Chúng Ta! - Không Thể Yêu?
Chương 16: Đến làm bài tập
Hôm nay là thứ bảy, điện thoại Tạ Ninh hiện lên thông báo hôm nay có lịch làm việc. Bình thường vào thứ bảy hàng tuần, Tạ Ninh có nhận việc trông coi quán net cho gia đình một người bạn. Mỗi giờ được trả 17k, cậu sẽ làm từ lúc tan học buổi trưa đến 22h đêm.
Tan học, Tạ Ninh liền vội vàng rời đi. La Mẫn Trúc và Quang Vinh Tự đang giận nên không nói chuyện với hắn câu nào.
Quán net Tri Anh nằm gần con phố Tạ Ninh sống, chỉ cách nhà cậu mười phút đi bộ.
"Hôm nay tới sớm thế?" Ông chủ hỏi. Ông chủ ở đây tên là Tri Anh, tuổi đã ngoài bốn mươi, kinh doanh quán net đã hơn mười năm. Quán net khá rộng, bên trên còn có khu vực ăn uống, nghỉ ngơi, ở dưới là các máy, quy mô sức chứa có thể lên đến hơn bốn mươi người.
"Nay cháu rảnh" Tạ Ninh để cặp xuống chỗ quầy rồi đáp. Vì tuần trước Tạ Ninh phải đưa bà nội đi lấy thuốc nên đến trễ tầm hơn một tiếng. Cánh cửa phía trước là kính trong suốt nên có thể nhìn thấy bên ngoài, quầy đặt cạnh cửa ra vào, khách khi đến đây sẽ được xác nhận tên họ, phát thẻ và đánh dấu thời gian. Đây là công việc hàng tuần mà Tạ Ninh cần làm.
"Có nước trái cây trong tủ" Ông chủ chỉ về phía tủ lạnh đặt sau lưng quầy "Khát thì lấy uống nhé" Nói rồi ông chủ đội nón bảo hiểm ra xe, bình thường ông chủ chỉ đến giờ trưa lúc đổi ca và buổi tối.
Tạ Ninh lấy từ cặp sách mấy cuốn sách lúc nãy lấy trong ngăn bàn lớp học ra định xem sơ qua một chút thì một tờ giấy rơi xuống, cậu cúi đầu xuống nhặt lên thì thấy đáp án đề Toán, nét chữ ngay thẳng đến mức cứng nhắc. Ghi chi tiết công thức và cách áp dụng.
Tới giờ, Tạ Ninh mới để ý phía sau lưng tờ giấy dưới góc trái có một dòng chữ nhỏ được viết bằng viết chì "Chúng ta kết bạn được chứ?"
Trần Huấn Du này ngứa đòn lắm hay sao mà cứ suốt ngày ám hắn. Chưa kịp dứt suy nghĩ thì Tạ Ninh nghe tiếng gõ cộc cộc vào bàn. Tạ Ninh ngước mắt lên kinh ngạc "Trần Huấn Du, sao cậu lại ở đây?"
Quả đúng như vậy, Trần Huấn Du mặt chiếc áo hoodie xám bên ngoài bộ đồng phục, vẫn là nét mặt đơ đó, nhìn thẳng về chỗ Tạ Ninh đang ngồi đáp "Tôi đi làm bài tập"
Tạ Ninh đứng dậy chỉ thẳng lên biển hiệu đặt ngoài cửa "Ở đây là Quán net, không phải thư viện. Bạn học Trần, bạn bị ngốc à?"
"Tôi biết" Trần Huấn Du cho hai tay vào hai túi áo "Bộ quán net thì không học bài được à?"
"Cậu...!" Tạ Ninh ngớ người, không quan tâm nữa ngồi xuống làm thủ tục như bình thường, cậu đưa thẻ cho Trần Huấn Du.
Trần Huấn Du cầm lấy thẻ "Cám ơn" rồi đi vô máy, cậu ta mở cặp sách lấy ra một đống bài tập để trên bàn. Vị trí ngồi của cậu đối diện với quầy nơi Tạ Ninh đang ngồi.
Bỗng hai ánh mắt chạm nhau, Tạ Ninh quay mặt điều chỉnh lại ghế ngồi. Trần Huấn Du khởi động máy mở bài giảng lên và đeo headphone.
Bên ngoài có tiếng ồn ào
"Lý Trung, mày nhát thế, giám thị mới hù một chút mà đã sợ run cầm cập rồi"
"Mày im đi Hoắc Dịch, mày cũng có hơn gì tao"
"Hai thằng bây ồn ào đủ rồi đó, lâu lâu anh em mới tụ họp nay chơi cho đã đi"
Bốn năm người đẩy cửa đi vào, ánh mắt Tạ Ninh thay đổi đột ngột, cậu trừng mắt nhìn. Đám học sinh mặc đồng phục màu xanh dương đậm, quả là bọn học sinh trường Tắc Thụy, cái đám mà lần trước đánh nhau với cậu và Quang Vinh Tự đây mà.
Chúng nhìn thấy Tạ Ninh còn hầm hập hơn nữa, một thằng ốm gầy, đeo kính trong đám định nhào tới kiếm chuyện thì tên phía sau kéo lại, ra hiệu ở đây có camera.
"Tụi mày muốn gì?" Tạ Ninh đứng dậy, không hề sợ hãi, vì lần trước bọn chúng không phải là đối thủ của cậu
Một tên già dặn nhất trong đám định vỗ vai Tạ Ninh nhưng đã bị cậu né đi, hắn tên Dương Tấn, Dương Tấn nở nụ cười ranh ma "Đến chơi net"
Tạ Ninh ngồi xuống đánh dấu thời gian và đưa thẻ cho bọn chúng. Năm tên đi sâu vào bên trong ngồi năm máy sát gần nhau.
