Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 50: Lão đại, mau cứu ta (17)



Giằng co hỗn loạn một ngày, Trình Diệp cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt rất nặng, vừa chạm gối liền như bất tỉnh.

Không biết ngủ bao lâu, cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đèn ngủ sáng chói, là bóng đèn hình tròn trên tường cao, chỉ hơi nhón chân lên là chạm tới, cậu nhìn đến đau cả mắt.

"Tỉnh rồi?" Trình Diệp nghiêng đầu nhìn sang, là Tấn Nguyên.

Trình Diệp nhìn hắn nháy mắt một cái, nói: "Nếu không phải tối hôm qua em ngủ trước, anh sẽ cầm thú đến mức làm loại chuyện kia đúng chứ?"

"..." Tấn Nguyên rót cho cậu ly nước nóng, đỡ cậu lên, để Trình Diệp dựa vào trên người mình, nói, "Em sốt rồi, có thể là tối hôm qua cảm lạnh." Tám phần mười là bị kinh sợ.

Tấn Nguyên không nói ra, hắn sợ Trình Diệp sau này sẽ sợ hắn.

Bất quá hắn bảo đảm về sau chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, cũng sẽ không lại để cho cậu một mình cô đơn chờ đến ngủ thiếp đi.

Trình Diệp hé mắt, tựa hồ cũng nhớ lại chuyện tối hôm qua sau khi Tấn Nguyên rời đi, bản thân cả người phát lạnh, may cậu còn đắp chăn dày.

Nhưng dù sao cũng là phòng mới giường mới nên có hơi lạ chỗ, lại căng thẳng mệt mỏi cả ngày nên mới bị cảm.

Trình Diệp gật gật đầu, cảm thấy đã tốt lắm rồi, cậu nhìn về phía Tấn Nguyên cười cười, sờ sờ bụng của mình, ngượng ngùng nói: "Anh tự mình nấu cơm cho em còn chưa kịp ăn, thật tiếc."

"Anh lại nấu cho em." Tấn Nguyên kéo tay cậu xuống dùng sức vò đầu cậu, "Có phải còn rất khó chịu không?"

Mu bàn tay một trận đau nhức, Trình Diệp chú ý tới mình trên mu bàn tay mình có một lỗ kim, có thể là suốt đêm qua cậu bị truyền nước biển, Trình Diệp gật gật đầu: "Đầu rất đau, còn có chút mông lung."

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Miệng có chút khô, ngứa ngứa, muốn ăn cái gì đó chua chua mát mát... Lúc nói chuyện cổ họng cũng hơi đau."

Tấn Nguyên giúp cậu ấn ấn huyệt thái dương, ngón tay mát mẻ như công tắc, đem tất cả những khó chịu đẩy ra ngoài: "Không được ăn đồ lạnh, anh hầm cháo gà, thả cả gừng và hành thái, có thể ăn một chút, nhưng không thể ăn nhiều, bác sĩ nói bỏ ăn rất dễ phát sốt, em nên chú ý một chút."

Trình Diệp bĩu môi, lúc đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị Tấn Nguyên đánh gãy.

Lão đại đánh giá cậu từ trên xuống dưới, tầm mắt xẹt qua cánh tay và cần cổ gầy yếu, lướt xuống dưới xương quai xanh tinh xảo lộ ra dưới lớp chăn, hầu kết giật giật, lạnh nhạt nói: "Thân thể em quá yếu, bắt đầu từ ngày mai phải rèn luyện nhiều hơn, anh sẽ đăng ký lớp tập gym cho em, không có chuyện gì thì đi chạy bộ."

"!" Trình Diệp trợn tròn mắt, sự ấm áp vừa nãy thoáng chốc tiêu tan, cậu nghiêng người đưa lưng về phía Tấn Nguyên, "Em không đi!"

Ha, người ta là kim ốc tàng kiều, được ăn được hầu hạ.

Cậu cũng tính là 'kiều', tại sao đã không cho ăn không cho uống thì thôi đã thế cả ngày còn bị bắt nạt lại phải chịu tội! Bị bao dưỡng thì không có quyền nhân sinh sao?

Cơ thể Trình Diệp gầy yếu, một phần là do thể chất, ăn không mập, có rèn luyện cũng không ra cơ bắp, đi phòng tập gym cũng vô dụng, cậu mới không đi!

"Phải đi!" Tấn Nguyên cầm tay cậu, lòng bàn tay thô ráp mơn trớn da dẻ mềm mại, mu bàn tay chạm qua trán của cậu, xác định đã hạ sốt, liền nhét nhét chăn cho cậu, "Chuyện này không thể thương lượng."

Thể chất có thể thay đổi, cũng không muốn cho cậu rèn luyện thành cái gì mà nam nhân kiện mỹ, nhưng thân thể phải khoẻ mạnh một chút, sẽ không yếu ớt dễ bệnh nữa.

Tấn Nguyên đang chuẩn bị đứng lên đi chuẩn bị chút thức ăn cho cậu, Trình Diệp bỗng nhiên xoay người, ôm lấy eo hắn, oan ức lắp bắp nói: "Được rồi, em đi, anh đừng đi."

Tấn Nguyên ngẩn người một chút, lập tức liền ngồi xuống: "Đừng sợ, anh đi lấy thuốc."

Trình Diệp nhắm mắt lại, cách vài giây liền mở miệng: "Không muốn, đừng đi."

Nhìn biểu tình hoảng loạn trên mặt cậu, nghĩ đến chuyện tối hôm qua cậu bị hoảng loạng cần phải hết mực an ủi, hắn lại chạy đi cách vách để cậu một mình ở trong phòng lo lắng lo sợ, tim Tấn Nguyên thắt lại, nắm lấy tay Trình Diệp: "Được, anh không đi, chờ em ngủ anh lại đi."

"Không, ngủ cũng không cho đi, em không uống thuốc." Trình Diệp nằm ở trên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, lôi kéo Tấn Nguyên nằm xuống, thấy đối phương dính người chỉ có thể bất đắc dĩ ôm eo cậu, ý đồ dùng nhiệt độ ấm áp của mình sưởi ấm cơ thể lạnh léo của cậu, "Được, mau ngủ đi."

Trình Diệp vùi ở trong ngực của hắn cọ cọ, nhắm mắt lại khóe miệng hơi nhếch lên.

Cảm ơn Tiếu Sở Bạch, cảm ơn đã để Tấn Nguyên tạm thời quên mất hắn muốn làm cái gì, cảm ơn đã giúp tôi trốn được một ngày.

Tấn Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng cậu, còn tưởng rằng mình xuất hiện làm cho cậu cao hứng, làm cho cậu an tâm, đem người ôm chặt hơn một chút, hôn nhẹ nhàng lên trán sau đó mới nhắm mắt lại, ngủ.

Tấn Nguyên nói được làm được, ngày thứ hai Trình Diệp liền lấy được một tấm thẻ, đen thui, màu sắc đặc biệt vô tình.

Nghe đâu còn có thấy giáo chuyên môn đặt ra kế hoạch tập luyện, nhưng Trình Diệp hoàn toàn không có hứng thú, cậu nặn nặn mỡ bụng nhỏ trên trên bụng mình.

Mỹ thực cũng thật là có tôn nghiêm, bằng bản lĩnh chuyển biến thành mỡ, rồi lại cứ tùy tùy tiện tiện không có mặt mũi mà biến mất.

Trình Diệp căn bản không có ý định đi tập gym, một mình cậu ở nhà cũng chán, lại bị vệ sĩ nhắc tới nhắc lui đến đau não, sau khi ăn xong đi băng băng xuống lầu.

Phòng tập gym ở dưới lầu rẽ trái không tới 500 mét, Trình Diệp sau khi đi vào cũng không tìm huấn luyện viên, một thân một mình ngồi ở khu nghỉ ngơi, cậu lúc đi không mang theo điện thoại, tiện tay mở tạp chí trên bàn, cầm một ly nước nóng cũng có thể uống rất lâu.

Ngay lúc này, bỗng nhiên có nam nhân đi tới, hắn cười hỏi: "Ở đây làm cái gì, không tập sao?"

Trình Diệp xoay người, liền thấy người có vóc dáng cao to, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, người này anh tuấn tiêu sái, cả người tản ra dương quang phấn chấn, tướng mạo rất hiền lành, dễ khiến người khác sinh ra cảm giác thân cận.



Giọng nói của đối phương mặc dù rất quen, nhưng Trình Diệp xác định không tìm thấy người nào như vậy trong ký ức, bất kể là nguyên chủ hay là cậu cũng không biết người này.

Trình Diệp hơi lui về phía sau, lộ ra một nụ cười xa cách: "Không được, tôi đang nghỉ ngơi." Cậu nhìn xung quanh một vòng, bên cạnh còn rất nhiều vị trí, nếu hắn không đi, thì cậu đi vậy.

Nam nhân nhích tới gần, hắn hơi cúi người, chặn lại một ít tia sáng, nụ cười trên mặt từ từ sâu thêm: "Xin chào, tôi tên Tạ Ngôn, tôi không có ác ý, chỉ là thấy cậu ngồi một mình ở đây cho nên..." Trong giọng nói của hắn lộ rõ sự khiêu khích.

Phòng tập gym là thiên đường gay, Trình Diệp không phải chưa từng nghe nói rất nhiều tiểu 0 đều đến đấy tìm người, không nghĩ tới bản thân cũng có thể gặp.

Nếu như là cậu trước kia, mặc dù nhìn chằm chằm khuôn mặt này, thì cũng sẽ không có người đến gần.

Loại tướng mạo của cậu, tuy rằng câu nhân, nhưng trong lúc vô tình luôn làm một vài người né xa.

Dù sao hồ ly tinh tuy rằng đẹp, nhưng rất tà mị, thậm chí làm diệt vong cả một triều đại, như loại dương khí no đủ này vừa làm người khác trầm mê mà còn không thể tùy tùy tiện tiện trêu chọc.

Bọn họ đều coi loại người này là hồng nhan họa thủy, hoặc là... người không đứng đắn.

Xem ra vầng sáng bạch liên hoa thật là lợi hại, chưa tới 15 phút, đã có người không kiềm chế được?!

Chẳng trách những bạch liên hoa mỗi người đều xích sắt liền thuyền, hơn nửa đều là bị ý vị trên người hấp dẫn tới.

Sắc mặt Trình Diệp đột nhiên thay đổi, ánh mắt của cậu chìm xuống, rất là không thích nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước."

Nam nhân sững sờ, sờ môi nở nụ cười: "Xem ra tôi hơi đường đột, doạ cậu sợ, nên nói xin lỗi chính là tôi, xin hỏi, tôi có thể biết tên của cậu không, hôm khác mời cậu ăn cơm tạ lỗi."

Trình Diệp bình tĩnh trả lời: "Anh không cần phải xin lỗi, nếu như anh thật sự muốn xin lỗi, thì không nên dựa vào lời xin lỗi đó để tiếp tục tiếp cận tôi mà là đi nhanh lên, cách tôi càng xa càng tốt!"

"..." Nam nhân nhìn bóng lưng Trình Diệp rời đi, khóe miệng tràn ra nụ cười tươi, ngón tay nắn vuốt, tựa hồ đang tưởng tượng nếu có thể sờ mặt cậu, sẽ là xúc cảm gì, hắn khẽ cười thành tiếng, "Tính tình còn rất dữ, thật là mèo hoang nhỏ."

Về đến nhà, Trình Diệp quăng ba lô liền bắt đầu oán trách: "Em đúng là không nên đi tập gym mà!"

Tấn Nguyên thế mà về sớm hơn cậu, hắn đang đeo tạp dề nấu cơm, hiển nhiên là chưa quên chuyện đã hứa là sẽ nấu cơm cho cậu.

Trong phòng bếp truyền tới âm thanh xèo xèo cũng không lấn át được giọng nói tức giận của Trình Diệp, hắn ló đầu ra: "Đây là bị sao mà tức giận thành như vậy?"

Trình Diệp hừ lạnh một tiếng, lườm hắn một cái: "Có người quấy rối em, đã nói phòng tập gym là nơi tập hợp nhiều loại người kia, anh còn cố tình muốn em đi."

Tấn Nguyên thay đổi sắc mặt, thả xẻng nấu cơm xuống liền kéo tay cậu kiểm tra từ trên xuống dưới: "Em nói cái gì?"

Trình Diệp thực sự chán ghét đi phòng tập gym, không muốn xuống lầu, không muốn thấy người, mỗi ngày cứ nhàn nhã đợi ở trong phòng máy lạnh vùi mình trên ghế salon xem TV ăn dưa hấu.

Cậu chán ghét ánh mắt người khác nhìn mình, đáng ghét hơn là bởi vì có vệ sĩ bảo vệ mọi lúc mọi nơi kiến cậu luôn phải giả Bạch Liên hoa nhược, ở nhà cho dù có camera, chẳng lẽ nhìn qua màn hình còn có thể nhìn ra bạch với chả liên hoa sao?!

Trình Diệp nói rất điêu ngoa, đem chuyện ngày hôm nay trong phòng gym có nam nhân đến gần cậu thêm mắm dặm muối nói ra, cuối cùng uống hết một ly nước đá rồi mới miễn cưỡng dừng lại, kết luận một câu: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*)."

(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Mặc dù biết bên cạnh cậu có vệ sĩ, nhưng vẫn hơi lo lắng, nghe cậu tự thuật thì càng thêm bất an, Tấn Nguyên cũng rất kiên trì, hắn đè nén tức giận, nhỏ giọng có chút oan ức nói: "Không đi là không thể khoẻ mạnh, lần sau kêu người theo sát em một chút?" Lần này là hắn sơ sót, chỉ cảm thấy ở cửa nhà thì sẽ không gặp nguy hiểm, ngược lại là không cân nhắc đến gương mặt 'tai họa' của Tiểu Diệp Tử.

"Không đi không được sao?" Trình Diệp sử dụng đòn sát thủ, hắn chui vào lồng ngực Tấn Nguyên, cọ cọ mấy cái, kết quả Tấn Nguyên chỉ nâng mặt của cậu hung hăng hôn trận "Không thể."

Trình Diệp: "... cách xa một chút, anh đi ra!!" tốn công nũng nịu, trả lại cho tôi!

...

Cho dù xung quanh Trình Diệp bao bọc bởi rất nhiều chàng trai vai u bắp thịt cao to lực lưỡng, nhưng nam nhân kia vẫn bám dai như đỉa, mặc dù cách mười vạn tám ngàn dặm cũng phải hướng về phía Trình Diệp cười một cái, lúc gặp thoáng qua còn phải dành thời gian chào hỏi.

Trình Diệp phiền chịu không nổi, thực sự bị quấy rầy không chịu nổi, đơn giản trực tiếp đáp ứng lời mời của đối phương.

Thật sự coi chính mình là người ngu, trên người cậu bao phủ vầng sáng bạch liên hoa, cũng không phải vầng sáng vạn nhân mê, bị vệ sĩ đe dọa còn có thể mặt không biến sắc xuất hiện ở trước mặt đùa giỡn cậu, nếu đổi lại là một người bình thường thì đã chạy mất dép rồi.

Nếu đối phương mang theo ý sáng loáng mà đến, nếu không cho cậu chút mặt mũi muốn phiền chết cậu.

Trình Diệp vốn là lười vận động, không muốn giảm cân, lại bị vứt đến phòng tập gym đã là rất nén giận, tên này còn không có mắt nhìn như vậy, thật sự là lão hổ không phát uy, lại tưởng đó là mèo cầu tài mà!

Sau giờ ngọ dương quang ấm áp hoà thuận vui vẻ, Trình Diệp ngồi vị trí gần tủ kính, chống cằm nhìn dòng người vội vội vàng vàng bên ngoài đường.

Tạ Ngôn nhanh chân đi đến, hắn trong lúc vung tay nhấc chân giống như là đang đi trên thảm đỏ, trong lúc vô tình lại có thể hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Đặc biệt là các nữ nhân, vốn chỉ là thần sắc mệt mỏi ngày hè, nhưng khi nhìn thấy Tạ Ngôn tức khắc mắt liền sáng lên, thậm chí còn có hai nữ sinh cấp ba mặc váy ngắn ôm điện thoại đùn đẩy nhau, tựa hồ muốn tiến lên xin phương thức liên lạc, thế nhưng không dám.

Trình Diệp nho nhỏ lườm một cái, trẻ con đúng là trẻ con, hồng nhan xương khô, lớn lên càng đẹp thì nhìn càng như yêu ma họa bì!



666: "..." Nó có phải là cho Đại Diệp Tử xem quá nhiều phim truyền hình không thích hợp không, nhìn 'con gấu' cũng nhìn ra tình tiết phim?!

Tạ Ngôn nhìn thấy quán cà phê liền thở ra một hơi, nhưng lại không đi vào ngay mà mà nhìn kính sửa sang lại tóc và cổ áo của mình, thậm chí còn nhe răng bảo đảm nhan sắc như thường ngày.

Chỗ hắn đứng tuy không đối diện ánh mắt với Trình Diệp, nhưng ——

Trình Diệp: "..." Đứa nhỏ này là bị váng đầu à.

666 che mặt: "Nơi này cửa sổ bên ngoài chính là gương, không nhìn thấy bên trong."

Tạ Ngôn mọc ra một mặt dương quang suất khí, có hơi giống giáo thảo đại học trên sân bóng rổ đổ mồ hôi như mưa, thanh xuân lại loá mắt, mắt to, một mí, bởi vì tuổi trẻ, da dẻ phi thường hảo, cư nhiên còn có nằm tàm, lúc nhìn người đáy mắt tựa hồ giấu đi ánh sáng, nhưng ——

Bởi vì khoảng cách quá gần, Trình Diệp nhìn ánh sáng nhu hòa trên mặt hắn, như chà ra phấn, da trên mặt đúng là trắng hơn so với cổ một chút.

Trình Diệp: "..." Sau khi xác định qua, đây là đặc biệt tới lấy sắc dụ cậu.

Keng một tiếng, nam nhân cao lớn đẩy cửa tiến vào, tiểu tỷ tỷ nghênh đón, hắn loan khóe môi không biết nói cái gì, tiểu tỷ tỷ trong nháy mắt liền đỏ mặt.

Tạ Ngôn lại nói hai câu, tiểu tỷ tỷ che miệng ha ha mà cười cười, chỉ cho hắn một phương hướng, thuận theo ngón tay tiểu tỷ tỷ, tầm mắt Tạ Ngôn rơi vào trên người Trình Diệp.

Sau khi ngồi xuống sau, Tạ Ngôn đang chuẩn bị nói chuyện, nghiêng đầu nhìn thấy ngoài cửa sổ ý xuân dạt dào, ngón tay lật xem menu đột nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi.

"..." Nghĩ đến phương hướng mà Trình Diệp nhìn ra chính là chỗ bản thân vừa... Trình Diệp không được tự nhiên mà uống một ngụm soda, ho nhẹ hai tiếng, "Tạ tiên sinh, muốn uống gì không?"

Tạ Ngôn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngón tay sít sao nắm menu, bởi vì dùng sức mà đốt ngón tay trở nên hơi trắng, nửa phút sau hắn cũng đã điều chỉnh tốt, biểu tình chậm rãi hoà hoãn lại: "Tôi cà phê, em thì sao?"

"Một ly americano." Trình Diệp đưa menu lại cho tiểu tỷ tỷ, lại gọi một phần bánh việt quất và bánh donuts phủ đường.

Tạ Ngôn run rẩy khóe miệng: "Tôi không ăn đồ ngọt."

Trình Diệp không hiểu ra sao liếc hắn một cái: "Anh muốn ăn thì tự mình kêu, này là cho tôi"

Tạ Ngôn nửa khuôn mặt đều co quắp, hắn phẫn nộ cười cười: "Đồ ngọt không tốt cho việc tập gym, nếu như thích có thể nếm thử một hai miếng."

Trình Diệp lắc đầu một cái: "Không, tôi vốn không muốn tập gym, là nửa kia nhà tôi bắt tôi đi, ở nhà anh ấy còn không cho tôi ăn bánh ngọt, cho nên thật vất vả mới có thể đi ra ngoài một chuyến, tôi đương nhiên phải ăn đủ mới về."

Tạ Ngôn có chút bất ngờ, hắn không nghĩ tới Trình Diệp sẽ quang minh chính đại nói ra bản thân có nửa kia, là thăm dò mình sao, bất quá ——

Tạ Ngôn trong mắt hiện ra ý cười: "Vậy sao, không nghĩ tới cậu nhỏ như vậy đã có bạn gái?"

Trình Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, tựa hồ nhắc tới người kia khiến tâm tình của cậu rất sung sướng: "Không phải bạn gái, là bạn trai." Vừa vặn americano được bưng ra, cậu trước tiên nhấp một ngụm, mùi vị đăng đắng tràn ngập đầu lưỡi, nhe răng nói, "Ặc, thật không hiểu sao anh ấy lại thích uống thứ này, thật sự rất khó uống."

Tạ Ngôn càng thêm ngoài ý muốn, hắn mơ hồ biết Trình Diệp và Tấn Nguyên là từ quan hệ gì mà bắt đầu, lẽ nào Trình Diệp không có một chút không cam lòng sao, cậu không muốn có thứ thuộc về bản thân sao?

Tạ Ngôn thu lại nụ cười trên mặt: "Cậu biết Lâm Như không?"

Trình Diệp hơi sững sờ, đáy lòng tê rần, ngược lại lắc lắc đầu: "Không quen biết, bạn gái anh?"

Tạ Ngôn nghe vậy nở nụ cười, là thật sự cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy không đành lòng, chậm rãi nheo mắt lại: "Lâm gia, con gái gia chủ đương nhiệm của Lâm gia, mất tích ba mươi năm trước, nghe đâu hai mươi năm trước vì khó sinh mà chết, kỳ thực bà ấy chỉ là hôn mê bị người lén lút mang đi thôi, Trình Diệp, nếu như cậu muốn, tôi có thể giúp cậu."

Biểu tình Trình Diệp căng thẳng, tay cầm ly hơi siết chặt, mí mắt đều đang run rẩy, hơi nước từ ly cà phê mịt mờ cũng không lấn át được mất mát bi thương tản ra trên mặt cậu.

Sau một hồi lâu, Trình Diệp lúc này mới chải chuốt hơi thở hỗn loạn của bản thân, trừng Tạ Ngôn hỏi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Tạ Ngôn dụ dỗ từng bước nói: "Những tổn thương và sỉ nhục cậu từng chịu, lẽ nào cậu không nghĩ đến chuyện trả thù sao, có người tìm tôi giúp cậu."

Hắn không muốn gấp gáp nói đến trọng điểm như thế, vốn còn muốn cùng Trình Diệp làm thân, chờ hai người thân hơn chút thì nói cái gì không được.

Nhưng Trình Diệp lại rất khó tiếp cận. Hắn thậm chí cảm thấy nếu như bỏ qua lần này, hắn sẽ không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Trình Diệp nữa, đành phải vội vàng đánh ra át chủ bài...

Trình Diệp vẻ mặt hốt hoảng, cậu nghĩ tới cảnh tượng cha mình mang những phụ nữ khác về nhà lêu lổng, lại nghĩ tới hình ảnh những nữ nhân kia hơi một tí là quyền đấm cước đá với cậu, còn nghĩ tới tình cảnh bản thân khổ sở cầu xin, nam nhân kia lại cười làm lành đem cậu nhét vào lồng ngực phú thương khắp toàn thân đều là mỡ, vào lúc ấy, nội tâm cậu chỉ có thù hận!

Mắt cậu như chứa gợn sóng, tầng tầng rung động.

Trình Diệp khi đó liền suy nghĩ, một khi cậu chạy thoát, dù có chết cũng phải kéo bọn họ cùng xuống địa ngục!

Ban đầu cậu chạy trốn, tìm kiếm người có tiền có quyền, chỉ cần lợi dụng quyền thế và tiền tài, sẽ có một ngày có thể đem những người từng bắt nạt cậu mạnh mẽ đạp ở dưới chân!

Hiện tại —— không cần bán thân thể, không cần dựa vào người khác, thậm chí không cần lấy lòng Tấn Nguyên, cũng có thể làm được.

Trình Diệp một mặt hoang mang, Lâm Như là ai đối với cậu mà nói đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là người này có thể giúp cậu làm cái gì!

Coi như không thể báo thù, cũng có thể bảo đảm cậu nửa đời sau áo cơm không lo —— cũng không cần bán thân cho bất kỳ nam nhân nào, bao gồm cả Tấn Nguyên.
Chương trước Chương tiếp