cô ấy đến chỗ con, đương nhiên là khách quý, con không cần cô ấy nấu cơm.."
"Ừ, cho khách quý ăn thức ăn nhanh." Qua cách nói thôi cũng biết, cái tính cạnh khoé người ta của Thẩm Giáng Niên được di truyền từ mẹ của cô. Mắt thấy hai người này sắp dỗi nhau, Thẩm Vạn Thành cắt ngang, "Giáng Niên, con bận rộn công việc, cũng không có thời gian nấu cơm. Nếu cô Thẩm ở Bắc Kinh một thời gian dài, con mang cô ấy về nhà ở mấy ngày đi, không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Để con xem ạ, chỉ là có người không chào đón con về, con sợ về sẽ lại bị đánh." Thẩm Giáng Niên vẫn còn khó chịu với Lục Mạn Vân, Lục Mạn Vân cười tươi như hoa, không thèm so đo với con gái, ngược lại đi nói với Thẩm Thanh Hoà: "Thanh Hoà à, hôm nào bác gái hẹn cháu đến nhà ăn cơm nhé, cháu cũng nể chút mặt mũi phải không?"
Có ai dám nói không? Thẩm Thanh Hoà nói, "Khi nào có thời gian, cháu sẽ đến ghé thăm, cháu cũng biết nấu vài món, hôm nào vào bếp cho bác xem." Lục Mạn Vân vừa nghe câu này, lập tức vui vẻ, Thẩm Thanh Hoà này, thật sự rất hợp ý bà, bà liếc nhìn đứa con gái không biết cố gắng, ánh mắt đánh giá ẩn ý, còn ân cần nói, "Được nha, bác đi đây." Cuối cùng Lục Mạn Vân cũng mang Thẩm Vạn Thành và Lâm Phong đi, Thẩm Giáng Niên thiếu điều muốn quỳ lạy để tiễn đưa.
Thẩm Giáng Niên tiễn người xuống lầu, sẵn tiện đi đỗ xe, còn bị bảo vệ trách móc: "Không phải cô nói chỉ dừng một lúc thôi sao? Tôi bị cấp trên la mắng không thôi." Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng xin lỗi, muốn cho xong chuyện rồi đi lên, bảo vệ cũng không tính toán nữa.
Thẩm Giáng Niên vội vàng quay lại nhà, vừa mở cửa đã thấy Thẩm Thanh Hoà đứng sẵn ở cửa, Thẩm Giáng Niên khoanh hai tay lại, "Không cho phép đi đâu hết."
Thẩm Thanh Hoà cười bất đắc dĩ, nói, "Đóng cửa lại rồi nói." Thẩm Giáng Niên không chỉ đóng cửa còn khoá trái cửa, học được chiêu này rất nhanh.
"Thẩm Thanh Hòa, mẹ em vậy đó, bà ấy làm giáo viên cho nên hay thích nhiều lời."
"Ừa."
"Bà ấy từ nhỏ đến lớn, đều được nuông chiều, khi nhỏ được ba mẹ nuông chiều, đến bây giờ thì ba em cưng chiều, trong trường học cũng rất được yêu quý, cho nên khiến bà ấy có cảm giác vượt trội hơn người thường, người đừng để ý, được không?"
"Ừa."
"Sao người luôn ừa thế, nói cái gì khác đi."
"Nói cái gì?"
"Không có lời nào để nói với em sao?"
"Tôi hơi mệt, muốn đi nghỉ, em..."
"Em cũng muốn!"
Thẩm Giáng Niên lên giường trước, rồi vỗ vỗ giường, như thể người đàn ông cô đọc nhiều năm cuối cùng cũng cưới được người con gái mình yêu, gọi Thẩm Thanh Hoà, "Mau đến đây, mau đi ngủ!" Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng này của cô, đành lắc đầu bất đắc dĩ, cười cười, "Cháo còn chưa ăn xong mà, vừa rồi muốn hỏi em có ăn cháo không."
"A? A... ưm...." Thẩm Giáng Niên xấu hổ, cô tưởng đâu Thẩm Thanh Hoà mời cô ngủ cùng nhau. Trên mặt đỏ hồng, mất tự nhiên, "Vậy, người ngủ trước đi." Thẩm Giáng Niên nói xong lập tức xuống giường, "Cũng đúng, em ngủ cùng với người, chắc chắn sẽ quấy rầy người." Thẩm Giáng Niên thật sự xuống giường, nhưng trong thì gào thét: Thẩm Thanh Hòa, người mau cản em lại đi, cản một cái thôi là được.
"Em không cần xuống." Quả nhiên Thẩm Thanh Hòa đã nói, Thẩm Giáng Niên tức khắc vui vẻ, còn muốn ra vẻ đắn đo, thì Thẩm Thanh Hoà lại nói, "Tôi qua phòng khác ngủ."
Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, Thẩm Giáng Niên đột ngột quay người lại, trái tim đau nhói, "Người muốn ngủ riêng sao?" Hỏi câu này, giống như vợ chồng son đang giận dỗi, Thẩm Giáng Niên là người bị đuổi xuống giường.
Một giây im lặng của Thẩm Thanh Hoà, ở chỗ của Thẩm Giáng Niên như dài như cả thế kỷ. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà mím môi nói: "Em cần phải ngủ một giấc thật ngon." Đúng vậy, cô ngủ không ngon, nên sợ làm phiền Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên sững sờ, không rõ Thẩm Thanh Hoà có phải đang an ủi cô không. Tơ máu trong mắt Thẩm Giáng Niên càng rõ, quầng thâm mắt khiến người cô trông hốc hác, Thẩm Thanh Hoà không đành lòng nên nói, "Em ngủ ngon giấc đi." Cô dừng lại một chút rồi nói, "Tôi sẽ không rời đi cho đến khi em thức dậy." Dường như đang nói một ý khác: Thẩm Giáng Niên, khi em thức dậy, tôi sẽ rời đi.
Nếu đúng như vậy, Thẩm Giáng Niên hy vọng rằng mình có thể ngủ mà không cần tỉnh dậy... Nhưng điều đó không phải có nghĩa là chết sao? Không ai dạy Thẩm Giáng Niên làm sao để giữ một người ở lại. Thẩm Giáng Niên cực kỳ ấm ức, thật sự rất khó để đuổi theo một người nào đó, cô ấy không làm thế, nó quá khó. Thông thường, những giọt pha lê trong suốt là thứ quý giá của con người, nhưng mà ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, nước mắt lại trở nên rẻ mạt.
Thẩm Giáng Niên hít cái mũi, không nói gì, động tác này càng làm cô đáng yêu hơn. Thẩm Thanh Hoà giơ tay, xoa xoa cánh tay của cô, "Đi nghỉ đi, được không em?" Tay Thẩm Thanh Hoà, có chút run, có lẽ cô ấy cũng đã rất mệt. Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng mà vẫn đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà, "Vậy, người đừng khoá cửa nha."
Không đợi Thẩm Thanh Hoà hỏi tại sao, cô nói thẳng, "Em không yên tâm, người hết sốt không bao lâu, em sợ người lại phát sốt." Thẩm Thanh Hoà mím môi không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên nói, "Em hứa, ngoại trừ việc vào xét tình trạng của người, em sẽ không quấy rầy người, người đi ngủ đi." Không cho Thẩm Thanh Hoà có cơ hội nói lời làm tim nhức nhói, cô đẩy người kia ra.
Thẩm Thanh Hoà nằm ở trên giường lạnh lẽo, mùi có chút xa lạ, không phải là mùi thơm ấm áp trên người Thẩm Giáng Niên. Trên người Thẩm Giáng Niên trên người có một loại hương thơm, còn mang theo hơi ấm. Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không ngủ được, cô đang nghĩ, hôm nay là ngày mấy, có phải nên rời đi rồi không? Điện thoại tắt máy đã lâu rồi, nhưng cô không muốn sạc hay bật nó lên. Cảm giác đó lại ập đến, cô muốn biến mất khỏi thế giới này, Thẩm Thanh Hoà co người, nhắm mắt lại, cô cảm giác mình đang trôi trên biển vô biên, lắc lư chập chờn khiến cô choáng váng, buồn nôn.
Cô không biết mình đã nằm bao lâu, nhưng cảm giác chóng mặt càng ngày càng mạnh, Thẩm Thanh Hoà cuộn người nôn khan lần đầu, thì cái chăn động một cái, cô còn chưa mở mắt, đã nghe thấy giọng nói đầy áy náy của Thẩm Giáng Niên, "Em xin lỗi, Thẩm Thanh Hoà, em chỉ muốn... nhìn người thôi."
Cô sờ lên trán Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà trở người nằm thẳng, thấy Thẩm Giáng Niên híp mắt ghé người trên chăn, lẩm bẩm, "Để em ôm người một cái, một cái thôi." Sau đó, không đợi Thẩm Thanh Hoà phản ứng lại, cô đã chủ động đứng dậy rời đi.
Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, Thẩm Giáng Niên ngủ được 3 tiếng. Lúc sau, Thẩm Giáng Niên giống như bật chế độ phát lại, cứ làm đi làm lại chuyện đó, cho đến khi trời tối. Thẩm Thanh Hoà vẫn tỉnh táo, nhưng cô phát hiện, mỗi lần Thẩm Giáng Niên lại vào, hình như ý thức càng mơ hồ. Dựa theo tần suất Thẩm Giáng Niên đến, cứ 30 phút sẽ lại vào một lần, sờ trán cô rồi ôm bên ngoài chăn sau đó rời đi.
Đã 45 phút trôi qua, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn chưa vào, Thẩm Thanh Hoà ngồi dậy, định thần vài giây, cô xuống giường, hình như không ổn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương