Chú Già Là Vị Hôn Phu
Chương 39: Tiểu Vy xảy ra chuyện
Ánh mắt rụt rè có chút e ngại của Tiểu Vy nhìn về Lục Tử Khâm, anh nhướng mày nhìn cô như mong chờ câu trả lời. Tiểu Vy ngập ngừng nhẹ giọng.
“Hết… hết rồi.”
“Lúc chiều tôi không cố ý lớn tiếng với cô, thấy cô đột nhiên biến mất nhất thời lo lắng nên… Lần sau có muốn ra ngoài thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi bảo tài xế đưa cô đi. Ở đây cô chưa quen đường, đi một mình nguy hiểm lắm.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy cô cứ ăn đi nhé, tôi trở về phòng xử lý chút việc.”
“Làm việc giờ này sao?”
Lý Tiểu Vy vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ đêm rồi còn làm việc sao?
“Vì cô biến mất gần nửa ngày, tôi phải bỏ hết công việc đi tìm cô. Bây giờ phải làm bù.”
Nghe anh nói, Tiểu Vy cảm giác ái náy trong lòng. Thì ra anh ta tìm mình lâu như vậy, thảo nào tức giận cũng đúng thôi.
“Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Không sao, sau này đừng như thế nữa là được.”
…****************…
Sáng hôm sau Lục Tử Khâm rời khỏi nhà khá sớm, đi ngang qua phòng cô anh định gọi cô một tiếng, nhưng lại nghĩ đêm qua cô thức khá khuya, để cô ngủ thêm chút nữa vậy.
Tử Khâm rời khỏi nhà khá lâu, Tiểu Vy cũng mở cửa phòng bước ra với sắc mặt nhợt nhạt. Có lẽ đêm qua ăn quá trễ nên cơn đau dạ dày lại hành hạ cô.
Bước xuống nhà tìm thuốc uống, nhưng trớ trêu thay cô chẳng tìm được thuốc đau dạ dày ở đâu cả. Cố gắng chịu đựng cơn đau, cô nghĩ là ăn gì đó vào một chút sẽ không đau nữa. Thế là cô lại gượng dậy xuống bếp làm gì đó để lót dạ.
Cơn đau càng lúc càng nhiều khiến cô không đứng vững được nữa. Nếu bây giờ ra ngoài mua thuốc thì cô cũng không thể nào đi được, phải làm sao đây! Nhớ đến Lục Tử Khâm, cô lại cố gượng lên cầu thang lấy điện thoại gọi cho anh.
Lục Tử Khâm đang trong phòng họp, cuộc họp khá căng thẳng đang diễn ra. Ai nấy đều mặt ủ mày ê khi tất cả các ý tưởng đều bị anh bác bỏ.
“Đây cũng gọi là ý tưởng mới sao? Tôi còn tưởng đây là thuyết trình của những học sinh tiểu học đấy! Tôi đang rất nghi ngờ khả năng tuyển dụng của phòng nhân sự, năng lực thế này mà vẫn được nhận vào làm sao?”
Chiếc điện thoại trên bàn run lên, ánh mắt chết chóc của Lục Tử Khâm nhìn về phía toàn thể nhân viên, ai nấy đều lo lắng kiểm tra điện thoại của mình. Nhưng tất cả điện thoại của bọn họ đều không có, nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn trước mặt Lục Tử Khâm đang run lên, mọi ánh mắt đổ dồn về anh. Lục Tử Khâm mới nhận ra lúc nãy anh quên tắt chuông điện thoại.
Nhìn thấy dòng chữ “Oắc con ngang ngược” hiển thị trên màn hình. Tử Khâm nhanh chóng nhấc máy.
“Tôi nghe.”
“Tử Khâm… tôi … bụng tôi đau quá!”
Hai hàng lông mày của Tử Khâm nhíu lại khi nghe giọng nói yếu ớt của Tiểu Vy. Anh ngồi thẳng người lên lộ lắng hỏi.
“Cô có sao không? Sao lại đau?”
Không nhận được câu trả lời từ đầu dây bên kia, sự lo lắng trong lòng của Tử Khâm càng dâng cao hơn. Anh liên tục gọi tên cô hỏi.
“Cô có nghe tôi hỏi không? Tiểu Vy! Tiểu Vy!”
Không nghe được câu trả lời từ đầu dây bên kia, Lục Tử Khâm lo lắng đứng bật dậy rời khỏi phòng họp.
“Tan họp.”
Toàn thể nhân viên trong phòng thở phào nhẹ nhõm, có người còn thắc mắc không biết cuộc gọi định mệnh kia là của ai, sao lại quyền lực đến như vậy nhỉ! Vừa gọi là tổng tài của họ bà chân bốn cẳng chạy đi ngay.
Lục Tử Khâm nhanh chân chạy về phòng làm việc mở camera lên kiểm tra, nhìn thấy Tiểu Vy ngất ở cầu thang trong đầu anh không nghĩ được gì nữa, ba chân bốn cẳng chạy khỏi công ty lái xe về nhà.
Vừa về đến nơi, nhìn thấy Tiểu Vy nằm im bất động trên sàn, sắc mặt nhợt nhạt làm trái tim anh như thắc lại. Anh chạy đến đỡ cô dậy, có gọi thế nào cô cũng không trả lời. Lục Tử Khâm bế cô ra xe lái xe thật nhanh đến bệnh viện gần nhất.
Trên đường đi, anh vẫn không ngừng gọi tên cô, nói chuyện với cô mặc dù không nhận được câu trả lời nào.
Tiểu Vy nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Lục Tử Khâm đứng bên ngoài vô cùng lo lắng cứ liên tục đi đi lại lại, chóc chóc lại bước đến cửa đưa mắt nhìn về phía bên trong phòng cấp cứu.
Lục Thiên Vũ nhận được tin cũng nhanh chóng có mặt ở bệnh viện, vừa nhìn thấy Tử Khâm ông vội bước đến hỏi.
“Tiểu Vy thế nào rồi, sao đột nhiên lại ngất như vậy chứ?”
“Con cũng không biết, cô ấy gọi điện thoại cho con bảo là bụng cô ấy đau rồi không nói gì nữa. Con về nhà thì cô ấy đã ngất rồi.”
Lục Nhã Như nhận được điện thoại của Tử Khâm cũng vội vã chạy đến. Vừa nhìn thấy anh trai và bà mình cô lo lắng chạy đến hỏi.
“Ba, anh cả, chị dâu sao rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu.”
Lục Nhã Như lo lắng bước đến cửa phòng cấp cứu nhìn vào bên trong, nhưng không nhìn thấy gì cô quay sang cọc cằn với anh mình.
“Anh đấy, chỉ mỗi việc chăm vợ thôi cũng không xong. Mới đính hôn mà đã phải vào viện, kết hôn xong không biết sẽ thế nào nữa đấy!”
“Anh … Anh có làm gì cô ấy đâu chứ!”
“Hết… hết rồi.”
“Lúc chiều tôi không cố ý lớn tiếng với cô, thấy cô đột nhiên biến mất nhất thời lo lắng nên… Lần sau có muốn ra ngoài thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi bảo tài xế đưa cô đi. Ở đây cô chưa quen đường, đi một mình nguy hiểm lắm.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy cô cứ ăn đi nhé, tôi trở về phòng xử lý chút việc.”
“Làm việc giờ này sao?”
Lý Tiểu Vy vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ đêm rồi còn làm việc sao?
“Vì cô biến mất gần nửa ngày, tôi phải bỏ hết công việc đi tìm cô. Bây giờ phải làm bù.”
Nghe anh nói, Tiểu Vy cảm giác ái náy trong lòng. Thì ra anh ta tìm mình lâu như vậy, thảo nào tức giận cũng đúng thôi.
“Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Không sao, sau này đừng như thế nữa là được.”
…****************…
Sáng hôm sau Lục Tử Khâm rời khỏi nhà khá sớm, đi ngang qua phòng cô anh định gọi cô một tiếng, nhưng lại nghĩ đêm qua cô thức khá khuya, để cô ngủ thêm chút nữa vậy.
Tử Khâm rời khỏi nhà khá lâu, Tiểu Vy cũng mở cửa phòng bước ra với sắc mặt nhợt nhạt. Có lẽ đêm qua ăn quá trễ nên cơn đau dạ dày lại hành hạ cô.
Bước xuống nhà tìm thuốc uống, nhưng trớ trêu thay cô chẳng tìm được thuốc đau dạ dày ở đâu cả. Cố gắng chịu đựng cơn đau, cô nghĩ là ăn gì đó vào một chút sẽ không đau nữa. Thế là cô lại gượng dậy xuống bếp làm gì đó để lót dạ.
Cơn đau càng lúc càng nhiều khiến cô không đứng vững được nữa. Nếu bây giờ ra ngoài mua thuốc thì cô cũng không thể nào đi được, phải làm sao đây! Nhớ đến Lục Tử Khâm, cô lại cố gượng lên cầu thang lấy điện thoại gọi cho anh.
Lục Tử Khâm đang trong phòng họp, cuộc họp khá căng thẳng đang diễn ra. Ai nấy đều mặt ủ mày ê khi tất cả các ý tưởng đều bị anh bác bỏ.
“Đây cũng gọi là ý tưởng mới sao? Tôi còn tưởng đây là thuyết trình của những học sinh tiểu học đấy! Tôi đang rất nghi ngờ khả năng tuyển dụng của phòng nhân sự, năng lực thế này mà vẫn được nhận vào làm sao?”
Chiếc điện thoại trên bàn run lên, ánh mắt chết chóc của Lục Tử Khâm nhìn về phía toàn thể nhân viên, ai nấy đều lo lắng kiểm tra điện thoại của mình. Nhưng tất cả điện thoại của bọn họ đều không có, nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn trước mặt Lục Tử Khâm đang run lên, mọi ánh mắt đổ dồn về anh. Lục Tử Khâm mới nhận ra lúc nãy anh quên tắt chuông điện thoại.
Nhìn thấy dòng chữ “Oắc con ngang ngược” hiển thị trên màn hình. Tử Khâm nhanh chóng nhấc máy.
“Tôi nghe.”
“Tử Khâm… tôi … bụng tôi đau quá!”
Hai hàng lông mày của Tử Khâm nhíu lại khi nghe giọng nói yếu ớt của Tiểu Vy. Anh ngồi thẳng người lên lộ lắng hỏi.
“Cô có sao không? Sao lại đau?”
Không nhận được câu trả lời từ đầu dây bên kia, sự lo lắng trong lòng của Tử Khâm càng dâng cao hơn. Anh liên tục gọi tên cô hỏi.
“Cô có nghe tôi hỏi không? Tiểu Vy! Tiểu Vy!”
Không nghe được câu trả lời từ đầu dây bên kia, Lục Tử Khâm lo lắng đứng bật dậy rời khỏi phòng họp.
“Tan họp.”
Toàn thể nhân viên trong phòng thở phào nhẹ nhõm, có người còn thắc mắc không biết cuộc gọi định mệnh kia là của ai, sao lại quyền lực đến như vậy nhỉ! Vừa gọi là tổng tài của họ bà chân bốn cẳng chạy đi ngay.
Lục Tử Khâm nhanh chân chạy về phòng làm việc mở camera lên kiểm tra, nhìn thấy Tiểu Vy ngất ở cầu thang trong đầu anh không nghĩ được gì nữa, ba chân bốn cẳng chạy khỏi công ty lái xe về nhà.
Vừa về đến nơi, nhìn thấy Tiểu Vy nằm im bất động trên sàn, sắc mặt nhợt nhạt làm trái tim anh như thắc lại. Anh chạy đến đỡ cô dậy, có gọi thế nào cô cũng không trả lời. Lục Tử Khâm bế cô ra xe lái xe thật nhanh đến bệnh viện gần nhất.
Trên đường đi, anh vẫn không ngừng gọi tên cô, nói chuyện với cô mặc dù không nhận được câu trả lời nào.
Tiểu Vy nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Lục Tử Khâm đứng bên ngoài vô cùng lo lắng cứ liên tục đi đi lại lại, chóc chóc lại bước đến cửa đưa mắt nhìn về phía bên trong phòng cấp cứu.
Lục Thiên Vũ nhận được tin cũng nhanh chóng có mặt ở bệnh viện, vừa nhìn thấy Tử Khâm ông vội bước đến hỏi.
“Tiểu Vy thế nào rồi, sao đột nhiên lại ngất như vậy chứ?”
“Con cũng không biết, cô ấy gọi điện thoại cho con bảo là bụng cô ấy đau rồi không nói gì nữa. Con về nhà thì cô ấy đã ngất rồi.”
Lục Nhã Như nhận được điện thoại của Tử Khâm cũng vội vã chạy đến. Vừa nhìn thấy anh trai và bà mình cô lo lắng chạy đến hỏi.
“Ba, anh cả, chị dâu sao rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu.”
Lục Nhã Như lo lắng bước đến cửa phòng cấp cứu nhìn vào bên trong, nhưng không nhìn thấy gì cô quay sang cọc cằn với anh mình.
“Anh đấy, chỉ mỗi việc chăm vợ thôi cũng không xong. Mới đính hôn mà đã phải vào viện, kết hôn xong không biết sẽ thế nào nữa đấy!”
“Anh … Anh có làm gì cô ấy đâu chứ!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương