Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 61: Nụ hôn vô tình



Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm Tiểu Vy khẽ nhíu mày thức giấc. Nhướn mắt nhìn lên đồng trên tường, nhưng trước mắt cô không có chiếc đồng hồ nào cả, mà chỉ có gương mặt Lục Tử Khâm đang kề sát mặt cô khoảng cách chỉ vài centimet.

Chuyện gì thế này? Sao lại ngủ chung nữa rồi? Nhớ đến đêm qua anh xoa bụng cho cô cả đêm, có lẽ vì mệt nên đã ngủ quên mất. Nhưng cớ vị sao cô lại nằm gọn trong lòng anh thế này?

Tiếng gọi của dì Trương bên ngoài làm Tiểu Vy khá lúng túng, nhẹ chống tay ngồi dậy để rời khỏi lòng anh trong tư thế khó giải thích này. Bất chợt Lục Tử Khâm vòng tay qua ôm lấy cô làm cô lại ngã vào lòng anh lần nữa. Tiếng gọi của dì Trương làm Tử Khâm khẽ nhíu mày lên tiếng.

“Ồn quá, tôi nghe rồi.”

Tiếng nói của Lục Tử Khâm phát ra từ bên trong phòng của Tiểu Vy làm dì Trương như đứng hình. Bà vừa nghe nhầm sao? Hay bà vừa gọi nhầm phòng? Đưa mắt nhìn sang phòng Lục Tử Khâm rồi lại nhìn lại căn phòng trước mặt, bà đâu có đi nhầm phòng chứ! Chẳng lẽ…trong đầu bất đầu suy nghĩ đến chuyện không trong sáng làm dì Trương khẽ cười rồi nhanh chân bước xuống nhà.

Tiểu Vy nằm yên trong lòng Lục Tử Khâm không dám động, cái tên đáng ghét này sao lại lên tiếng như vậy chứ! Dì Trương chắc chắn sẽ hiểu lầm cho xem.

Khuôn mặt khốn khổ Tiểu Vy quay sang nhìn Lục Tử Khâm, vô tình hai chóp mũi chạm nhau làm Tiểu Vy như đứng hình. Như cảm nhận được sự đụng chạm nhè nhẹ, Lục Tử Khâm nâng đôi mắt buồn ngủ lên nhìn, gương mặt Tiểu Vy đang kề sát bên anh đến nỗi hai chóp mũi đã chạm nhau.

Bốn mắt nhìn nhau khá lâu, thời gian như ngừng lại. Tiểu Vy như hoàn hồn vội đưa tay đẩy Tử Khâm ra, không ngờ cú đẩy của cô làm anh ngã xuống giường kéo theo cả cô. Cảnh tượng hiện tại là Lục Tử Khâm nằm dưới, Tiểu Vy nằm trên người anh và đặt biệt là môi của hai người đã thật sự chạm nhau.

Vòng tay Lục Tử Khâm vẫn ôm chặt lấy cô dù đã ngã xuống sàn, đôi môi mềm mại của cô đang ngự trị trên môi của anh khiến anh vô cùng hài lòng. Khóe môi anh nhẹ cong lên một chút vẻ hưởng thụ, Tiểu Vy lúng túng rời khỏi người anh khiến nụ hôn vô tình kia cũng kết thúc. Tử Khâm cũng chậm rãi ngồi dậy với nụ cười thỏa mãn trên môi.

“Chuyện… chuyện vừa rồi chỉ là tai nạn thôi, anh…anh đừng nghĩ nhiều. Sao…sao anh lại ở trên giường tôi thế?”

“Còn sao nữa, là em bảo tôi lên giường ngủ cùng em quên rồi sao?”

Câu nói của Lục Tử Khâm làm Tiểu Vy như đứng hình, cô bảo anh lên giường ngủ cùng sao? Có nhầm không?



“Anh đừng nói bừa, tôi bảo anh ngủ cùng bao giờ?”

“Thì đêm qua xoa bụng cho em mệt mỏi nên tôi ngủ gật bên giường, là em nắm tay tôi kéo tôi lên giường ôm lấy mà ngủ. Như thế có khác gì bảo anh lên ngủ cùng đâu?”

“Chuyện này…”

Cái gì vậy trời, sao mình lại làm chuyện điên rồ này nữa thế? Đã hai lần kéo người ta lên giường ngủ cùng, dù anh ta vô cùng thu hút nhưng mình cũng không nên quá lộ liễu như vậy chứ!

“Tôi…chuyện đó…”

“Cũng đâu phải lần đầu chung giường em bối rối như vậy làm gì chứ! Em chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng, lát nữa tôi đưa em đến trường.”

Lục Tử Khâm ý cười lộ rõ trên môi bước ra khỏi phòng. Lý Tiểu Vy ôm mặt gục lên giường với vẻ thống khổ.

“Có chỗ nào để mình chui xuống không, xấu hổ chết mất thôi.”

Sau bữa sáng ngượng ngùng chẳng ai nói với ai câu nào, Lục Tử Khâm đưa cô đến trường với tâm trạng vô cùng tốt. Không như mọi khi chỉ đưa cô đến cổng trường, lần này anh còn bước xuống xe tự tay mở cửa xe cho cô. Nhìn những loạn tóc của cô bị gió thổi bay, anh nhẹ đưa tay vuốt tóc cô lại gọn gàng. Hình ảnh Lục Tử Khâm trước mặt làm Tiểu Vy thấy không quen, cô có chút bối rối trước hành động của anh vội đưa tay lên vuốt tóc mình một cách nhanh nhẹn nói.

“Tôi… tôi vào lớp đây. Anh cũng đi làm đi kẻo trễ.”

“Lo lắng cho tôi sao?”



“Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh kẻo anh đến trễ bị trừ lương lại đổ thừa tôi.”

Tử Khâm không nói gì chỉ nhẹ cười nhìn cô, hai tay cho vào túi quần dịu giọng nói.

“Vậy em vào trước đi.”

Đưa ánh mắt lúng túng nhìn anh rồi nhanh chân chạy thẳng vào bên trong. Lục Tử Khâm chờ cô đi khuất rồi mới lên xe đi. Một màn này đã được thu trọn vào mắt Thẩm Quân Dao và Nhược Hân. Cô ta siết chặt bàn tay nhìn theo bóng Tiểu Vy mà thầm mắng.

“Để tôi xem cô vui cười như thế được bao lâu.”

“Chị cũng thấy đấy, cô ta được anh trai em cưng chiều đưa đón như thế, muốn động đến cô ta e là cơ hội rất hiếm.”

“Hiếm nhưng cũng không phải không có, Tử Khâm chỉ tạm thời bị cô ta mê hoặc nên mới đối tốt với cô ta như thế thôi. Chỉ cần chúng ta vạch mặt cô ta trước mặt anh ấy, thì chắc chắn anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ mà cho cô ta biến mất khỏi Lục gia ngay thôi.”

Nhìn thấy Tiêu Quốc Huy bước đến đi cùng Tiểu Vy, nhìn cái cách hài người cười nói thân thiết Thẩm Quân Dao lên tiếng hỏi.

“Anh chàng đó là ai vậy?”

“Anh ta là Tiêu Quốc Huy đàn anh khoá trên, anh ta là ước mơ của báo sinh viên trong trường đấy!”

Như nghĩ ra điều gì đó, Lục Nhược Hân nhìn sang Thẩm Quân Dao bằng ánh mắt sáng rỡ nói.

“Có cách rồi!”
Chương trước Chương tiếp