Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 4: Không cần



Lớp học nhốn nháo từ khi Bùi Phong Nhu bước ra khỏi phòng, đặc biệt là các bạn nữ, có bạn không kiềm được còn quay đầu ngước nhìn xuống phía cuối lớp đắm chìm trong nhan sắc của học sinh mới, Trần Huấn Du với nét mặt điềm nhiên ngồi giải bài tập toán, viết chi chít chữ vào quyển vở dày, Trúc Mẫn và Quang Vinh Tự nhìn nhau gật đầu rồi cùng nhau quay hẳn người xuống phía bàn cuối, Trúc Mẫn mở lời trước

"Chào bạn học Trần, mình tên là La Mẫn Trúc, bạn có gì không rõ có thể hỏi mình, mình sẽ..."

Quang Vinh Tự liếc ngang cắt lời "Học hành thì lơ ngơ mà đòi giúp người ta cái gì, người ta là học bá cơ đấy" hắn thay đổi tông giọng nghiên thẳng mặt về phía Trần Huấn Du "Chào người anh em, tôi tên là Quang Vinh Tự, rất vui khi được biết cậu!"

Người trước mặt vẫn không có gì là biến sắc hay thay đổi, hắn chỉ gật đầu nhẹ trước lời chào hỏi của Quang Vinh Tự và Mẫn Trúc, tay hắn vẫn di chuyển bút không ngừng, cặp mắt tập trung một cách tuyệt đối vào trang giấy. Quang Vinh Tự, Mẫn Trúc cười khờ nhìn nhau, không biết phải làm cách nào để bạn mới có thể mở miệng, hai người nhìn người bên cạnh của Trần Huấn Du còn khiếp đảm hơn.

Tạ Ninh thở những hơi thở dài và nặng nề, bàn tay nắm chặt để trên bàn, gân guốc nổi lên trông rất đáng sợ, hắn hơi nhíu mài, cặp mắt nhìn thẳng lên phía bảng đen mà không có lí do gì, tự nhiên từ đâu xuất hiện bạn cùng bàn. Trước giờ hắn đi học vì cái tính lưu manh của mình mà không ai dám bén mảng ngồi gần, kể cả Quang Vinh Tự đầu năm xin ngồi cùng hắn, hắn cũng không đồng ý. Cảm giác một mình một bàn cảm giác như mình là bá chủ. Giờ đây, hắn liếc nhẹ thấy người bên cạnh coi hắn như không khí liền đùng đùng tức giận.

Nếu nảy giờ ở ngoài trường, Tạ Ninh đã cho bạn cùng bàn của hắn một cú đấm vào mặt, Quang Vinh Tự thấy tình hình có vẻ không ổn liền hòa hoãn "Người anh em" nhìn về phía Tạ Ninh "Mày yên tâm đi, Bùi phu nhân cứ hai ba tuần là đổi chỗ ngồi một lần, không có gì phải nóng giận hết, nhìn mày như sắp bốc khói tới nơi ấy" Quang Vinh Tự đẩy khuỷu tay ra hiệu cho Mẫn Trúc.

Mẫn Trúc cũng tiếp lời "Tạ Ninh, mày cũng phải thông cảm cho học sinh mới chứ, mày nhìn xem, ngoài bàn mày ra thì còn chỗ nào cho cậu ấy ngồi nữa đâu, hai cái bàn bên phải đã hư từ lâu rồi, cái bàn ở góc bên trái thì cạnh sọt rác, ôi nghĩ đến đã thấy ê ê cả đầu. Hay là vầy đi" Mẫn Trúc tinh nghịch nháy mắt "Hay là tao với mày đổi chỗ, để tao chịu thiệt ngồi với Học sinh mới cho, mày cứ lên đây ngồi với Quang Vinh Tự đi"



Là chịu thiệt dữ chưa cô nương? Quang Vinh Tự ngớ người trước suy nghĩ của bạn cùng bàn, hắn chưa kịp cất tiếng phản bác nữa thì

"Không cần!"

"Không cần!"

Trần Huấn Du và Tạ Ninh đồng thanh đáp với tông giọng hết sức gấp gáp kèm chút sát khí ngút trời làm Quang Vinh Tự và Mẫn Trúc bất ngờ, ngửi thấy mùi thuốc súng nặng nề, hai người cười sượng quay lên phía trên nói với ra sau một câu "Vậy hai người cứ ngồi chung vui vẻ! hihi"

Tạ Ninh trầm mặc một lúc rồi mở cặp sách lấy quyển vở bức lấy đôi giấy ở giữa, điện thoại bị tịch thu, không thể nhận được yêu cầu chơi game hộ, giờ hắn phải tìm cách để lấy lại. Bùi Phong Nhu cũng không phải dạng dễ ăn, giáo viên Ngữ văn với hơn 10 năm kinh nghiệm chỉ nhìn liếc qua đã biết là bản kiểm điểm có đủ chữ hay không. Nét bút nghệch ngoạc trên đôi giấy trắng, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn viết Bản kiểm điểm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn viết mà có người ở kế bên.

(Rốt cuộc cậu ta là ai mà cả gan dám ngồi với Tạ Ninh. Cậu ta gan lớn thật, nhưng cậu ta cũng đẹp trai thật, học giỏi thật. Trần Huấn Du là học sinh cũ của trường THPT Đài Thụy tuyến đầu, một trong 30 trường THPT top đầu cả nước, điểm tổng kết lúc nào cũng đứng đầu khóa. Bùi Phong Nhu cũng khá bất ngờ khi một học sinh ưu tú như vậy lại chuyển sang Bắc Thụy, một trường bình thường ở cái mức hết sức bình thường).
Chương trước Chương tiếp