Chúng Ta! - Không Thể Yêu?
Chương 1: Vết thương trên mặt
"Lại đánh nhau à?!!!" Bùi Phong Nhu vừa đậy nắp bút đặt lên bàn, trên bàn gọn gàng xung quanh chất đầy sách và tài liệu, giọng cô trùng xuống ngước mắt lên nhìn cậu trai trước mặt "Lần này là lần thứ mấy rồi?"
Cậu thiếu niên cao gầy với nhiều vết xước trên gương mặt trắng trẻo. Đôi mắt cậu lơ đãng, dáng đứng siu quẹo, hờ hững đáp "Em bị té xe"
Bùi Phong Nhu chỉnh lại kính, xoay ghế hoàn toàn về phía cậu trai, cô khoanh tay "Em xem có ai bị té xe mà chi chít vết thương trên mặt với cổ như em không? Đừng tưởng là tôi không biết."
Cậu trai điềm nhiên không đáp lời, gương mặt lộ rõ vẻ chán chường vốn có. Tuy vậy, nhìn kĩ cậu là một người rất đẹp trai với cặp mắt hai mí to, chân mài mọc đều và đen nhánh. Đôi môi mỏng, khoé môi bên trái còn dấu tích của một vết thương chưa lành đỏ lự. Mũi cao và hài hòa với các đường nét khác trên khuôn mặt tròn. Tóc chải hai mái có phần rối ở đỉnh đầu. Cậu đang nhìn ra phía cửa né tránh ánh mắt của Bùi Phong Nhu.
Cô tức giận, dùng chân phải đá nhẹ vào đầu gối hắn, quát với một tông giọng vừa phải vì đây là giờ nghỉ giữa hai tiết, cô phải tránh làm ồn các giáo viên khác còn nghỉ ngơi "Tạ Ninh!!! Em có nghe tôi hỏi gì không?"
Tạ Ninh cảm thấy giật mình nhẹ, đầu hơi nghiên về phía cô giáo chủ nhiệm Phong Nhu, khe khẽ mở miệng "Có"
Bùi Phong Nhu đã quá quen với sự lãnh đạm của Tạ Ninh, đây có thể nói là ca khó nhằn nhất trong suốt hơn 10 năm làm chủ nhiệm của cô. Tạ Ninh là học sinh lớp 11A5 do cô chủ nhiệm, đầu học kì đến giờ đã vi phạm rất nhiều lỗi: trốn học, gây sự, không tuân thủ đầu tóc, chơi điện thoại trong giờ học... nặng nhất là có đánh nhau.
Bùi Phong Nhu hít thở thật sâu, nhẹ nhàng dùng thái độ nghiêm túc nói "Em phải tự biết, bản thân mình là một học sinh lớp 11, cũng không còn nhỏ nữa, tới khi nào mới thôi gây sự được đây?"
Tạ Ninh tiếp tục im lặng, dường như hắn đã quá quen với việc bị chủ nhiệm phê bình, mặt hắn không chút biến sắc. Bùi Phong Nhu nói một hồi cảm thấy không có tác dụng liền bảo hắn về lớp viết bản kiểm điểm 1000 chữ rồi cuối buổi học buổi chiều đem đến văn phòng nộp cho cô.
Tạ Ninh chậm chạp rời khỏi phòng giáo viên, Bùi Phong Nhu nhìn theo dáng đi của hắn mà lắc đầu ngao ngán.
Bên ngoài cửa là một học sinh khác đang núp ló chờ Tạ Ninh. Hắn là Quang Vinh Tự, bạn thân của Tạ Ninh từ năm lớp 7 đến giờ. Quang Vinh Tự học chung lớp với Tạ Ninh, cũng là một học sinh cá biệt, Quang Vinh Tự thấp hơn Tạ Ninh, cậu cao 1m73 tóc cắt sát lên hai bên, mặt mài cũng sáng sủa, chỗ không đẹp duy nhất là cái miệng khá rộng dường như không cân xứng với gương mặt.
"Sao Tạ Ninh, Bùi phu nhân* nói gì với mày vậy?" Giọng hóng hớt
(*Bùi phu nhân là cái tên thân mật mà lớp 11A5 đặt cho Bùi Phong Nhu)
"Không gì!" Người kia lơ đãng đáp, bước chân nặng nề xuống cầu thang "Bùi phu nhân chỉ hỏi về những vết thương trên mặt tao thôi"
Quang Vinh Tự lẻo đẽo theo sau, cuối tuần trước là tuần được nghỉ lễ tận 4 ngày, Quang Vinh Tự cùng với Tạ Ninh đi net chơi game thì gặp bọn trường bên, hai bên xảy ra xô xát nên xông vào đánh nhau. Tạ Ninh tuy hơi gầy nhưng sức mạnh vô cùng rắn rỏi, một mình cậu chấp bốn năm thằng, Quang Vinh Tự góp công bằng cách chọn một tên nhỏ con nhất trong đám rồi cầm cây chổi quất người ta không kịp trở tay.
Quang Vinh Tự không có một vết thương nào, ngược lại Tạ Ninh một mình cân bốn nên đã tốn chút sức lực và để lại các vết thương trên mặt và cổ. Mới cách có hai ngày nên vết thương chưa lành kịp, sáng nay chào cờ đầu tuần, Bùi Phong Nhu đã bị các giáo viên khác phản ánh về những vết thương trên mặt cậu học sinh cá biệt của lớp mình. Lúc đó, Bùi Phong Nhu như bốc hỏa tựa hồ một tên lửa sắp phóng đi. Cô cố nhịn dạy hết hai tiết đầu để giờ ra chơi gọi Tạ Ninh ra gặp. Nhưng kết quả như vừa rồi làm Bùi Phong Nhu cảm thấy ngao ngán.
Tạ Ninh và Quang Vinh Tự về lớp học, nghe tụi trong lớp bàn tán về gì đó rất xôn xao. Quang Vinh Tự là lỗ rốn của vũ trụ, nên cùng tụ tập với đám kia xem chuyện gì xảy ra. Tạ Ninh một mình về chỗ, lấy điện thoại từ trong cặp ra chơi game không để ý đến bất kỳ một ai.
Bên phía dãy bàn phía trên bàn tán xôi nổi, lát sau Quang Vinh Tự và Trúc Mẫn quay về chỗ bàn tán tiếp. Trúc Mẫn là bàn cùng bàn của Quang Vinh Tự, một học sinh nữ khá xinh, đi học cho vui là chính, lúc nào trên mặt cũng trang điểm kỹ càng, tóc highlight bị giấu vào bên trong sau lần bị giám thị bắt. Trúc Mẫn cũng thân thiết với Tạ Ninh từ năm lớp 7, ba người thường đi ăn, tán gẫu, cùng chơi game.
Cậu thiếu niên cao gầy với nhiều vết xước trên gương mặt trắng trẻo. Đôi mắt cậu lơ đãng, dáng đứng siu quẹo, hờ hững đáp "Em bị té xe"
Bùi Phong Nhu chỉnh lại kính, xoay ghế hoàn toàn về phía cậu trai, cô khoanh tay "Em xem có ai bị té xe mà chi chít vết thương trên mặt với cổ như em không? Đừng tưởng là tôi không biết."
Cậu trai điềm nhiên không đáp lời, gương mặt lộ rõ vẻ chán chường vốn có. Tuy vậy, nhìn kĩ cậu là một người rất đẹp trai với cặp mắt hai mí to, chân mài mọc đều và đen nhánh. Đôi môi mỏng, khoé môi bên trái còn dấu tích của một vết thương chưa lành đỏ lự. Mũi cao và hài hòa với các đường nét khác trên khuôn mặt tròn. Tóc chải hai mái có phần rối ở đỉnh đầu. Cậu đang nhìn ra phía cửa né tránh ánh mắt của Bùi Phong Nhu.
Cô tức giận, dùng chân phải đá nhẹ vào đầu gối hắn, quát với một tông giọng vừa phải vì đây là giờ nghỉ giữa hai tiết, cô phải tránh làm ồn các giáo viên khác còn nghỉ ngơi "Tạ Ninh!!! Em có nghe tôi hỏi gì không?"
Tạ Ninh cảm thấy giật mình nhẹ, đầu hơi nghiên về phía cô giáo chủ nhiệm Phong Nhu, khe khẽ mở miệng "Có"
Bùi Phong Nhu đã quá quen với sự lãnh đạm của Tạ Ninh, đây có thể nói là ca khó nhằn nhất trong suốt hơn 10 năm làm chủ nhiệm của cô. Tạ Ninh là học sinh lớp 11A5 do cô chủ nhiệm, đầu học kì đến giờ đã vi phạm rất nhiều lỗi: trốn học, gây sự, không tuân thủ đầu tóc, chơi điện thoại trong giờ học... nặng nhất là có đánh nhau.
Bùi Phong Nhu hít thở thật sâu, nhẹ nhàng dùng thái độ nghiêm túc nói "Em phải tự biết, bản thân mình là một học sinh lớp 11, cũng không còn nhỏ nữa, tới khi nào mới thôi gây sự được đây?"
Tạ Ninh tiếp tục im lặng, dường như hắn đã quá quen với việc bị chủ nhiệm phê bình, mặt hắn không chút biến sắc. Bùi Phong Nhu nói một hồi cảm thấy không có tác dụng liền bảo hắn về lớp viết bản kiểm điểm 1000 chữ rồi cuối buổi học buổi chiều đem đến văn phòng nộp cho cô.
Tạ Ninh chậm chạp rời khỏi phòng giáo viên, Bùi Phong Nhu nhìn theo dáng đi của hắn mà lắc đầu ngao ngán.
Bên ngoài cửa là một học sinh khác đang núp ló chờ Tạ Ninh. Hắn là Quang Vinh Tự, bạn thân của Tạ Ninh từ năm lớp 7 đến giờ. Quang Vinh Tự học chung lớp với Tạ Ninh, cũng là một học sinh cá biệt, Quang Vinh Tự thấp hơn Tạ Ninh, cậu cao 1m73 tóc cắt sát lên hai bên, mặt mài cũng sáng sủa, chỗ không đẹp duy nhất là cái miệng khá rộng dường như không cân xứng với gương mặt.
"Sao Tạ Ninh, Bùi phu nhân* nói gì với mày vậy?" Giọng hóng hớt
(*Bùi phu nhân là cái tên thân mật mà lớp 11A5 đặt cho Bùi Phong Nhu)
"Không gì!" Người kia lơ đãng đáp, bước chân nặng nề xuống cầu thang "Bùi phu nhân chỉ hỏi về những vết thương trên mặt tao thôi"
Quang Vinh Tự lẻo đẽo theo sau, cuối tuần trước là tuần được nghỉ lễ tận 4 ngày, Quang Vinh Tự cùng với Tạ Ninh đi net chơi game thì gặp bọn trường bên, hai bên xảy ra xô xát nên xông vào đánh nhau. Tạ Ninh tuy hơi gầy nhưng sức mạnh vô cùng rắn rỏi, một mình cậu chấp bốn năm thằng, Quang Vinh Tự góp công bằng cách chọn một tên nhỏ con nhất trong đám rồi cầm cây chổi quất người ta không kịp trở tay.
Quang Vinh Tự không có một vết thương nào, ngược lại Tạ Ninh một mình cân bốn nên đã tốn chút sức lực và để lại các vết thương trên mặt và cổ. Mới cách có hai ngày nên vết thương chưa lành kịp, sáng nay chào cờ đầu tuần, Bùi Phong Nhu đã bị các giáo viên khác phản ánh về những vết thương trên mặt cậu học sinh cá biệt của lớp mình. Lúc đó, Bùi Phong Nhu như bốc hỏa tựa hồ một tên lửa sắp phóng đi. Cô cố nhịn dạy hết hai tiết đầu để giờ ra chơi gọi Tạ Ninh ra gặp. Nhưng kết quả như vừa rồi làm Bùi Phong Nhu cảm thấy ngao ngán.
Tạ Ninh và Quang Vinh Tự về lớp học, nghe tụi trong lớp bàn tán về gì đó rất xôn xao. Quang Vinh Tự là lỗ rốn của vũ trụ, nên cùng tụ tập với đám kia xem chuyện gì xảy ra. Tạ Ninh một mình về chỗ, lấy điện thoại từ trong cặp ra chơi game không để ý đến bất kỳ một ai.
Bên phía dãy bàn phía trên bàn tán xôi nổi, lát sau Quang Vinh Tự và Trúc Mẫn quay về chỗ bàn tán tiếp. Trúc Mẫn là bàn cùng bàn của Quang Vinh Tự, một học sinh nữ khá xinh, đi học cho vui là chính, lúc nào trên mặt cũng trang điểm kỹ càng, tóc highlight bị giấu vào bên trong sau lần bị giám thị bắt. Trúc Mẫn cũng thân thiết với Tạ Ninh từ năm lớp 7, ba người thường đi ăn, tán gẫu, cùng chơi game.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương