Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 87: Tận thế, tôi lỡ quá trớn [Kết thúc]
Vật tư gần khu an toàn đã thu thập gần hết, Dương Thịnh cuối cùng chỉ đành đi chỗ xa hơn để thử vận khí một chút.
Trình Diệp đề nghị: "Bên đường Trường An là đại học A, sẽ không có thứ gì có thể thu thập đâu, nhưng bên đường Nhạn Tháp là khu hợp tác xã phục vụ quân nhân, có cả siêu thị dưới lòng đất, cũng không biết còn đồ không."
Đồng Phồn kích động, sờ sờ cằm nói: "Tôi biết tôi biết, khu đó rất lớn, nhất định đã có người đến đó thu thập, nhưng tôi nghĩ là vẫn sẽ còn đồ có thể lấy."
Những người khác cũng nhất trí đến xem thử.
Cả đội sáng sớm hôm sau liên xuất phát, lái xe một ngày, buổi chiều mới đến khu phục vụ quân nhân mà bọn họ nói tới, dừng xe ở ven đường, nghe thấy tiếng vang đám tang thi lập tức giương nanh múa vuốt hưng phấn nhào lên, đều bị quả cầu lửa hoặc là sấm sét bắn trúng, thậm chí còn có một tang thi bị một nhánh cây thực vật đột nhiên mọc ra trực tiếp đâm thủng bay lên không trung.
Trình Diệp: "..."
Uông Hải ngượng ngùng gãi gãi đầu, không có thành ý, lại như lấy le xin lỗi nói: "Xin lỗi xin lỗi, mới vừa thăng cấp, còn chưa khống chế tốt dị năng!"
Đồng Phồn lườm một cái: "Lần sau nếu tôi thăng cấp đến lúc tôi không khống chế được dị năng, người đầu tiên tôi thiếu chết chính là cậu!"
Uông Hải: "..."
"Grào!" Một con tang thi động tác linh hoạt từ góc đường đột nhiên lao ra, Dương Thịnh phản ứng nhanh nhanh chóng kéo Trình Diệp ra, núp ở một bên.
Hắn ta chậm rãi nheo mắt lại: "Cẩn thận chút, đẳng cấp của tang thi ở nơi đây không thấp."
Nghe vậy tất cả mọi người đều như bị điện giật, tinh thần lập tức căng thẳng, toàn thân đề phòng có thể sẽ có một con tang thi đột nhiên lao ra.
Trình Diệp bỗng nhiên dừng bước chân, Dương Thịnh nhận ra cậu có gì đó lạ, lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đột nhiên có hơi nhức đầu." Trình Diệp ấn huyệt thái dương, nhìn quanh bốn phía, "Không đúng lắm, không phải là có tang thi cao cấp đấy chứ?"
Khoảng thời gian trước chính phủ mới công bố, hiện tại đẳng cấp của tang thi càng ngày càng tăng, thậm chí tang thi cũng có thể sử dụng dị năng, rất đáng sợ.
Vẻ mặt Đồng Phồn trong nháy mắt như đưa đám: "Không thể nào, không lẽ chúng ta lại xui như vậy."
"Tập trung lực chú ý, cẩn thận một chút, trước tận thế ở đây có không ít người, số lượng tang thi số lượng khẳng định cũng không ít." Dương Thịnh chậm rãi nheo mắt lại, "Có thể là tấn công bằng tinh thần!"
Uông Hải một mặt nghiêm túc: "Tinh thần hệ dị năng!"
Đồng Phồn hít vào một ngụm khí lạnh, tại sao lần đầu gặp tang thi có dị năng lại gặp ngay tang thi có dị năng phiền phức nhất, đây không phải là muốn giết người sao!
Dương Thịnh bất động thanh sắc đem tinh thần lực của mình cũng bày ra ra ngoài, nỗ để đối thủ có thể cảm nhận áp lực...
"Xoạt ——" một con tang thi liền nhào lên, lần này Trình Diệp không né tránh, chỉ hơi nghiêng người sang mặc cho tang thi quơ móng vuốt dơ bẩn cào hướng ngực cậu, Dương Thịnh lại lạnh mặt, ở phía sau siết chặt tay, vung dao muốn chém nát đầu tang thi!
Không ngờ tang thi này trước khi chết lại bạo phát tiềm năng cực đại, nó mạnh mẽ nhảy về phía trước một cái, toàn bộ tang thi thiếu chút nữa nhảy vào trong lồng ngực Trình Diệp, mà Trình Diệp đang đứng tại góc tường, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tang thi sắp đụng chạm đến Trình Diệp, đột nhiên một vệt bóng đen nhào lên, ôm chặt lấy Trình Diệp.
Trình Diệp sững sờ, đột nhiên trợn tròn mắt, hét lớn: "Trịnh Phi!"
Trịnh Phi với một gương mặt thon gầy tái nhợt, ngoắc ngoắc khóe môi: "Trình Diệp, kỳ thực, anh thật sự rất yêu em." Chỉ là nhất thời bị Trình Bạch Nghiên mê hoặc mà thôi, chỉ có điều sai chính là sai.
Trịnh Phi mặc đồ có chút mỏng, phía sau lưng áo bị phá thành cái lỗ lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt bên trong bị thương đã chuyển đen, đây chính là bệnh độc tang thi.
Trình Diệp đột nhiên nắm lấy vai Trịnh Phi: "Anh..."
Trịnh Phi cười khổ một cái, trong con ngươi hiện lên một chút bất đắc dĩ: "Trình Diệp, em có thể nói thêm một câu cho anh nghe không, nói em cũng yêu anh."
Trình Diệp nhíu nhíu mày, nhìn Trịnh Phi sắp bởi vì sắp biến thành tang thi mà ngũ quan trở nên dữ tợn, cậu cũng chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt nhạt nhẽo nói: "Trịnh Phi, cám ơn anh, thế nhưng người tôi yêu không phải là anh, mà là Dương Thịnh."
Biểu tình của Dương Thịnh vốn hòa hoãn nhưng rất nhanh liền thành không cao hứng, Trình Diệp liếc nhìn Dương Thịnh một cái, hướng về phía đối phương cho một nụ cười động viên.
Sắc mặt Trịnh Phi càng trắng hơn, hắn ta rõ ràng cảm nhận được chính mình sắp biến thành tang thi rồi, nhưng câu hắn ta muốn nghe lại không nghe được, mặc dù chết rồi hắn ta cũng không thể nhắm mắt.
Trịnh Phi nhíu mày, nắm thật chặt nắm đấm, cuối cùng thở ra một hơi lui về phía sau hai bước, giơ tay lên, đao nhọn mạnh mẽ đâm vào trái tim của bản thân, máu đỏ ấm áp vẫn chưa hoàn toàn biến thành màu đen bắn lên mặt Trình Diệp, Trịnh Phi cười nói: "Trình Diệp, tuy rằng em không yêu anh, nhưng anh muốn em vĩnh viễn nhớ tới anh, bởi vì anh vì em mà chết."
Dương Thịnh ôm chặt lấy Trình Diệp, nhẹ nhàng lau vết máu bẩn thỉu trên mặt cậu, lạnh giọng nói: "Trịnh Phi, cậu đừng kiếm cớ để trốn tránh, vừa nãy căn bản không cần cậu chắn thay Diệp Tử, tự bản thân cậu không muốn sống nữa mà thôi!"
"Có lẽ chính cậu căn bản không sống nổi, ngày hôm qua Trình Bạch Nghiên túm trúng cậu, vết thương đã biến thành đen đúng không, chỉ có điều bởi vì thời kỳ ủ bệnh, không bị kiểm tra được thôi, Trịnh Phi, tối hôm qua cậu đã biết rồi, cho nên mới ở trong phòng khách bồi hồi ngủ không được, là bởi vì hoảng hốt đúng chứ, khi đó nếu cậu muốn tốt cho mọi người thì đã không ở lì trong biệt thự rồi, cậu muốn tất cả mọi người chôn cùng cậu sao?"
Đồng Phồn khiếp sợ trợn tròn mắt, cậu ta hoảng loạn nhìn về phía Dương Thịnh: "Cậu, sao cậu lại biết?"
Dương Thịnh lắc đầu: "Vốn tôi cũng không quá chắc chắn, chẳng qua là cảm thấy trạng thái của cậu ta quái lạ, cố tình để ý một chút, ngày hôm nay mới vừa mới nhìn thấy đôi mắt của cậu ta, tôi... Liền đoán được đại khái."
Đồng Phồn thất thanh kêu thành tiếng: "Trịnh Phi, cậu, cậu thật sự muốn hại chết chúng tôi?! Cậu biến thành 'rác rưởi' chúng tôi đều không vứt bỏ cậu, cậu, cậu bây giờ lại lấy oán báo ân, Trịnh Phi, cậu rốt cuộc là có lương tâm hay không!"
"Dương Thịnh, cậu..." Trịnh Phi đã thở ra thì nhiều hít vào thì ít, hắn ta muốn phản bác lại phát hiện mình làm sao cũng không thể nói ra khỏi miệng, thậm chí ngay cả trừng mắt cũng không làm được, chỉ có thể không cam lòng mà nhìn Dương Thịnh quay lưng với mình, đem Trình Diệp chặt chẽ ôm vào trong lòng ôn nhu an ủi, cuối cùng thân thể không còn chịu nổi mà co giật.
Trịnh Phi còn một hơi tàn, làm sao cũng không nuốt trôi. Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh Dương Thịnh và Trình Diệp thân mật ân ái, ngực hắn ta như bị đè nén, trước mắt đỏ như máu, hận không thể lập tức biến thành tang thi cắn chết Dương Thịnh, sau đó sẽ cùng Trình Diệp đi chết.
Trình Diệp yêu mình, chỉ là bởi vì mình làm sai chút chuyện thôi, cho nên mới biến thành cục diện như hiện tại.
Loại suy nghĩ tự an ủi này vẫn luôn kéo dài đến buổi tối hôm đó...
Bọn họ cùng ngày không trở về biệt thự, Trình Diệp cũng không tùy tiện vứt Trịnh Phi ở bên ngoài, lý do của cậu là dù sao Trịnh Phi cũng vì cản giúp cậu, ngay lúc mọi người cảm khái cậu ngu ngốc, chẳng trách bị người ta lừa gạt...
Nửa đêm, Trình Diệp nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng Trịnh Phi, không thấy Trịnh Phi trả lời, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trịnh Phi đương nhiên ngủ không được, hắn ta đầy đầu đều là hối hận và nản lòng, không chỗ ở hồi tưởng nếu như nhân sinh có thể làm lại một lần, hắn ta nhất định sẽ không phụ lòng Trình Diệp, không cùng 'con tiện nữ' kia ở bên nhau.
Một chút động tĩnh dọa Trịnh Phi nhảy dựng một cái, chờ Trịnh Phi nhìn rõ người vào là Trình Diệp, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nhưng thấy người đi bên cạnh Trình Diệp là Dương Thịnh, sắc mặt liền trắng bệch.
Thấy biểu tình trên mặt hắn ta trong nháy mắt biến hóa phong phú, Trình Diệp bật cười. Lời kế tiếp sẽ khiến mặt Trịnh Phi biến hóa nhiều hơn nữa, sợ là sẽ biến thành bảng pha màu.
Trịnh Phi ngữ khí suy yếu, miễn cưỡng cười nói: "Em đã đến rồi?"
"Ừm, nhìn thấy bộ dáng chán nản bi thảm của ảnh, tôi cao hứng có chút ngủ không được, sợ sáng sớm ngày mai liền không thấy nữa, cho nên mới tới xem một chút." Trình Diệp mỉm cười.
Trịnh Phi ngẩn người một chút, tựa hồ không phản ứng lại cậu đang nói cái gì hoặc là hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Hắn ta nhìn chằm chằm Trình Diệp, muốn nhìn biểu tình trên mặt cậu dù là bé nhất, suy nghĩ xem cậu có ý gì.
Trình Diệp cười nhạo, lôi kéo Trình Diệp ở một bên trên ghế salon ngồi xuống: "Lẽ nào anh cho rằng tôi chưa hết tình cảm với anh, cho nên tới vụng trộm sao?"
Biểu tình trên mặt Trịnh Phi cứng ngắc trong nháy mắt, hắn ta há miệng: "Diệp Tử em..."
Trình Diệp lườm một cái: "Nói thật với anh, tôi căn bản không có bất cứ tình cảm gì với anh cả, cho dù có tùng đồng ý quen anh thì cũng là do cảm thấy anh quá phiền, vừa cảm thấy hoàn cảnh lúc đó khá bức bách, tôi muốn từ chối anh nhưng lại sợ bị mắng là máu lạnh vô tình, hai là nghĩ muốn trong quá trình quen anh thì thăm dò vài tin tức xấu của anh, để cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh, nhưng không nghĩ tới cái gì cũng chưa kịp làm thì, tận thế ..."
Trình Diệp ha một tiếng, cảm thấy từ chưa kịp làm trong miệng mình có chút tiếc nuối: "Bất quá bây giờ kết cục của anh cũng không ra sao, cũng coi như là an ủi nỗi lòng của tôi." Nói tới đây, Trình Diệp quay đầu, nhìn gò má cương nghị của Dương Thịnh, cười nói, "Cám ơn nanh."
Trong giọng nói tiếng cười cùng với giọng cười trào phúng vừa nãy khi nói chuyện với Trịnh Phi hoàn toàn khác nhau, âm thành này mềm mại lại ôn hòa, đôi mắt Trịnh Phi lúc này co lại, hắn ta khiếp sợ nhìn chằm chằm Trình Diệp!
Trình Diệp cầm lấy tay Dương Thịnh đặt ở trên bắp đùi mình, thưởng thức khớp xương ngón tay tinh tế nhưng lại có hơi lớn kia: "Trịnh Phi, lẽ nào anh không cảm nhận được tôi đối xử với bọn Đồng Phồn còn tốt hơn đối với anh sao?"
Không phải không cảm nhận được, chỉ là Trình Diệp là người luôn lãnh ngạo, trước đây còn là thẳng nam, cho nên Trịnh Phi vẫn cho rằng Trình Diệp chỉ là không quen khi quan hệ hai người thay đổi, hoàn toàn không nghĩ tới thì ra...
Trình Diệp dường như cảm nhận được hắn ta đang suy nghĩ gì, cười nhạo nói: "Tôi không phải thẳng nam, chỉ là tôi nhìn không lọt mắt anh, cho nên tìm cớ thôi, ai biết anh lại như keo dán chó vậy, dính đến mức xé hoài không ra." Cậu nặn nặn ngón tay Dương Thịnh, như là nghĩ tới chuyện gì đó chơi rất vui, xì xì khẽ cười thành tiếng, "Thật không biết anh lấy đâu ra nhiều dũng khí và tự tin như vậy, muốn cái gì, không có gì mà đòi theo đuổi tôi?"
Dừng một chút, cậu lại nói, "Bất quá tôi thật sợ những người lưu manh người sa cơ lỡ vận như anh, bởi vì cái gì cũng không có cho nên không sợ trời không sợ đất, trước đây không phải có rất nhiều tin tức về những người mong mà không được nên phẫn nộ giết người sao, tôi thấy anh có tố chất biến thái như vậy, lỡ như... Dù sao thì người bình thường sẽ không tự cao tự đại một cách mù quáng như vậy?"
Trịnh Phi đột nhiên cong thân thể lên, kịch liệt mà thở hổn hển, hai mắt hắn ta đỏ đậm, há to miệng thở hổn hển, nhưng một chữ đều không nói ra được, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.
Trình Diệp lại nói: "Nhìn anh và Trình Bạch Nghiên ở cùng nhau, tôi liền thấy buồn cười, thực sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rác thải cùng rác thải tự động tụ lại, tôi cũng đỡ tốn công, chỉ cần để mọi người biết mối quan hệ bẩn thỉu của hai người là có thể khiến hai người thân bại danh liệt ..."
Trình Diệp bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Trịnh Phi: "Anh có phải luôn cho rằng tôi rất rất yêu anh không, cho nên nghĩ tôi sẽ không hoài nghi anh?"
Đồng tử Trịnh Phi đột nhiên rút lại.
Trình Diệp ha ha ha cười vài tiếng, lắc đầu một cái: "Thật là ngây thơ, bình thường lúc các người ở riêng tôi liền thấy ghê tởm, huống chi... Tôi sợ cay mù mắt..." Cậu nói nhỏ lại, "Đồ ngốc, nào cóai ăn dấm với người mình không thích."
Dương Thịnh phía sau lưng cứng đờ, theo bản năng mà đến xem Trình Diệp mặt.
Trình Diệp không hề suy xét, cũng không cảm thấy bản thân nói gì sai.
Khuôn mặt Trịnh Phi dữ tợn, trên trán nổi gân xanh, bởi vì kích động dẫn đến bệnh độc tang thi trong cơ thể triệt để xâm nhập tâm mạch, rất nhanh sẽ biến thành tang thi, hắn ta kéo thẳng cái cổ, cả người đều căng thẳng: "Không, không thể, em gạt anh!" Hắn ta không tin, trong lời nói của Trình Diệp, hắn ta tựa như là trò cười, thời gian dài như vậy chính hắn ta cũng chỉ là con khỉ đang diễn xiếc!
"Haha, thật không tự mình biết mình!" Bất quá nếu như có thể nhanh chóng nhìn nhận rõ hiện thực, vậy thì không phải là Trịnh Phi. Trình Diệp lười biếng đến gần hôn khóe miệng Dương Thịnh một cái, rất mãn nguyện nhìn Trịnh Phi gần như sắp trừng rớt mắt ra ngoài, híp mắt nói, "Tôi và Dương Thịnh sớm đã ở cùng nhau, anh ấy đối với tôi nhất kiến chung tình, tôi cảm thấy điều kiện của anh ấy rất tốt, sở dĩ cho anh ấy ở trên lầu ba chính là để thuận tiện cho chúng tôi nói chuyện yêu đương, thế nhưng..." Cậu khổ não mà gãi gãi mặt, "Mặc dù tôi biết bộ mặt thật của anh, nhưng bạn cùng phòng của anh vẫn luôn bị bộ mặt chính nhân quân tử của anh lừa, tôi cũng không thể lập tức nói chia tay anh để cùng Dương Thịnh ở bên nhau, nếu chia tay anh ngay thì dù ai đúng ai sai, bọn họ đều có ác cảm với chúng tôi, cho nên..."
Cậu cười nói: "Tôi tác hợp cho anh và Trình Bạch Nghiên, không chỉ tạo cho điều kiện hai người dính lấy nhau, mà còn luôn kích thích Trình Bạch Nghiên để cho cô ta với anh ở trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, bất quá cuối cùng còn muốn cảm ơn Trình Bạch Nghiên bỏ thuốc tôi, nếu không chúng tôi cũng không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ nhanh như vậy, không phải?"
"Em! Em! Em!"
"Tôi làm sao, tôi thông minh đúng chứ?"
Trình Diệp một mặt tự đắc, tựa như rất tự hào, "Há, đúng rồi, anh xem tôi đã tính toán chu đáo như vậy, chỉ sợ anh lộ ra bộ mặt ũ rủ nói 'anh sai rồi' thì tôi nhất định phải tha thứ cho anh, đứng trên đạo đức uy hiếp tôi tha thứ cho anh, liền..."
Ánh mắt cậu nhìn thân dưới Trịnh Phi, "May là, mọi người đều biết anh không được, muốn quay lại với tôi cũng không nhất định là bởi vì yêu tôi, rất có thể là cảm thấy chúng ta rất tốt, muốn tôi tiếp thu rác thải mà thôi, cho nên anh xem, không ai khuyên tôi tha thứ cho anh, đều cảm thấy tôi rất đáng thương mới bị người như anh để ý..."
"Mày..."
"Anh ngoại trừ chữ này, còn có thể nói cái gì hơn nữa không?" Trịnh Phi mặt hiện ra màu xám đen, biểu tình đã chậm rãi cứng đờ, đầu lưỡi sợ là đã sớm cứng còng, khẳng định nói không ra lời.
Trình Diệp quay đầu hỏi Dương Thịnh: "Làm sao bây giờ? Ném ra ngoài đút tang thi hay là trực tiếp giết chết?"
Con ngươi Dương Thịnh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn: "Giết hắn ta!" Không chỉ bởi vì giữ lại cũng là kẻ gây họa, mà còn vì... Cho dù Trình Diệp chưa từng yêu Trịnh Phi, nhưng bị Trịnh Phi dây dưa là sự thật.
Vừa nghĩ tới Trình Diệp bị Trịnh Phi gây phiền phức đến mức phải chấp nhận quen, Dương Thịnh liền buồn bực không lý do.
Mặc dù không có Trịnh Phi, hắn sợ là cũng sẽ không lọt vào mắt Trình Diệp, nhưng Dương Thịnh vẫn không thích Trịnh Phi, khắc chế không nổi ý muốn giết chết Trịnh Phi ngay tại chỗ.
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Trình Diệp quay đầu lại nhìn, phát hiện Đồng Phồn nhìn thấy rõ là hai người bọn họ, vỗ ngực một cái đi tới: "Dọa tôi một hồi! Đã trễ thế này hai người các cậu còn chưa ngủ mà làm cái gì vậy?"
Mặt Trình Diệp trong nháy mắt đều trở nên bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái.
Thái độ làm ra vẻ này càng kích thích Trịnh Phi, cả người hắn ta đều run rẩy dữ dội.
Đồng Phồn "xoạch" một tiếng, vốn còn muốn lại gần nhìn một chút, vội vàng đi tới trước mặt Trình Diệp, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Biến thành tang thi rồi à?"
Trình Diệp dừng một chút, gật đầu, liền vội vàng nói: "Không có chuyện gì, lấy dây thừng trói lại, hắn ta không tránh thoát."
Nhưng Đồng Phồn vẫn không có buông xuống cảnh giác, nháy mắt một cái, hỏi: "Đã xác định sẽ biến thành tang thi, muốn giết cậu ta sao?"
Trong lời nói dĩ nhiên không có một chút tình cảm từng làm bạn cùng phòng hoặc là quan hệ bạn bè gì.
Đồng Phồn nói xong còn không chờ Trình Diệp tiếp lời, tự mình trước tiên cười khổ một cái, sáp sáp nói: "Diệp Tử, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, muốn nói không có một chút xúc động là không thể, dù là người xa lạ, trơ mắt nhìn cậu ta biến thành tang thi còn phải ra tay giải quyết nó trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, huống chi còn là... người quen biết thời gian dài như vậy, nhưng..."
Đồng Phồn nắm tóc, như sợ bị Trình Diệp với tính cách thiện lương chán ghét, vội vàng giải thích: "Khoảng thời gian này hành động của Trịnh ca chúng tôi đều nhìn ở trong mắt, lúc cậu ấy là đội trưởng năm lần bảy lượt khiến chúng tôi mạo hiểm, nhiều lần Uông Hải xém chút nữa chết dưới móng vuốt của tang thi, nhưng cậu ta một cái chớp mắt cũng không chớp, cứ như chuyện đó không liên quan gì đến cậu ta vậy, tôi cũng sợ, sợ... Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng tôi bị cậu ta hại chết!"
"Sau đó, Trịnh ca xảy ra chuyện, lại sau đó, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao... năng lực của Dương Thịnh chúng tôi đều đã thấy, tốt xấu gì cũng sẽ không để cho chúng tôi rơi vào hiểm cảnh, cho dù mọi người thật sự xảy ra chuyện, Dương Thịnh tuyệt đối cũng sẽ không không quan tâm đến tôi!"
Đồng Phồn cảm kích liếc mắt nhìn Dương Thịnh, lại nói, "Nhưng chúng tôi nhìn thấy Trịnh Phi không còn ý chí chiến đấu vẫn luôn quấn lấy cậu, trong lòng đều kìm nén một bụng tức đây này, chúng tôi đều sợ hãi lắm, Trịnh ca, cậu ấy, cậu ấy..."
"Tinh thần tình hình rõ ràng không đúng lắm, đặc biệt là cậu ấy còn như vậy... Cái kia đối với nam nhân là một sự đả kích quá lớn, chúng tôi chỉ sợ tâm lý cậu ấy vặn vẹo liền khiến cậu... cưỡng... Cậu ấy ở lại đây như là quả bom nổ chậm, một ngày nào đó sẽ nổ chết chúng ta, nhưng mọi người tốt xấu gì cũng có thể trốn ra được, Trịnh Phi vô tình vô nghĩa, chúng ta cũng không thể làm tiểu nhân, chẳng phải trong miệng luôn nói thâm minh đại nghĩa (*), nếu làm như cậu ấy, vậy thì càng dối trá, thế nhưng... Hiện tại không cần lựa chọn, chúng ta cũng đều thở phào nhẹ nhõm..."
(*) Thâm minh đại nghĩa: 深明大義 hiểu rõ nghĩa lớn.
Nói xong Đồng Phồn cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Tôi hình như... Biến thành người xấu."
Trình Diệp tiến lên ôm cậu ta một cái, vỗ vỗ lưng Đồng Phồn: "Không có, bị bức ép đến bước đường này mà thôi, là bọn họ không tốt, cậu đã rất nhân từ." Đổi lại là người khác sớm đã băm Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên hai người không biết xấu hổ này thành tám mảnh, treo ở cửa khu an toàn rồi.
Dương Thịnh cau mày, tiến lên kéo cổ áo Trình Diệp, đem người kéo vào trong ngực của mình.
Đồng Phồn: "..." Còn chưa kịp sầu não, bầu không khí liền bị phá hỏng, cậu ta một mặt mờ mịt nhìn Trình Diệp và Dương Thịnh.
Lúc Đồng Phồn nói những câu này, Trịnh Phi vẫn chưa hoàn toàn đánh mất ý chí, con ngươi hắn ta tan rã, kịch liệt giãy dụa, khóe mắt lập loè một đạo ánh sáng óng ánh.
Lúc làm người chưa từng khóc, không nghĩ tới lúc biến thành tang thi lại rơi lệ.
Bất quá —— Đồng Phồn sợ đến nhảy ra: "Trời ơi, chúng ta hay là xử lý chuyện này trước đi, ở lại chỗ này quá nguy hiểm."
Trình Diệp quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy Trịnh Phi một lần cuối cùng ánh mắt oán độc, tại góc độ Đồng Phồn không nhìn thấy hướng về phía Trịnh Phi cười cười, lúc quay lại trên mặt đã nhiều hơn thần sắc mệt mỏi, cậu ấn ấn thái dương, lôi kéo cánh tay Dương Thịnh đi ra ngoài: "Em mệt rồi, trước tiên đi ngủ đã."
Nói xong cũng không quay đầu lại nhìn, trực tiếp rời đi.
Trịnh Phi vẫn đang ở bước đầu biến thành tang thi, căn bản không lực sát thương gì, lại bị trói gô ở trên giường, nếu như vậy mà Đồng Phồn cũng không thể quản lý hắn ta, vậy cũng không cần lăn lộn trong tận thế nữa.
Đã trễ thế này, lại không ngủ, ngày mai sẽ không có tinh thần.
May nhờ có Đồng Phồn, cậu ta ở phía sau còn tưởng rằng cậu không đành lòng nhìn thấy kết cục của Trịnh Phi nên mới vội vã tránh né, nếu không cũng sẽ không sốt ruột lại hoảng loạn, thậm chí bước chân cũng có chút ngổn ngang như vậy.
Cậu ta thấy bóng lưng Trình Diệp chật vật tránh né, lắc lắc đầu, lại nhìn về phía Trịnh Phi trong ánh mắt là xem thường và khinh bỉ, cậu ta lúng ta lúng túng nói rằng: "Thật sự chưa từng thấy người không biết điều như vậy..."
Cậu ta vung tay, chỉnh cái giường rồi phóng quả cầu lửa ra. Bởi vì trên giường tất cả đều là đệm chăn, lửa lan ra cháy cực kỳ nhanh, nhưng lửa chỉ ở ngay giường.
Đồng Phồn nhìn ngọn lửa lan đến Trịnh Phi với khuôn mặt dữ tợn, há miệng, xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến từng tiếng gào thét, nhưng rất nhanh liền dần dần suy yếu, không bao lâu liền hoàn toàn biến mất.
Lại qua hơn 15', 666 không ngừng hỏi: "Diệp Tử, cậu thật sự muốn đi sao? Còn Dương Thịnh, cậu bỏ được sao?"
Trình Diệp nhìn ngũ quan nhu hòa đang ngủ của Dương Thịnh, mím mím môi, ngón tay xẹt qua chân mày của hắn: "Có lẽ, có một chút không nỡ." Dương Thịnh quá tốt, tốt đến mức cậu cũng không thể tin nổi.
666 cảm nhận được tâm tình cậu chập trùng, tâm thương yêu không dứt, cũng không hỏi cậu nữa.
Trình Diệp lưu luyến liếc mắt nhìn Dương Thịnh, cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt đối phương một cái, lại cắn vành tai khêu gợi của Dương Thịnh, nhỏ giọng nói: "Dương Thịnh, em yêu anh."
Dương Thịnh mơ mơ hồ hồ, theo bản năng nắm lấy tay cậu kéo đến trước mặt mình hôn một cái: "Ừm..."
Trình Diệp cong cong chân mày, phóng ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Cám ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh."
Cậu trước đây luôn nói mình muốn tìm một người toàn tâm toàn ý yêu cậu, nhưng trong lòng cậu biết, không cần biết xảy ra chuyện gì, có những tổn thương để lại di chứng rất nghiêm trọng, giống như thương hải tang điền (*), nếu muốn thay đổi chính mình lý thuyết so với thực hành đều không dễ dàng, không nghĩ tới...
(*) Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Cậu thật sự gặp ngay phải người kia.
Dương Thịnh xuất hiện nói cho cậu biết, thật sự có người toàn tâm toàn ý yêu cậu!
Nếu như có thể, Trình Diệp... Thậm chí không muốn đi, nhưng... Không thể, không phải sao.
Trình Diệp liền hôn khóe miệng Dương Thịnh một cái, nhắm mắt lại, mấy giây sau trên giường cũng chỉ còn lại một mình Dương Thịnh.
Trong giấc mộng Dương Thịnh như là cảm ứng được cái gì đó, hắn cau mày lại giơ tay bắt Trình Diệp, nhưng bởi vì bị 666 thôi miên, không ngủ tới khi mặt trời mọc thì không thể tỉnh lại.
Nhưng khi hắn tỉnh lại, Trình Diệp... Đã sớm biến mất khỏi thế giới này, đồng thời cũng sẽ không trở lại nữa.
Trình Diệp đề nghị: "Bên đường Trường An là đại học A, sẽ không có thứ gì có thể thu thập đâu, nhưng bên đường Nhạn Tháp là khu hợp tác xã phục vụ quân nhân, có cả siêu thị dưới lòng đất, cũng không biết còn đồ không."
Đồng Phồn kích động, sờ sờ cằm nói: "Tôi biết tôi biết, khu đó rất lớn, nhất định đã có người đến đó thu thập, nhưng tôi nghĩ là vẫn sẽ còn đồ có thể lấy."
Những người khác cũng nhất trí đến xem thử.
Cả đội sáng sớm hôm sau liên xuất phát, lái xe một ngày, buổi chiều mới đến khu phục vụ quân nhân mà bọn họ nói tới, dừng xe ở ven đường, nghe thấy tiếng vang đám tang thi lập tức giương nanh múa vuốt hưng phấn nhào lên, đều bị quả cầu lửa hoặc là sấm sét bắn trúng, thậm chí còn có một tang thi bị một nhánh cây thực vật đột nhiên mọc ra trực tiếp đâm thủng bay lên không trung.
Trình Diệp: "..."
Uông Hải ngượng ngùng gãi gãi đầu, không có thành ý, lại như lấy le xin lỗi nói: "Xin lỗi xin lỗi, mới vừa thăng cấp, còn chưa khống chế tốt dị năng!"
Đồng Phồn lườm một cái: "Lần sau nếu tôi thăng cấp đến lúc tôi không khống chế được dị năng, người đầu tiên tôi thiếu chết chính là cậu!"
Uông Hải: "..."
"Grào!" Một con tang thi động tác linh hoạt từ góc đường đột nhiên lao ra, Dương Thịnh phản ứng nhanh nhanh chóng kéo Trình Diệp ra, núp ở một bên.
Hắn ta chậm rãi nheo mắt lại: "Cẩn thận chút, đẳng cấp của tang thi ở nơi đây không thấp."
Nghe vậy tất cả mọi người đều như bị điện giật, tinh thần lập tức căng thẳng, toàn thân đề phòng có thể sẽ có một con tang thi đột nhiên lao ra.
Trình Diệp bỗng nhiên dừng bước chân, Dương Thịnh nhận ra cậu có gì đó lạ, lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đột nhiên có hơi nhức đầu." Trình Diệp ấn huyệt thái dương, nhìn quanh bốn phía, "Không đúng lắm, không phải là có tang thi cao cấp đấy chứ?"
Khoảng thời gian trước chính phủ mới công bố, hiện tại đẳng cấp của tang thi càng ngày càng tăng, thậm chí tang thi cũng có thể sử dụng dị năng, rất đáng sợ.
Vẻ mặt Đồng Phồn trong nháy mắt như đưa đám: "Không thể nào, không lẽ chúng ta lại xui như vậy."
"Tập trung lực chú ý, cẩn thận một chút, trước tận thế ở đây có không ít người, số lượng tang thi số lượng khẳng định cũng không ít." Dương Thịnh chậm rãi nheo mắt lại, "Có thể là tấn công bằng tinh thần!"
Uông Hải một mặt nghiêm túc: "Tinh thần hệ dị năng!"
Đồng Phồn hít vào một ngụm khí lạnh, tại sao lần đầu gặp tang thi có dị năng lại gặp ngay tang thi có dị năng phiền phức nhất, đây không phải là muốn giết người sao!
Dương Thịnh bất động thanh sắc đem tinh thần lực của mình cũng bày ra ra ngoài, nỗ để đối thủ có thể cảm nhận áp lực...
"Xoạt ——" một con tang thi liền nhào lên, lần này Trình Diệp không né tránh, chỉ hơi nghiêng người sang mặc cho tang thi quơ móng vuốt dơ bẩn cào hướng ngực cậu, Dương Thịnh lại lạnh mặt, ở phía sau siết chặt tay, vung dao muốn chém nát đầu tang thi!
Không ngờ tang thi này trước khi chết lại bạo phát tiềm năng cực đại, nó mạnh mẽ nhảy về phía trước một cái, toàn bộ tang thi thiếu chút nữa nhảy vào trong lồng ngực Trình Diệp, mà Trình Diệp đang đứng tại góc tường, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tang thi sắp đụng chạm đến Trình Diệp, đột nhiên một vệt bóng đen nhào lên, ôm chặt lấy Trình Diệp.
Trình Diệp sững sờ, đột nhiên trợn tròn mắt, hét lớn: "Trịnh Phi!"
Trịnh Phi với một gương mặt thon gầy tái nhợt, ngoắc ngoắc khóe môi: "Trình Diệp, kỳ thực, anh thật sự rất yêu em." Chỉ là nhất thời bị Trình Bạch Nghiên mê hoặc mà thôi, chỉ có điều sai chính là sai.
Trịnh Phi mặc đồ có chút mỏng, phía sau lưng áo bị phá thành cái lỗ lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt bên trong bị thương đã chuyển đen, đây chính là bệnh độc tang thi.
Trình Diệp đột nhiên nắm lấy vai Trịnh Phi: "Anh..."
Trịnh Phi cười khổ một cái, trong con ngươi hiện lên một chút bất đắc dĩ: "Trình Diệp, em có thể nói thêm một câu cho anh nghe không, nói em cũng yêu anh."
Trình Diệp nhíu nhíu mày, nhìn Trịnh Phi sắp bởi vì sắp biến thành tang thi mà ngũ quan trở nên dữ tợn, cậu cũng chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt nhạt nhẽo nói: "Trịnh Phi, cám ơn anh, thế nhưng người tôi yêu không phải là anh, mà là Dương Thịnh."
Biểu tình của Dương Thịnh vốn hòa hoãn nhưng rất nhanh liền thành không cao hứng, Trình Diệp liếc nhìn Dương Thịnh một cái, hướng về phía đối phương cho một nụ cười động viên.
Sắc mặt Trịnh Phi càng trắng hơn, hắn ta rõ ràng cảm nhận được chính mình sắp biến thành tang thi rồi, nhưng câu hắn ta muốn nghe lại không nghe được, mặc dù chết rồi hắn ta cũng không thể nhắm mắt.
Trịnh Phi nhíu mày, nắm thật chặt nắm đấm, cuối cùng thở ra một hơi lui về phía sau hai bước, giơ tay lên, đao nhọn mạnh mẽ đâm vào trái tim của bản thân, máu đỏ ấm áp vẫn chưa hoàn toàn biến thành màu đen bắn lên mặt Trình Diệp, Trịnh Phi cười nói: "Trình Diệp, tuy rằng em không yêu anh, nhưng anh muốn em vĩnh viễn nhớ tới anh, bởi vì anh vì em mà chết."
Dương Thịnh ôm chặt lấy Trình Diệp, nhẹ nhàng lau vết máu bẩn thỉu trên mặt cậu, lạnh giọng nói: "Trịnh Phi, cậu đừng kiếm cớ để trốn tránh, vừa nãy căn bản không cần cậu chắn thay Diệp Tử, tự bản thân cậu không muốn sống nữa mà thôi!"
"Có lẽ chính cậu căn bản không sống nổi, ngày hôm qua Trình Bạch Nghiên túm trúng cậu, vết thương đã biến thành đen đúng không, chỉ có điều bởi vì thời kỳ ủ bệnh, không bị kiểm tra được thôi, Trịnh Phi, tối hôm qua cậu đã biết rồi, cho nên mới ở trong phòng khách bồi hồi ngủ không được, là bởi vì hoảng hốt đúng chứ, khi đó nếu cậu muốn tốt cho mọi người thì đã không ở lì trong biệt thự rồi, cậu muốn tất cả mọi người chôn cùng cậu sao?"
Đồng Phồn khiếp sợ trợn tròn mắt, cậu ta hoảng loạn nhìn về phía Dương Thịnh: "Cậu, sao cậu lại biết?"
Dương Thịnh lắc đầu: "Vốn tôi cũng không quá chắc chắn, chẳng qua là cảm thấy trạng thái của cậu ta quái lạ, cố tình để ý một chút, ngày hôm nay mới vừa mới nhìn thấy đôi mắt của cậu ta, tôi... Liền đoán được đại khái."
Đồng Phồn thất thanh kêu thành tiếng: "Trịnh Phi, cậu, cậu thật sự muốn hại chết chúng tôi?! Cậu biến thành 'rác rưởi' chúng tôi đều không vứt bỏ cậu, cậu, cậu bây giờ lại lấy oán báo ân, Trịnh Phi, cậu rốt cuộc là có lương tâm hay không!"
"Dương Thịnh, cậu..." Trịnh Phi đã thở ra thì nhiều hít vào thì ít, hắn ta muốn phản bác lại phát hiện mình làm sao cũng không thể nói ra khỏi miệng, thậm chí ngay cả trừng mắt cũng không làm được, chỉ có thể không cam lòng mà nhìn Dương Thịnh quay lưng với mình, đem Trình Diệp chặt chẽ ôm vào trong lòng ôn nhu an ủi, cuối cùng thân thể không còn chịu nổi mà co giật.
Trịnh Phi còn một hơi tàn, làm sao cũng không nuốt trôi. Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh Dương Thịnh và Trình Diệp thân mật ân ái, ngực hắn ta như bị đè nén, trước mắt đỏ như máu, hận không thể lập tức biến thành tang thi cắn chết Dương Thịnh, sau đó sẽ cùng Trình Diệp đi chết.
Trình Diệp yêu mình, chỉ là bởi vì mình làm sai chút chuyện thôi, cho nên mới biến thành cục diện như hiện tại.
Loại suy nghĩ tự an ủi này vẫn luôn kéo dài đến buổi tối hôm đó...
Bọn họ cùng ngày không trở về biệt thự, Trình Diệp cũng không tùy tiện vứt Trịnh Phi ở bên ngoài, lý do của cậu là dù sao Trịnh Phi cũng vì cản giúp cậu, ngay lúc mọi người cảm khái cậu ngu ngốc, chẳng trách bị người ta lừa gạt...
Nửa đêm, Trình Diệp nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng Trịnh Phi, không thấy Trịnh Phi trả lời, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trịnh Phi đương nhiên ngủ không được, hắn ta đầy đầu đều là hối hận và nản lòng, không chỗ ở hồi tưởng nếu như nhân sinh có thể làm lại một lần, hắn ta nhất định sẽ không phụ lòng Trình Diệp, không cùng 'con tiện nữ' kia ở bên nhau.
Một chút động tĩnh dọa Trịnh Phi nhảy dựng một cái, chờ Trịnh Phi nhìn rõ người vào là Trình Diệp, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, nhưng thấy người đi bên cạnh Trình Diệp là Dương Thịnh, sắc mặt liền trắng bệch.
Thấy biểu tình trên mặt hắn ta trong nháy mắt biến hóa phong phú, Trình Diệp bật cười. Lời kế tiếp sẽ khiến mặt Trịnh Phi biến hóa nhiều hơn nữa, sợ là sẽ biến thành bảng pha màu.
Trịnh Phi ngữ khí suy yếu, miễn cưỡng cười nói: "Em đã đến rồi?"
"Ừm, nhìn thấy bộ dáng chán nản bi thảm của ảnh, tôi cao hứng có chút ngủ không được, sợ sáng sớm ngày mai liền không thấy nữa, cho nên mới tới xem một chút." Trình Diệp mỉm cười.
Trịnh Phi ngẩn người một chút, tựa hồ không phản ứng lại cậu đang nói cái gì hoặc là hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Hắn ta nhìn chằm chằm Trình Diệp, muốn nhìn biểu tình trên mặt cậu dù là bé nhất, suy nghĩ xem cậu có ý gì.
Trình Diệp cười nhạo, lôi kéo Trình Diệp ở một bên trên ghế salon ngồi xuống: "Lẽ nào anh cho rằng tôi chưa hết tình cảm với anh, cho nên tới vụng trộm sao?"
Biểu tình trên mặt Trịnh Phi cứng ngắc trong nháy mắt, hắn ta há miệng: "Diệp Tử em..."
Trình Diệp lườm một cái: "Nói thật với anh, tôi căn bản không có bất cứ tình cảm gì với anh cả, cho dù có tùng đồng ý quen anh thì cũng là do cảm thấy anh quá phiền, vừa cảm thấy hoàn cảnh lúc đó khá bức bách, tôi muốn từ chối anh nhưng lại sợ bị mắng là máu lạnh vô tình, hai là nghĩ muốn trong quá trình quen anh thì thăm dò vài tin tức xấu của anh, để cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh, nhưng không nghĩ tới cái gì cũng chưa kịp làm thì, tận thế ..."
Trình Diệp ha một tiếng, cảm thấy từ chưa kịp làm trong miệng mình có chút tiếc nuối: "Bất quá bây giờ kết cục của anh cũng không ra sao, cũng coi như là an ủi nỗi lòng của tôi." Nói tới đây, Trình Diệp quay đầu, nhìn gò má cương nghị của Dương Thịnh, cười nói, "Cám ơn nanh."
Trong giọng nói tiếng cười cùng với giọng cười trào phúng vừa nãy khi nói chuyện với Trịnh Phi hoàn toàn khác nhau, âm thành này mềm mại lại ôn hòa, đôi mắt Trịnh Phi lúc này co lại, hắn ta khiếp sợ nhìn chằm chằm Trình Diệp!
Trình Diệp cầm lấy tay Dương Thịnh đặt ở trên bắp đùi mình, thưởng thức khớp xương ngón tay tinh tế nhưng lại có hơi lớn kia: "Trịnh Phi, lẽ nào anh không cảm nhận được tôi đối xử với bọn Đồng Phồn còn tốt hơn đối với anh sao?"
Không phải không cảm nhận được, chỉ là Trình Diệp là người luôn lãnh ngạo, trước đây còn là thẳng nam, cho nên Trịnh Phi vẫn cho rằng Trình Diệp chỉ là không quen khi quan hệ hai người thay đổi, hoàn toàn không nghĩ tới thì ra...
Trình Diệp dường như cảm nhận được hắn ta đang suy nghĩ gì, cười nhạo nói: "Tôi không phải thẳng nam, chỉ là tôi nhìn không lọt mắt anh, cho nên tìm cớ thôi, ai biết anh lại như keo dán chó vậy, dính đến mức xé hoài không ra." Cậu nặn nặn ngón tay Dương Thịnh, như là nghĩ tới chuyện gì đó chơi rất vui, xì xì khẽ cười thành tiếng, "Thật không biết anh lấy đâu ra nhiều dũng khí và tự tin như vậy, muốn cái gì, không có gì mà đòi theo đuổi tôi?"
Dừng một chút, cậu lại nói, "Bất quá tôi thật sợ những người lưu manh người sa cơ lỡ vận như anh, bởi vì cái gì cũng không có cho nên không sợ trời không sợ đất, trước đây không phải có rất nhiều tin tức về những người mong mà không được nên phẫn nộ giết người sao, tôi thấy anh có tố chất biến thái như vậy, lỡ như... Dù sao thì người bình thường sẽ không tự cao tự đại một cách mù quáng như vậy?"
Trịnh Phi đột nhiên cong thân thể lên, kịch liệt mà thở hổn hển, hai mắt hắn ta đỏ đậm, há to miệng thở hổn hển, nhưng một chữ đều không nói ra được, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.
Trình Diệp lại nói: "Nhìn anh và Trình Bạch Nghiên ở cùng nhau, tôi liền thấy buồn cười, thực sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rác thải cùng rác thải tự động tụ lại, tôi cũng đỡ tốn công, chỉ cần để mọi người biết mối quan hệ bẩn thỉu của hai người là có thể khiến hai người thân bại danh liệt ..."
Trình Diệp bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Trịnh Phi: "Anh có phải luôn cho rằng tôi rất rất yêu anh không, cho nên nghĩ tôi sẽ không hoài nghi anh?"
Đồng tử Trịnh Phi đột nhiên rút lại.
Trình Diệp ha ha ha cười vài tiếng, lắc đầu một cái: "Thật là ngây thơ, bình thường lúc các người ở riêng tôi liền thấy ghê tởm, huống chi... Tôi sợ cay mù mắt..." Cậu nói nhỏ lại, "Đồ ngốc, nào cóai ăn dấm với người mình không thích."
Dương Thịnh phía sau lưng cứng đờ, theo bản năng mà đến xem Trình Diệp mặt.
Trình Diệp không hề suy xét, cũng không cảm thấy bản thân nói gì sai.
Khuôn mặt Trịnh Phi dữ tợn, trên trán nổi gân xanh, bởi vì kích động dẫn đến bệnh độc tang thi trong cơ thể triệt để xâm nhập tâm mạch, rất nhanh sẽ biến thành tang thi, hắn ta kéo thẳng cái cổ, cả người đều căng thẳng: "Không, không thể, em gạt anh!" Hắn ta không tin, trong lời nói của Trình Diệp, hắn ta tựa như là trò cười, thời gian dài như vậy chính hắn ta cũng chỉ là con khỉ đang diễn xiếc!
"Haha, thật không tự mình biết mình!" Bất quá nếu như có thể nhanh chóng nhìn nhận rõ hiện thực, vậy thì không phải là Trịnh Phi. Trình Diệp lười biếng đến gần hôn khóe miệng Dương Thịnh một cái, rất mãn nguyện nhìn Trịnh Phi gần như sắp trừng rớt mắt ra ngoài, híp mắt nói, "Tôi và Dương Thịnh sớm đã ở cùng nhau, anh ấy đối với tôi nhất kiến chung tình, tôi cảm thấy điều kiện của anh ấy rất tốt, sở dĩ cho anh ấy ở trên lầu ba chính là để thuận tiện cho chúng tôi nói chuyện yêu đương, thế nhưng..." Cậu khổ não mà gãi gãi mặt, "Mặc dù tôi biết bộ mặt thật của anh, nhưng bạn cùng phòng của anh vẫn luôn bị bộ mặt chính nhân quân tử của anh lừa, tôi cũng không thể lập tức nói chia tay anh để cùng Dương Thịnh ở bên nhau, nếu chia tay anh ngay thì dù ai đúng ai sai, bọn họ đều có ác cảm với chúng tôi, cho nên..."
Cậu cười nói: "Tôi tác hợp cho anh và Trình Bạch Nghiên, không chỉ tạo cho điều kiện hai người dính lấy nhau, mà còn luôn kích thích Trình Bạch Nghiên để cho cô ta với anh ở trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, bất quá cuối cùng còn muốn cảm ơn Trình Bạch Nghiên bỏ thuốc tôi, nếu không chúng tôi cũng không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ nhanh như vậy, không phải?"
"Em! Em! Em!"
"Tôi làm sao, tôi thông minh đúng chứ?"
Trình Diệp một mặt tự đắc, tựa như rất tự hào, "Há, đúng rồi, anh xem tôi đã tính toán chu đáo như vậy, chỉ sợ anh lộ ra bộ mặt ũ rủ nói 'anh sai rồi' thì tôi nhất định phải tha thứ cho anh, đứng trên đạo đức uy hiếp tôi tha thứ cho anh, liền..."
Ánh mắt cậu nhìn thân dưới Trịnh Phi, "May là, mọi người đều biết anh không được, muốn quay lại với tôi cũng không nhất định là bởi vì yêu tôi, rất có thể là cảm thấy chúng ta rất tốt, muốn tôi tiếp thu rác thải mà thôi, cho nên anh xem, không ai khuyên tôi tha thứ cho anh, đều cảm thấy tôi rất đáng thương mới bị người như anh để ý..."
"Mày..."
"Anh ngoại trừ chữ này, còn có thể nói cái gì hơn nữa không?" Trịnh Phi mặt hiện ra màu xám đen, biểu tình đã chậm rãi cứng đờ, đầu lưỡi sợ là đã sớm cứng còng, khẳng định nói không ra lời.
Trình Diệp quay đầu hỏi Dương Thịnh: "Làm sao bây giờ? Ném ra ngoài đút tang thi hay là trực tiếp giết chết?"
Con ngươi Dương Thịnh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn: "Giết hắn ta!" Không chỉ bởi vì giữ lại cũng là kẻ gây họa, mà còn vì... Cho dù Trình Diệp chưa từng yêu Trịnh Phi, nhưng bị Trịnh Phi dây dưa là sự thật.
Vừa nghĩ tới Trình Diệp bị Trịnh Phi gây phiền phức đến mức phải chấp nhận quen, Dương Thịnh liền buồn bực không lý do.
Mặc dù không có Trịnh Phi, hắn sợ là cũng sẽ không lọt vào mắt Trình Diệp, nhưng Dương Thịnh vẫn không thích Trịnh Phi, khắc chế không nổi ý muốn giết chết Trịnh Phi ngay tại chỗ.
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Trình Diệp quay đầu lại nhìn, phát hiện Đồng Phồn nhìn thấy rõ là hai người bọn họ, vỗ ngực một cái đi tới: "Dọa tôi một hồi! Đã trễ thế này hai người các cậu còn chưa ngủ mà làm cái gì vậy?"
Mặt Trình Diệp trong nháy mắt đều trở nên bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái.
Thái độ làm ra vẻ này càng kích thích Trịnh Phi, cả người hắn ta đều run rẩy dữ dội.
Đồng Phồn "xoạch" một tiếng, vốn còn muốn lại gần nhìn một chút, vội vàng đi tới trước mặt Trình Diệp, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Biến thành tang thi rồi à?"
Trình Diệp dừng một chút, gật đầu, liền vội vàng nói: "Không có chuyện gì, lấy dây thừng trói lại, hắn ta không tránh thoát."
Nhưng Đồng Phồn vẫn không có buông xuống cảnh giác, nháy mắt một cái, hỏi: "Đã xác định sẽ biến thành tang thi, muốn giết cậu ta sao?"
Trong lời nói dĩ nhiên không có một chút tình cảm từng làm bạn cùng phòng hoặc là quan hệ bạn bè gì.
Đồng Phồn nói xong còn không chờ Trình Diệp tiếp lời, tự mình trước tiên cười khổ một cái, sáp sáp nói: "Diệp Tử, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, muốn nói không có một chút xúc động là không thể, dù là người xa lạ, trơ mắt nhìn cậu ta biến thành tang thi còn phải ra tay giải quyết nó trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, huống chi còn là... người quen biết thời gian dài như vậy, nhưng..."
Đồng Phồn nắm tóc, như sợ bị Trình Diệp với tính cách thiện lương chán ghét, vội vàng giải thích: "Khoảng thời gian này hành động của Trịnh ca chúng tôi đều nhìn ở trong mắt, lúc cậu ấy là đội trưởng năm lần bảy lượt khiến chúng tôi mạo hiểm, nhiều lần Uông Hải xém chút nữa chết dưới móng vuốt của tang thi, nhưng cậu ta một cái chớp mắt cũng không chớp, cứ như chuyện đó không liên quan gì đến cậu ta vậy, tôi cũng sợ, sợ... Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng tôi bị cậu ta hại chết!"
"Sau đó, Trịnh ca xảy ra chuyện, lại sau đó, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao... năng lực của Dương Thịnh chúng tôi đều đã thấy, tốt xấu gì cũng sẽ không để cho chúng tôi rơi vào hiểm cảnh, cho dù mọi người thật sự xảy ra chuyện, Dương Thịnh tuyệt đối cũng sẽ không không quan tâm đến tôi!"
Đồng Phồn cảm kích liếc mắt nhìn Dương Thịnh, lại nói, "Nhưng chúng tôi nhìn thấy Trịnh Phi không còn ý chí chiến đấu vẫn luôn quấn lấy cậu, trong lòng đều kìm nén một bụng tức đây này, chúng tôi đều sợ hãi lắm, Trịnh ca, cậu ấy, cậu ấy..."
"Tinh thần tình hình rõ ràng không đúng lắm, đặc biệt là cậu ấy còn như vậy... Cái kia đối với nam nhân là một sự đả kích quá lớn, chúng tôi chỉ sợ tâm lý cậu ấy vặn vẹo liền khiến cậu... cưỡng... Cậu ấy ở lại đây như là quả bom nổ chậm, một ngày nào đó sẽ nổ chết chúng ta, nhưng mọi người tốt xấu gì cũng có thể trốn ra được, Trịnh Phi vô tình vô nghĩa, chúng ta cũng không thể làm tiểu nhân, chẳng phải trong miệng luôn nói thâm minh đại nghĩa (*), nếu làm như cậu ấy, vậy thì càng dối trá, thế nhưng... Hiện tại không cần lựa chọn, chúng ta cũng đều thở phào nhẹ nhõm..."
(*) Thâm minh đại nghĩa: 深明大義 hiểu rõ nghĩa lớn.
Nói xong Đồng Phồn cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Tôi hình như... Biến thành người xấu."
Trình Diệp tiến lên ôm cậu ta một cái, vỗ vỗ lưng Đồng Phồn: "Không có, bị bức ép đến bước đường này mà thôi, là bọn họ không tốt, cậu đã rất nhân từ." Đổi lại là người khác sớm đã băm Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên hai người không biết xấu hổ này thành tám mảnh, treo ở cửa khu an toàn rồi.
Dương Thịnh cau mày, tiến lên kéo cổ áo Trình Diệp, đem người kéo vào trong ngực của mình.
Đồng Phồn: "..." Còn chưa kịp sầu não, bầu không khí liền bị phá hỏng, cậu ta một mặt mờ mịt nhìn Trình Diệp và Dương Thịnh.
Lúc Đồng Phồn nói những câu này, Trịnh Phi vẫn chưa hoàn toàn đánh mất ý chí, con ngươi hắn ta tan rã, kịch liệt giãy dụa, khóe mắt lập loè một đạo ánh sáng óng ánh.
Lúc làm người chưa từng khóc, không nghĩ tới lúc biến thành tang thi lại rơi lệ.
Bất quá —— Đồng Phồn sợ đến nhảy ra: "Trời ơi, chúng ta hay là xử lý chuyện này trước đi, ở lại chỗ này quá nguy hiểm."
Trình Diệp quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy Trịnh Phi một lần cuối cùng ánh mắt oán độc, tại góc độ Đồng Phồn không nhìn thấy hướng về phía Trịnh Phi cười cười, lúc quay lại trên mặt đã nhiều hơn thần sắc mệt mỏi, cậu ấn ấn thái dương, lôi kéo cánh tay Dương Thịnh đi ra ngoài: "Em mệt rồi, trước tiên đi ngủ đã."
Nói xong cũng không quay đầu lại nhìn, trực tiếp rời đi.
Trịnh Phi vẫn đang ở bước đầu biến thành tang thi, căn bản không lực sát thương gì, lại bị trói gô ở trên giường, nếu như vậy mà Đồng Phồn cũng không thể quản lý hắn ta, vậy cũng không cần lăn lộn trong tận thế nữa.
Đã trễ thế này, lại không ngủ, ngày mai sẽ không có tinh thần.
May nhờ có Đồng Phồn, cậu ta ở phía sau còn tưởng rằng cậu không đành lòng nhìn thấy kết cục của Trịnh Phi nên mới vội vã tránh né, nếu không cũng sẽ không sốt ruột lại hoảng loạn, thậm chí bước chân cũng có chút ngổn ngang như vậy.
Cậu ta thấy bóng lưng Trình Diệp chật vật tránh né, lắc lắc đầu, lại nhìn về phía Trịnh Phi trong ánh mắt là xem thường và khinh bỉ, cậu ta lúng ta lúng túng nói rằng: "Thật sự chưa từng thấy người không biết điều như vậy..."
Cậu ta vung tay, chỉnh cái giường rồi phóng quả cầu lửa ra. Bởi vì trên giường tất cả đều là đệm chăn, lửa lan ra cháy cực kỳ nhanh, nhưng lửa chỉ ở ngay giường.
Đồng Phồn nhìn ngọn lửa lan đến Trịnh Phi với khuôn mặt dữ tợn, há miệng, xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến từng tiếng gào thét, nhưng rất nhanh liền dần dần suy yếu, không bao lâu liền hoàn toàn biến mất.
Lại qua hơn 15', 666 không ngừng hỏi: "Diệp Tử, cậu thật sự muốn đi sao? Còn Dương Thịnh, cậu bỏ được sao?"
Trình Diệp nhìn ngũ quan nhu hòa đang ngủ của Dương Thịnh, mím mím môi, ngón tay xẹt qua chân mày của hắn: "Có lẽ, có một chút không nỡ." Dương Thịnh quá tốt, tốt đến mức cậu cũng không thể tin nổi.
666 cảm nhận được tâm tình cậu chập trùng, tâm thương yêu không dứt, cũng không hỏi cậu nữa.
Trình Diệp lưu luyến liếc mắt nhìn Dương Thịnh, cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt đối phương một cái, lại cắn vành tai khêu gợi của Dương Thịnh, nhỏ giọng nói: "Dương Thịnh, em yêu anh."
Dương Thịnh mơ mơ hồ hồ, theo bản năng nắm lấy tay cậu kéo đến trước mặt mình hôn một cái: "Ừm..."
Trình Diệp cong cong chân mày, phóng ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Cám ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh."
Cậu trước đây luôn nói mình muốn tìm một người toàn tâm toàn ý yêu cậu, nhưng trong lòng cậu biết, không cần biết xảy ra chuyện gì, có những tổn thương để lại di chứng rất nghiêm trọng, giống như thương hải tang điền (*), nếu muốn thay đổi chính mình lý thuyết so với thực hành đều không dễ dàng, không nghĩ tới...
(*) Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Cậu thật sự gặp ngay phải người kia.
Dương Thịnh xuất hiện nói cho cậu biết, thật sự có người toàn tâm toàn ý yêu cậu!
Nếu như có thể, Trình Diệp... Thậm chí không muốn đi, nhưng... Không thể, không phải sao.
Trình Diệp liền hôn khóe miệng Dương Thịnh một cái, nhắm mắt lại, mấy giây sau trên giường cũng chỉ còn lại một mình Dương Thịnh.
Trong giấc mộng Dương Thịnh như là cảm ứng được cái gì đó, hắn cau mày lại giơ tay bắt Trình Diệp, nhưng bởi vì bị 666 thôi miên, không ngủ tới khi mặt trời mọc thì không thể tỉnh lại.
Nhưng khi hắn tỉnh lại, Trình Diệp... Đã sớm biến mất khỏi thế giới này, đồng thời cũng sẽ không trở lại nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương