Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 473










Lê Tiêu nói là buổi tối ngày mai, nhưng hôm sau chưa tới bữa trưa cặp vợ chồng đó đã qua đây.

Giang Nhu đang ngồi ở trong sân rửa rau, nghe thấy sát vách truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó không bao lâu Lê Tiêu đã dẫn người tới, mấy ngày nay trong nhà đang trang trí, Lê Tiêu cũng hỗ trợ, lúc lại đây trên người anh đều là sơn.

Anh bắt chuyện với người ta rồi vào cửa, sau đó tự mình đi thẳng tới bên giếng nước rửa tay và mặt.

Nói với Giang Nhu: "Là cha mẹ của đứa trẻ bị bắt cóc."

Giang Nhu nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên đứng ở cửa, hai người phong trần mệt mỏi, nét mặt mỏi mệt.

Giang Nhu đứng lên, "Tôi đi rót cốc nước cho hai người uống."

Đôi vợ chồng trung niên vội xua tay, "Không cần không cần, chúng tôi đi ngay."

Lê Tiêu nói với hai người: "Vào nhà ngồi trước một chút, cơm nước xong tôi lập tức dẫn hai người qua."

Hai vợ chồng nghe nói như thế cũng không tiện nói gì, bọn họ có thể không ăn, nhưng không tiện làm lỡ người khác ăn cơm.

Trong phòng bếp thím Vương đang xào rau, nghe thấy tiếng động còn tò mò đi ra nhìn.

Gần đây trong nhà có thêm hơi người, thím Vương cũng hoạt bát hơn một chút, trên mặt có nhiều nụ cười hơn, cũng nói nhiều hơn.

Khi Giang Nhu tiến vào nhà bếp, còn hỏi cô xảy ra chuyện gì?

Giang Nhu kể lại việc này một cách đơn giản, thím Vương "Ôi" một tiếng, đau lòng nói: "Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ." Giang Nhu rót hai ly trà ấm đi ra ngoài, bên ngoài Lê Tiêu đã trò chuyện với người ta, anh giải thích cho người ta: "Vợ tôi bị đau bụng kinh nặng, bên kia có một lão Trung y nghe nói rất lợi hại, ngày đó dẫn cô ấy đi khám thử."

"Lúc đó đi ra khỏi nhà lão Trung y hơi trễ, chúng tôi tìm quán mì ăn bữa trưa, tốc độ ăn cơm của tôi nhanh, ăn xong nhìn xung quanh một lúc, trong lúc vô tình nhìn thấy trong nhà quán mì đối diện có một bé trai bị người ta trói chặt chân, lúc đó cảm thấy khó hiểu, không nhịn được nhìn nhiều hơn, sau đó thì có một người phụ nữ trung niên căng thẳng ôm đứa nhỏ vào trong nhà, khi bà ta ôm đứa nhỏ, tôi vừa vặn thấy mặt của đứa nhỏ đó, cảm thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ ra được là ai, thế nhưng tôi nghe trong miệng đứa nhỏ kêu một câu tỉnh G, nói phải về nhà gì đó…"

Nói tới đây, Lê Tiêu dừng lại một chút, "Sau khi lên xe, tôi mới nhớ lại đứa bé kia giống ai, vẻ ngoài giống ông chủ Du mấy phần, lúc trước khi tôi theo ông chủ Du tham gia tiệc tối, từng thấy ông chủ Du ở khoảng cách gần, ấn tượng khắc sâu. Thêm vào tôi trở về không lâu, nghe đứa nhỏ nhà hai người mất rồi, liền cảm thấy mọi chuyện rất phù hợp."

"Tôi không có trực tiếp báo cảnh sát, sợ bứt dây động rừng, bọn họ e rằng sớm đã nghĩ cách giải thích rồi, không giống hai người trực tiếp qua đó khiến bọn họ không tìm được cớ."

Có điều nói xong những lời này, anh lại bổ sung một câu, "Tôi cũng không thể bảo đảm người tôi nói chính là đứa nhỏ của hai người, nếu như không phải, hi vọng hai người đừng trách tội tôi lỗ mãng."

Hai vợ chồng vội nói, "Không có không có, chúng tôi biết cậu có lòng tốt, cho dù không phải chúng tôi cũng chấp nhận, sẽ tiếp tục tìm."

Khi ăn cơm trưa, thím Vương cũng nói một câu, "Tiểu Tiêu thương vợ, ngày đó Tiểu Nhu đau bụng buổi sáng không thức nổi, sáng sớm cậu ấy chạy đi giặt quần áo, ngày hôm sau lập tức dẫn Tiểu Nhu đi tìm thầy thuốc khám thử."

Nghe nói như thế, mọi nghi ngờ trước đó của hai vợ chồng đều bỏ đi, thoáng chốc hơi ngồi không yên, vừa nghĩ tới con trai bị người ta trói, hận không thể tới cửa tìm ngay bây giờ.

Tốc độ ăn cơm của Lê Tiêu rất nhanh, anh cũng không phải người lề mề, ăn cơm xong lập tức thuê xe chở hai vợ chồng qua đó tìm.

Khoảng hơn bảy giờ tối tối, Lê Tiêu một thân một mình trở về.

Buổi tối Lê Tiêu chưa ăn, cũng may Giang Nhu để lại cơm nước trong nồi cho anh, Lê Tiêu ngồi vào trước bàn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện buổi chiều.

Trước tiên anh dẫn hai vợ chồng tìm cảnh sát địa phương trong huyện, hai vợ chồng lấy chứng minh thư ra, thêm vào Lê Tiêu phiên dịch, sau khi trong đồn biết rõ tình huống thế nào, lập tức để hai cảnh sát mặc thường phục cùng đi với bọn họ.

Lúc đến bên kia, Lê Tiêu không có xuống xe, mà là hai cảnh sát mặc thường phục tìm dân bản xứ gọi hai vợ chồng ra, khi bọn họ vọt vào, quả nhiên như Lê Tiêu nói, ở trong phòng tìm được một đứa trẻ bị trói tay chân.



Chương trước Chương tiếp