Bọn người kia chơi đến tầm 8h tối thì cả đám kéo nhau ra về. Một tên trong số chúng còn đá chân mài kiểu muốn thách thức với Tạ Ninh.
Tan học, Tạ Ninh liền vội vàng rời đi. La Mẫn Trúc và Quang Vinh Tự đang giận nên không nói chuyện với hắn câu nào.
Quán net Tri Anh nằm gần con phố Tạ Ninh sống, chỉ cách nhà cậu mười phút đi bộ.
"Hôm nay tới sớm thế?" Ông chủ hỏi. Ông chủ ở đây tên là Tri Anh, tuổi đã ngoài bốn mươi, kinh doanh quán net đã hơn mười năm. Quán net khá rộng, bên trên còn có khu vực ăn uống, nghỉ ngơi, ở dưới là các máy, quy mô sức chứa có thể lên đến hơn bốn mươi người.
"Nay cháu rảnh" Tạ Ninh để cặp xuống chỗ quầy rồi đáp. Vì tuần trước Tạ Ninh phải đưa bà nội đi lấy thuốc nên đến trễ tầm hơn một tiếng. Cánh cửa phía trước là kính trong suốt nên có thể nhìn thấy bên ngoài, quầy đặt cạnh cửa ra vào, khách khi đến đây sẽ được xác nhận tên họ, phát thẻ và đánh dấu thời gian. Đây là công việc hàng tuần mà Tạ Ninh cần làm.
"Có nước trái cây trong tủ" Ông chủ chỉ về phía tủ lạnh đặt sau lưng quầy "Khát thì lấy uống nhé" Nói rồi ông chủ đội nón bảo hiểm ra xe, bình thường ông chủ chỉ đến giờ trưa lúc đổi ca và buổi tối.
Tạ Ninh lấy từ cặp sách mấy cuốn sách lúc nãy lấy trong ngăn bàn lớp học ra định xem sơ qua một chút thì một tờ giấy rơi xuống, cậu cúi đầu xuống nhặt lên thì thấy đáp án đề Toán, nét chữ ngay thẳng đến mức cứng nhắc. Ghi chi tiết công thức và cách áp dụng.
Tới giờ, Tạ Ninh mới để ý phía sau lưng tờ giấy dưới góc trái có một dòng chữ nhỏ được viết bằng viết chì "Chúng ta kết bạn được chứ?"
Trần Huấn Du này ngứa đòn lắm hay sao mà cứ suốt ngày ám hắn. Chưa kịp dứt suy nghĩ thì Tạ Ninh nghe tiếng gõ cộc cộc vào bàn. Tạ Ninh ngước mắt lên kinh ngạc "Trần Huấn Du, sao cậu lại ở đây?"
Quả đúng như vậy, Trần Huấn Du mặt chiếc áo hoodie xám bên ngoài bộ đồng phục, vẫn là nét mặt đơ đó, nhìn thẳng về chỗ Tạ Ninh đang ngồi đáp "Tôi đi làm bài tập"
Tạ Ninh đứng dậy chỉ thẳng lên biển hiệu đặt ngoài cửa "Ở đây là Quán net, không phải thư viện. Bạn học Trần, bạn bị ngốc à?"
"Tôi biết" Trần Huấn Du cho hai tay vào hai túi áo "Bộ quán net thì không học bài được à?"
"Cậu...!" Tạ Ninh ngớ người, không quan tâm nữa ngồi xuống làm thủ tục như bình thường, cậu đưa thẻ cho Trần Huấn Du.
Trần Huấn Du cầm lấy thẻ "Cám ơn" rồi đi vô máy, cậu ta mở cặp sách lấy ra một đống bài tập để trên bàn. Vị trí ngồi của cậu đối diện với quầy nơi Tạ Ninh đang ngồi.
Bỗng hai ánh mắt chạm nhau, Tạ Ninh quay mặt điều chỉnh lại ghế ngồi. Trần Huấn Du khởi động máy mở bài giảng lên và đeo headphone.
Bên ngoài có tiếng ồn ào
"Lý Trung, mày nhát thế, giám thị mới hù một chút mà đã sợ run cầm cập rồi"
"Mày im đi Hoắc Dịch, mày cũng có hơn gì tao"
"Hai thằng bây ồn ào đủ rồi đó, lâu lâu anh em mới tụ họp nay chơi cho đã đi"
Bốn năm người đẩy cửa đi vào, ánh mắt Tạ Ninh thay đổi đột ngột, cậu trừng mắt nhìn. Đám học sinh mặc đồng phục màu xanh dương đậm, quả là bọn học sinh trường Tắc Thụy, cái đám mà lần trước đánh nhau với cậu và Quang Vinh Tự đây mà.
Chúng nhìn thấy Tạ Ninh còn hầm hập hơn nữa, một thằng ốm gầy, đeo kính trong đám định nhào tới kiếm chuyện thì tên phía sau kéo lại, ra hiệu ở đây có camera.
"Tụi mày muốn gì?" Tạ Ninh đứng dậy, không hề sợ hãi, vì lần trước bọn chúng không phải là đối thủ của cậu
Một tên già dặn nhất trong đám định vỗ vai Tạ Ninh nhưng đã bị cậu né đi, hắn tên Dương Tấn, Dương Tấn nở nụ cười ranh ma "Đến chơi net"
Tạ Ninh ngồi xuống đánh dấu thời gian và đưa thẻ cho bọn chúng. Năm tên đi sâu vào bên trong ngồi năm máy sát gần nhau.
Bọn người kia chơi đến tầm 8h tối thì cả đám kéo nhau ra về. Một tên trong số chúng còn đá chân mài kiểu muốn thách thức với Tạ Ninh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương