Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm
Chương 446
Hai người làm bài tập cả buổi sáng, buổi trưa đi ra thư viện còn gặp bạn học của Nhạc Nhạc ở cửa. Ba nữ sinh bốn nam sinh, năm nay bọn họ lớp 12, còn hơn một tháng phải thi tốt nghiệp trung học, tuy rằng nghỉ hè mấy người cũng không có thả lỏng, hẹn nhau đến thư viện học tập.
Nhìn thấy Nhạc Nhạc, mấy bạn học đều lại đây chào hỏi, trong đó có một nữ sinh liên tục nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhạc, còn cười hỏi cậu, "Đây là em gái cậu sao?"
Nụ cười trên mặt Nhạc Nhạc phai nhạt mấy phần, nhìn đối phương một cái, không hề trả lời mà quay đầu nói với nam sinh bên cạnh: "Bọn tớ còn có việc, đi trước."
Sắc mặt nữ sinh lúng túng, con mắt nhìn Nhạc Nhạc, cắn môi.
An An cũng không phải nhóc con không hiểu gì, lúc lên lớp Sáu cô đã bị Cầm Cầm cho xem tiểu thuyết ngôn tình, bản thân Cầm Cầm còn viết vài quyển tiểu thuyết, để cô và Trân Trân xem giúp, tiểu thuyết của Cầm Cầm đăng trên nền tảng không ai xen, cô ấy và Trân Trân còn đập rất nhiều mìn.
Đương nhiên có thể hiểu cô gái này quan tâm Nhạc Nhạc, An An cũng đột nhiên phát hiện, hình như có rất nhiều người thích Nhạc Nhạc.
Hai người đi trên đường, An An không nhịn được luôn nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó giật mình, Nhạc Nhạc không biết lúc nào đã thật cao lớn, cô đi ở bên cạnh, chỉ tới cằm cậu, nhìn cậu còn phải ngẩng đầu lên.
Nhạc Nhạc dường như nhận ra được ánh mắt của cô, lỗ tai hơi đỏ lên, sau đó quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
An An cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: "Nhạc Nhạc, anh có cô gái mình thích hả?"
Bây giờ Nhạc Nhạc không thích cô gọi tên lúc nhỏ của cậu, lông mày hơi nhíu lại, An An vội phản ứng lại cái gì, sửa lời: "Du Bá Khanh, bây giờ anh đã có cô gái mình thích rồi hả?"
Cậu hạ thấp âm thanh hỏi: "Tại sao em hỏi cái này?"
An An nhíu mày, "Chỉ là tò mò thích một người là cảm giác gì? Em hỏi cha mẹ, bọn họ cũng không nói cho em biết."
Nhạc Nhạc im lặng, ngay khi An An cho là cậu cũng không biết, cậu đột nhiên nói: "Nghe nói, nếu như thích một người, sẽ không ngừng nhớ nhung cô ấy, nếu như cô ấy vui vẻ, mình cũng sẽ vui vẻ, nếu như cô ấy không vui, mình cũng sẽ không vui, chỉ cần hơi kề sát một chút, tim sẽ đập nhanh hơn."
An An không nhịn được mở to hai mắt nhìn cậu, "Sao anh biết rõ thế? Anh thật sự có cô gái mình thích hả? Ai vậy?"
Lần này Nhạc Nhạc thật sự không nói, An An rất hiếu kỳ, không nhịn được vẫn truy hỏi cậu, cuối cùng Nhạc Nhạc dường như tức rồi, trực tiếp trả lời một câu, "Em đâu phải đồ ngốc? Anh thích ai em không biết sao?"
Sau đó người chạy tới trước.
"…"
An An ngơ ngác đứng ở phía sau, nửa ngày không nghĩ ra cậu có ý gì? Cậu thích ai, làm sao cô biết? Cô lại không chung lớp với cậu.
Sau đó An An lại theo hỏi cậu, có thế nào cậu cũng không nói, mãi cho đến sau khi cậu kết thúc thi đại học, dì Tống và Giang Nhu nói Nhạc Nhạc thi đại học không lý tưởng, chuẩn bị học lại một năm, còn nói muốn chung lớp với cô, khi đó An An mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Thành tích thi đại học của Nhạc Nhạc rõ ràng rất tốt, nào lại không lý tưởng gì? Lúc đó cô còn cùng tra xét với cậu đây.
Cuối cùng An An nhìn Nhạc Nhạc biến thành bạn cùng bàn, không nhịn được chọt cánh tay cậu, nhỏ giọng hỏi: "Khi đó tại sao anh tới trường trung học phụ thuộc vậy?"
Lúc trước cậu nói mình lo lắng cô ở trường học mới bị người ta bắt nạt, lại như khi còn bé, không có ai bảo vệ cô.
Khi đó, cô tưởng cậu xem mình là em gái.
Nhưng bây giờ, An An dường như hiểu ra cái gì.
Nhạc Nhạc nghiêm túc cẩn thận ghi chép quyển sổ, nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng, nhưng viết xuống một câu ở trên quyển vở đẩy qua, trên đó viết ——
"Sợ tiểu thanh mai của anh bị người ta cướp đi."
An An nghe thấy lời này, mặt không khỏi đỏ lên.
Cái gì gọi là tiểu Thanh mai? Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, cô lại luôn coi cậu như anh trai.
Có điều từ đó về sau, tuy rằng hai người vẫn ở chung giống như trước đây, nhưng đến cùng vẫn còn có vài chỗ không giống với lúc trước.
Sau đó cuối học kỳ lớp 12, hai người lén lút yêu đương.
Sau khi yêu nhau, An An còn tò mò hỏi cậu, "Anh thích em khi nào?"
"Không biết, hẳn là lúc còn rất nhỏ."
An An không nhịn được kinh ngạc, "Vậy trước đây em gửi thư tình giúp người ta sao anh còn nhận?"
Mặt Nhạc Nhạc không cảm xúc nhìn cô một cái, "Anh có thể không nhận sao? Em ăn nhiều đồ của người ta như vậy rồi mà."
"…"
Thì ra cậu biết.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương