Chú Già Là Vị Hôn Phu
Chương 8: Hiểu lầm
Nghe câu hỏi của Lục Thiên Vũ, Lục Tử Khâm ngước mặt nhìn lên, thấy ba mình đang ngồi trên sofa với vẻ mặt vui vẻ hớn hở nhìn mình. Tâm trạng đang không vui làm anh càng bực mình hơn, đặt bút xuống bàn bước đến ngồi xuống ghế đối diện với bà mình nói.
"Ba, cuộc hôn nhân này..."
"Ba biết, ba sẽ sớm chuẩn bị hôn lễ cho con. Có điều Tiểu Vy vẫn còn đang đi học, chúng ta cũng nên tôn trọng mà hỏi quyết định của con bé trước đã."
Lục Thiên Vũ không đợi Tử Khâm nói hết câu đã vội chen ngang. Nghe những lời của ba mình làm Lục Tử Khâm chẳng hiểu gì cả, anh có nói là anh muốn kết hôn với cô ta đâu! Ba đang nghĩ gì thế chứ!
"Ba, ba nghe con nói đã. Con và cô ấy đều không đồng ý hôn sự này, chúng ta hủy hôn đi!"
Sắc mặt Lục Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tử Khâm, như không tin vào những gì ông vừa nghe, ông hỏi.
"Con đang nói gì thế, chẳng phải hai đứa vừa gặp nhau tình cảm đã rất tốt sao? Có phải con muốn đùa với ba không? Vậy thì ba cũng nói với con, con đùa không vui chút nào đâu."
"Ba, con không đùa. Con và nhóc con đó không hợp nhau, với lại cô ấy còn quá trẻ con ba không thấy điều đó sao?"
"Trẻ con??? Trẻ con mà vừa gặp đã ôm lấy người ta mắt nhìn say đắm thế này sao?"
Lục Thiên Vũ vừa nói vừa lấy trong túi ra, tấm ảnh ông vừa nhận được lúc sáng cho Lục Tử Khâm xem. Nhìn thấy bức ảnh Lục Tử Khâm không khỏi ngạc nhiên đến nỗi hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn ông.
"Sao ba lại có tấm ảnh này? Ba cho người theo dõi con sao?"
"Không như thế làm sao biết được con vừa gặp đã mạnh dạn như thế! Con bé tuy mười tám tuổi nhưng tính tình còn rất ngây thơ trong sáng. Con cứ mạnh dạn quá con bé lại sợ đấy! Việc gì cũng phải từ từ chứ."
"Ba, ba hiểu lầm rồi. Thật ra..."
"Không cần phải giải thích. Để ba gọi điện thoại cho bác Lý, hẹn ngày bàn chuyện đính hôn cho hai đứa. Đợi khi Tiểu Vy học xong đại học thì sẽ lập tức cử hành hôn lễ ngay. Con làm việc tiếp đi ba về phòng đây."
Vừa nói xong, Lục Thiên Vũ quay lưng rời khỏi phòng mà không đợi Tử Khâm nói thêm lời nào. Lục Tử Khâm gọi ông lại nhưng ông không muốn nghe nữa mà trực tiếp rời đi. Tử Khâm tức giận đứng lên đi đi lại lại, không nhịn được mà co chân đá vào ghế một cách thật mạnh mắng.
"Đáng ghét, nhóc con ranh ma này cô giỏi lắm. Nếu cô dám đồng ý chuyện đính hôn này thì cô chết chắc với tôi."
...****************...
Ở nơi nào đó, Lý Tiểu Vy sắc mặt méo mó vừa quỳ gối vừa khoanh tay trước mặt mẹ mình nhận lỗi vì đã vô cớ đuổi khách. Lưu Phương Hồng ngồi trên sofa nhìn cô với vẻ mặt tức giận, bà không nghĩ là Tiểu Vy lại hành xử như thế. Con gái bà trước nay luôn rất hiểu chuyện, sao bỗng nhiên lại trở nên vô lý như vậy chứ!
Lý Tiểu Vy quỳ dưới sàn nhà, chóc chóc lại đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn mẹ mình. Lưu Phương Hồng đang vô cùng tức giận nên trừng mắt với cô gắt gỏng.
"Con đã biết lỗi chưa?"
"Con... Xin lỗi mẹ, con biết lỗi rồi."
"Lỗi gì?"
"Con... Không nên đuổi chú ấy về khi chưa được sự đồng ý của mẹ."
"Còn gọi chú sao?"
"Con... Con biết sai rồi."
Dù là bà phạt cô quỳ vì hành xử không đúng, nhưng nhìn con gái mình quỳ bà cũng thấy xót, nhẹ thở ra một tiếng bà lại đỡ cô đứng dậy ngồi xuống cạnh mình nhẹ giọng khuyên.
"Con nên hiểu, dù là ba con có ơn với họ, con cũng không có được cư xử như thế với họ. Người ta đã trọng chữ tín tìm chúng ta suốt mười mấy năm, nếu con tìm hiểu kỹ về Tử Khâm và thấy hai đứa không hợp thì mẹ cũng không ép con. Đằng này chưa gì con đã đuổi người ta thẳng thừng khi mới gặp, như thế là bất lịch sự con biết không?"
"Con xin lỗi mẹ, tại con không kiềm chế được cảm xúc khi nghe anh ta nói mấy lời khó nghe kia, con sẽ không như thế nữa đâu."
"Mẹ không biết giữa hai đứa vừa gặp nhau đã có khúc mắc gì, mẹ muốn nhắc nhở con, chúng ta tuy nghèo nhưng mẹ vẫn cho con ăn học đàng hoàng. Con không thể hành xử theo cảm tính như thế được, con hiểu không?"
"Con biết rồi ạ."
Lưu Phương Hồng nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt bất lực nhẹ thở dài. Con gái bà trước nay tính tình vẫn luôn rất tốt, rốt cuộc giữa hai người bọn chúng đã xảy ra chuyện gì đến nỗi con bé phải đuổi Tử Khâm về như vậy chứ! Biết ăn nói với bên gia đình họ thế nào đây.
"Ba, cuộc hôn nhân này..."
"Ba biết, ba sẽ sớm chuẩn bị hôn lễ cho con. Có điều Tiểu Vy vẫn còn đang đi học, chúng ta cũng nên tôn trọng mà hỏi quyết định của con bé trước đã."
Lục Thiên Vũ không đợi Tử Khâm nói hết câu đã vội chen ngang. Nghe những lời của ba mình làm Lục Tử Khâm chẳng hiểu gì cả, anh có nói là anh muốn kết hôn với cô ta đâu! Ba đang nghĩ gì thế chứ!
"Ba, ba nghe con nói đã. Con và cô ấy đều không đồng ý hôn sự này, chúng ta hủy hôn đi!"
Sắc mặt Lục Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tử Khâm, như không tin vào những gì ông vừa nghe, ông hỏi.
"Con đang nói gì thế, chẳng phải hai đứa vừa gặp nhau tình cảm đã rất tốt sao? Có phải con muốn đùa với ba không? Vậy thì ba cũng nói với con, con đùa không vui chút nào đâu."
"Ba, con không đùa. Con và nhóc con đó không hợp nhau, với lại cô ấy còn quá trẻ con ba không thấy điều đó sao?"
"Trẻ con??? Trẻ con mà vừa gặp đã ôm lấy người ta mắt nhìn say đắm thế này sao?"
Lục Thiên Vũ vừa nói vừa lấy trong túi ra, tấm ảnh ông vừa nhận được lúc sáng cho Lục Tử Khâm xem. Nhìn thấy bức ảnh Lục Tử Khâm không khỏi ngạc nhiên đến nỗi hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn ông.
"Sao ba lại có tấm ảnh này? Ba cho người theo dõi con sao?"
"Không như thế làm sao biết được con vừa gặp đã mạnh dạn như thế! Con bé tuy mười tám tuổi nhưng tính tình còn rất ngây thơ trong sáng. Con cứ mạnh dạn quá con bé lại sợ đấy! Việc gì cũng phải từ từ chứ."
"Ba, ba hiểu lầm rồi. Thật ra..."
"Không cần phải giải thích. Để ba gọi điện thoại cho bác Lý, hẹn ngày bàn chuyện đính hôn cho hai đứa. Đợi khi Tiểu Vy học xong đại học thì sẽ lập tức cử hành hôn lễ ngay. Con làm việc tiếp đi ba về phòng đây."
Vừa nói xong, Lục Thiên Vũ quay lưng rời khỏi phòng mà không đợi Tử Khâm nói thêm lời nào. Lục Tử Khâm gọi ông lại nhưng ông không muốn nghe nữa mà trực tiếp rời đi. Tử Khâm tức giận đứng lên đi đi lại lại, không nhịn được mà co chân đá vào ghế một cách thật mạnh mắng.
"Đáng ghét, nhóc con ranh ma này cô giỏi lắm. Nếu cô dám đồng ý chuyện đính hôn này thì cô chết chắc với tôi."
...****************...
Ở nơi nào đó, Lý Tiểu Vy sắc mặt méo mó vừa quỳ gối vừa khoanh tay trước mặt mẹ mình nhận lỗi vì đã vô cớ đuổi khách. Lưu Phương Hồng ngồi trên sofa nhìn cô với vẻ mặt tức giận, bà không nghĩ là Tiểu Vy lại hành xử như thế. Con gái bà trước nay luôn rất hiểu chuyện, sao bỗng nhiên lại trở nên vô lý như vậy chứ!
Lý Tiểu Vy quỳ dưới sàn nhà, chóc chóc lại đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn mẹ mình. Lưu Phương Hồng đang vô cùng tức giận nên trừng mắt với cô gắt gỏng.
"Con đã biết lỗi chưa?"
"Con... Xin lỗi mẹ, con biết lỗi rồi."
"Lỗi gì?"
"Con... Không nên đuổi chú ấy về khi chưa được sự đồng ý của mẹ."
"Còn gọi chú sao?"
"Con... Con biết sai rồi."
Dù là bà phạt cô quỳ vì hành xử không đúng, nhưng nhìn con gái mình quỳ bà cũng thấy xót, nhẹ thở ra một tiếng bà lại đỡ cô đứng dậy ngồi xuống cạnh mình nhẹ giọng khuyên.
"Con nên hiểu, dù là ba con có ơn với họ, con cũng không có được cư xử như thế với họ. Người ta đã trọng chữ tín tìm chúng ta suốt mười mấy năm, nếu con tìm hiểu kỹ về Tử Khâm và thấy hai đứa không hợp thì mẹ cũng không ép con. Đằng này chưa gì con đã đuổi người ta thẳng thừng khi mới gặp, như thế là bất lịch sự con biết không?"
"Con xin lỗi mẹ, tại con không kiềm chế được cảm xúc khi nghe anh ta nói mấy lời khó nghe kia, con sẽ không như thế nữa đâu."
"Mẹ không biết giữa hai đứa vừa gặp nhau đã có khúc mắc gì, mẹ muốn nhắc nhở con, chúng ta tuy nghèo nhưng mẹ vẫn cho con ăn học đàng hoàng. Con không thể hành xử theo cảm tính như thế được, con hiểu không?"
"Con biết rồi ạ."
Lưu Phương Hồng nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt bất lực nhẹ thở dài. Con gái bà trước nay tính tình vẫn luôn rất tốt, rốt cuộc giữa hai người bọn chúng đã xảy ra chuyện gì đến nỗi con bé phải đuổi Tử Khâm về như vậy chứ! Biết ăn nói với bên gia đình họ thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương