Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 5: Oan gia ngõ hẹp



Sau một giấc ngủ dài, Lý Tiểu Vy thức dậy khi ánh mặt trời vừa ló dạng đằng đông. Cô vươn vai một cách thoải mái rồi nhanh chóng rời giường, vệ sinh cá nhân xong cô lại bắt đầu công việc hàng ngày mà quên luôn chuyện làm cô phải đau đầu suy nghĩ đêm qua.

  Bước xuống vườn hoa hồng vừa chớm nở, ánh mắt cô sáng rực cùng nụ cười tươi tắn bước nhanh đến bên vườn hoa mà mỗi ngày cô đều tự tay chăm sóc. Hôm qua vẫn còn là nụ nhỏ mà hôm nay đã nở rộ thế này rồi. Đưa tay chạm vào từng bông hoa xinh xắn Tiểu Vy tự tán thưởng.

  "Đẹp thật đấy, không uổng công mình chăm sóc mà."

Chiếc xe sang trọng chầm chầm lái vào khuôn viên sân của nhà Tiểu Vy rồi dừng lại hẳn. Lục Tử Khâm khẽ hít một hơi dài rồi đẩy cửa xe bước xuống, anh cố gắng giữ sắc mặt ưa nhìn nhất có thể. Bởi vốn dĩ cuộc gặp gỡ này anh hoàn toàn bị ép buộc chứ không hề tự nguyện. Nhưng dù gì thì cũng là bước vào nhà gặp trưởng bối, cho nên dù không thích mối hôn sự này, anh cũng không thể làm mất mặt ba mình.

  Tay cầm theo giỏ quà đắt tiền, Lục Tử Khâm chậm bước vào trong. Căn nhà tuy không xa hoa hay sang trọng như biệt thự của anh ở thành phố, nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng và ngăn nắp. Anh còn nghe được mùi hương thoang thoảng dìu dịu theo gió rất dễ chịu. Đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Lưu Phương Hồng đang loay hoay trước bàn thờ Lý Lạc Hy, Lục Tử Khâm dừng bước quan sát rồi lên tiếng.

  "Bác Lý, là bác Lý phải không ạ?"

  Nghe tiếng gọi, Lưu Phương Hồng quay đầu nhìn lại, một cậu thanh niên với dáng người cao ráo cùng gương mặt điển trai đang đứng trước cửa làm bà có chút ngạc nhiên.

  "Cậu là...?"

"Bác quên cháu rồi sao? Cháu là Tử Khâm đây ạ!"

  "Cháu... là Tử Khâm sao?"

  Ánh mắt bà thoáng qua vẻ ngạc nhiên, không ngờ mười mấy năm không gặp, cậu bé năm đó giờ đã trưởng thành và điển trai đến như vậy.



  "Mau vào nhà ngồi đi cháu! Bác vô ý quá, ai lại để cho khách đứng mãi ở cửa thế này."

 Lục Tử Khâm gật nhẹ đầu rồi bước vào nhà. Ngồi xuống ghế anh đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà vắng vẻ và vô cùng yên ắng. Đón lấy tách trà nóng từ tay Lưu Phương Hồng Tử Khâm hỏi.

  "Bác vẫn khoẻ chứ ạ?"

 "Bác khỏe, cháu đến một mình sao?"

 "Vâng, cháu đi một mình. Hôm qua cháu có việc đột xuất nên phải trở về giải quyết nên đã không đến đúng hẹn, mong bác thứ lỗi cho ạ."

  "Không sao, công việc quan trọng bác hiểu mà."

Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn quanh căn nhà nhỏ như kiểm tra rồi lại nhìn bà hỏi.

 "Bác ở nhà một mình ạ?"

  "À không, Tiểu Vy nó cũng ở nhà. Chắc con bé không biết cháu đến nên có lẽ lại chạy ra vườn hoa hồng rồi, cháu ngồi đây để bác gọi con bé một tiếng."

  "Không cần đâu ạ, cháu thấy nơi đây không khí cũng tốt, cháu muốn đi dạo một vòng để hít thở không khí, sẵn tiện gặp cô ấy luôn. Bác không thấy bất tiện chứ ạ?"

  "Có gì mà không tiện chứ, hai đứa cũng cần có không gian riêng để nói chuyện tìm hiểu mà."



  "Vậy xin phép bác cháu ra ngoài."

 "Ừm."

 Lục Tử Khâm nhẹ gật đầu chào rồi bước ra ngoài. Lưu Phương Hồng nhìn theo Tử Khâm nhẹ mỉm cười nói thầm.

  "Thằng bé trông vẻ bề ngoài cũng đâu lớn tuổi hơn Tiểu Vy là bao, lại rất lễ phép. Nếu hai đứa thật sự thích nhau, Tiểu Vy gả cho cậu ấy cũng không phải là không tốt."

 Lục Tử Khâm bước từng bước chầm chậm ra sân vườn sau nhà. Phải nói nơi đây không khí thật sự rất trong lành và mát mẻ. Một nơi yên bình mà trước giờ anh chưa tìm thấy được nơi thành thị xa hoa kia.

 Từ lúc trưởng thành, ngoài công việc ra anh chưa từng dành phút giây nào nghĩ đến những vấn đề khác. Cũng chưa từng cho mình thời gian để nghỉ ngơi, đối với anh công việc luôn được đặt lên hàng đầu. Đã hai mươi tám tuổi đầu nhưng đến một mảnh tình vắt vai cũng chẳng có, mặc dù có rất nhiều thiên kim tiểu thư gia đình danh giá tìm đến tận cửa anh cũng chưa từng để vào mắt. Buổi xem mắt hôm nay là một việc vô cùng lãng phí thời gian mà từ trước giờ anh chưa từng làm.

 Lang thang nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, chợt anh chú ý phía xa kia, hình ảnh cô gái thân hình nhỏ nhắn đang chăm chút bên mảnh vườn hoa hồng nhỏ. Bóng lưng thon gọn cùng mái tóc dài nửa lưng đen huyền nhẹ bay lất phất theo làn gió, khiến lòng anh cảm thấy có chút hiếu kỳ bước đến.

Lý Tiểu Vy vẫn chưa phát hiện được sự xuất hiện của ai đó. Cô cứ vô tư vừa chăm bón cho hoa vừa thì thầm hát. Những ca từ mộc mạc êm ái cứ thế rót vào tai Lục Tử Khâm, không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh lặng lẽ đứng sau lưng cô với khoảng cách khá gần im lặng lắng nghe.

  Đang vô tư khoe giọng hát ngọt ngào, chợt cô cúi xuống vô tình nhìn thấy đôi giày đen của đàn ông phía sau mình,Tiểu Vy ngừng hát khẽ nhíu mày như suy nghĩ. Bỗng cô nhanh chóng đứng bật dậy quay người lại, phút giây ấy cũng là giây phút bàng hoàng cho cả hai.

 Ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của hai người cứ thế nhìn nhau há hốc mồm đến không nói được thành lời. Lục Tử Khâm nhận ra cô, đây chẳng phải là tiểu oắc con hôm qua lén chụp ảnh của anh còn dùng giầy cao gót giẫm lên chân hắn rồi bỏ chạy sao? Trái đất này cũng tròn thật đấy! Anh chợt công môi nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.

  "Oắc con ranh ma, lần này xem cô chạy đi đâu?"
Chương trước Chương tiếp