Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 22: Tôi có thể vào phòng cậu sao?



Cả con đường về nhà, bà nội đi phía sau nhìn Tạ Ninh cứ tỏ thái độ chí chóe ra mắt với Trần Huấn Du, bà lắc đầu cứ thấy lúc nào Tạ Ninh hung dữ lấn lướt người kia bà liền dùng tay đánh vào hông Tạ Ninh những cú đau điếng.

“Bà nội, rốt cuộc ai mới là cháu của bà vậy? Là cháu hay là cậu ta?” Tạ Ninh bực bội nói gằn ra sau lưng

Trên tay bà cầm cây quạt giấy, trên quạt có hoạ những chữ thư pháp to tướng, bà tặc lưỡi “Nhiều lời, tất nhiên cả hai đứa đều là cháu của bà. Có phải không Huấn Du?”

Trần Huấn Du hai tay đẩy một bên xe bún, dáng vẻ tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn đáp “Vâng”

Tạ Ninh sôi máu, cậu đẩy một bên xe cố ý ép Trần Huấn Du sát vào lề nhưng dường như sức cậu yếu hơn Trần Huấn Du khá nhiều. Chiếc xe vẫn một hướng di chuyển thẳng về nhà.

Nhà của Tạ Ninh nằm gần cuối hẻm nhỏ, căn nhà tương đối gọn gàng, bên trước có để mấy chậu cây cảnh nhỏ ở dưới hai bậc thềm. Cánh cửa gỗ phía trước đã hơi sờn cũ, cửa sổ nhỏ bên phải được sơn màu xanh lam bắt mắt.

“Cậu thấy nhà cửa tôi rồi đó!” Tạ Ninh dừng lại, đang loay hoay tìm chìa khóa mở cửa

Trần Huấn Du tỏ ra không hiểu “…?”

“Ý tôi là…” Tạ Ninh lấy chìa khóa mở cửa, quay lưng về phía Trần Huấn Du “Giờ cậu về còn chưa muộn. Không cần vào trong”

"Tôi thấy ổn mà, đâu đến mức như cậu nói " Trần Huấn Du đảo mắt quan sát hết một vòng bên ngoài rồi hỏi “Cậu không muốn tôi vào à?”

Tạ Ninh chưa kịp đáp Đúng thì bà nội từ phía sau đã trả lời “Cháu đừng để ý lời của Tạ Ninh, nó hay khó chịu y như thằng cha nó”

Tạ Ninh mở toang cửa, bên trong là phòng khách có tivi, một bộ sofa màu nâu đã cũ có vài vết rách, cạnh sofa là cái bàn bốn chân để bình trà, tủ búp phê trang trí ở góc phòng.

“Cháu ngồi chơi chờ bà với Tạ Ninh một lát nhé!” Bà nội ân cần kéo Trần Huấn Du ngồi gọn xuống sofa.

“Có cần cháu giúp…” Trần Huấn Du mở lời nhưng chưa nói dứt câu thì bà nội đã đẩy cậu ngồi xuống ghế.



Bà quơ tay “Không cần, cháu ngồi chơi là được rồi!”

“Vâng” Trần Huấn Du đáp rồi nhìn theo hướng bà nội, bà đi xuống phía sau bếp, Tạ Ninh thì lúi húi mang đồ từ xe bún vào chỗ dưới bồn rửa cạnh bếp.

Trần Huấn Du tháo ba lô bỏ xuống một bên ghế. Cậu tiếp tục nhìn một vòng trên tường, trên tường treo ảnh của cả gia đình Tạ Ninh lúc Tạ Ninh còn nhỏ. Trần Huấn Du hiếu kì tiến lại gần xem. Đa số là ảnh chụp đã cũ nhưng không bám nhiều bụi, dường như đã thường xuyên được lao dọn kĩ càng.

Mắt Trần Huấn Du chợt dừng lại trước ảnh Tạ Ninh lúc cậu học tiểu học. Vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng đó, cơ thể cũng không gầy như bây giờ, trên tay Tạ Ninh là bức vẽ được cô khen nên cậu giương giương tự đắc giơ ra trước máy ảnh của ba, ba của Tạ Ninh rất thích chụp những bức ảnh lúc Tạ Ninh còn học tiểu học.

Nét cười của Tạ Ninh có chút láo cá và tinh nghịch nhưng trông vô tư và hồn nhiên đến lạ. Đột nhiên Trần Huấn Du tự nở một nụ cười, cảm giác vô cùng lạ thường, tim có chút sao động, ánh mắt dịu dàng nhìn đắm đuối bức ảnh trên tường.

“Này!” Tạ Ninh đá nhẹ vào gót giày của Trần Huấn Du “Làm gì mà ngơ người ra vậy?”

Trần Huấn Du chợt ngưng dòng hồi tưởng, gương mặt trở về nét cũ, không hề lãnh đạm nhưng pha chút trìu mến đáp “Không có gì!”

Tạ Ninh khoanh hai tay, đứng dựa lưng vào tường nhìn chằm chằm Trần Huấn Du hỏi “Cậu muốn học bài ở đâu?” Tạ Ninh nghiên mặt ra ghế sofa “Ở phòng khách hay phòng tôi?”

Nghe đến hai chữ “Phòng tôi” của Tạ Ninh, Trần Huấn Du chớp mắt vô cùng mất tự nhiên, cổ nuốt nước bọt một tiếng ọc, hai má hơi hồng lên hỏi lại “Tôi có thể vào phòng cậu được à?”

Tạ Ninh nhìn về phía phòng mình, rồi lại đảo mắt ra sofa nơi Trần Huấn Du để cái cặp trên đó “Bà kêu tôi hỏi cậu!”

Căn nhà vốn nhỏ, phòng khách chỉ có một cái sofa chỉ đủ chỗ ngồi cho hai ba người, bình thường ngoài khu vực bếp, chỉ còn khu vực phòng khách là nơi bà nội có thể xem tivi, uống trà, thỉnh thoảng lại có mấy người bạn của bà ghé chơi. Nếu bây giờ học ở phòng khách thì bà phải về phòng, phòng ngủ của bà nhỏ hẹp, cái quạt gió yếu nên khá nóng. Suy đi tính lại Tạ Ninh đành phải cho cái tên học bá kia về phòng mình.

“Lấy cặp sách đi, theo tôi!” Tạ Ninh liếc mắt sang Trần Huấn Du rồi đứng thẳng dậy đi về phía phòng mình.

Trần Huấn Du nghe lời rơm rớp, tay xách ba lô đi theo Tạ Ninh.

Tạ Ninh vào trước, mở thêm một cái ghế xếp đặt bên cạnh cái ghế gỗ bình thường cậu hay ngồi. Căn phòng nhỏ, cái giường với chăn mền đã được xếp ngay ngắn để một góc, bàn học chất hai đống sách giáo khoa, kế bên là một chậu cây nhỏ. Cây đèn học màu xanh lam đặt ở góc còn lại.

Bình thường Tạ Ninh cảm thấy cái bàn học của mình tương đối lớn, nhưng khi Trần Huấn Du ngồi xuống ghế, lấy sách vở từ trong cặp ra thì Tạ Ninh cảm thấy cái bàn học mình quả là nhỏ thật.



“Cậu định mở sạp bán sách đấy à?” Tạ Ninh nhíu mài hỏi Trần Huấn Du khi thấy cậu ta đem sách và sách ra đặt lên bàn.

Trần Huấn Du lơ đãng đáp “Không, tôi không biết cậu học yếu môn nào nên tôi đã đem theo sách của mình tất cả các môn”

Tạ Ninh ngồi dựa lưng ra sau ghế, chân vắt chéo, khoanh tay “Tôi có sách, không cần cậu lo”

“Bình thường tôi thấy cậu có bao giờ lấy sách ra học đâu, nên tôi tưởng…” Trần Huấn Du nghiên đầu nhìn Tạ Ninh. Dáng vẻ của Tạ Ninh vẫn như ngày nào, quả thật như vậy, Tạ Ninh không bao giờ đem sách đầy đủ, nhiều khi cả tuần mới sắp xếp lại sách vở trong cặp một lần.

“Đó là việc của cậu à? Tại sao lại để ý tôi làm gì? Hay cậu muốn bị đánh?” Tạ Ninh giơ nắm đấm về phía người bên cạnh. Cái không khí vẫn căng thẳng như lúc hai người ngồi cạnh nhau trong lớp, một người thì hỏi, một người thì cáu và muốn dùng bạo lực.

Cánh cửa phòng nảy giờ khép hờ, bỗng được đẩy mạnh vào “Ngồi đàng hoàng, học hành nghiêm túc vào cho bà!” Tiếng thét của Bà nội vang vọng ra tới bên ngoài, Tạ Ninh nhăn mặt, Trần Huấn Du hơi bất ngờ một chút nhưng cũng không lấy gì làm lạ. Ấn tượng của Trần Huấn Du về bà cực kỳ tốt, bà là một người ân cần chu đáo, bà luôn đứng về lẽ phải, có chuyện gì bất bình là bà sẽ lên tiếng ngay.

“Vâng, vâng…” Tạ Ninh lúi húi ngồi dậy lấy sách vở đặt lên bàn lật ra trang vừa mới làm hôm qua

Bà nội cười hiền hậu với Trần Huấn Du “Nó không chịu hợp tác thì báo ngay cho bà!”

Trần Huấn Du gật đầu “Dạ!” rồi nhìn bà vừa liếc Tạ Ninh vừa đóng cửa.

Mới mở sổ ra mà Tạ Ninh đã ngáp ngắn ngáp dài mấy cái. Trần Huấn Du hỏi “Hôm qua không ngủ à?”

Tạ Ninh không thèm đáp, mắt dán chặt vào câu hỏi môn toán trong sách. Tối hôm qua, về nhà cậu cũng có lấy bài tập ra định nghiên cứu một lát nhưng lật tới lật lui cả buổi mà chỉ giải được có vài câu đơn giản nên cậu tức tối dẹp tất cả rồi đi ngủ. Tối lại bị lời mời kết bạn của Trần Huấn Du trên Zalo làm phiền, giờ cậu mới hơi hơi buồn ngủ như thế.

Thấy Tạ Ninh im lặng, Trần Huấn Du lấy bài kiểm tra môn toán đã giải chi tiết ra đưa về phía bàn tay Tạ Ninh “Tôi đã giải theo hướng dẫn của thầy, cậu có thể dùng nó để tham khảo”

Tạ Ninh vẫn không đáp, không có gì là thiện chí. Trần Huấn Du để tờ kiểm tra ở đó rồi tiếp tục giải đề hoá, một lát thì lên tiếng hỏi Tạ Ninh với thái độ hiển nhiên “Cậu định giành học bổng Học tập à?”

Lời của Trần Huấn Du từng câu từng chữ lọt vào tai Tạ Ninh, lúc này, Tạ Ninh không thể kiềm chế nữa, quay ngoắt sang nắm lấy vai áo thun của Trần Huấn Du kéo sát lại gần, giọng điệu lạnh lẽo “Cậu muốn gì? Sao cứ thích xen vào chuyện của tôi? Thử nói thêm một chữ nào về Học bổng Học tập nữa xem, hôm nay dù bà có mặt ở đây tôi vẫn sẽ đánh bể mặt cậu.”
Chương trước Chương tiếp