Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Chương 16: Bệnh viện không có cách nào từ chối kẻ biến thái
“Ai ôi! Bác sĩ Lâm à, nhà của cô chưa có ai ở đâu, đồ đạc bên trong đều là đồ mới. Cô mua căn nhà này để làm nhà tân hôn cho con trai nhưng đâu ngờ đến lúc sắp cưới thì hai đứa nó chia tay. Cô là người không thiếu tiền nhưng nhà này để không cũng lãng phí, đúng lúc Ninh Ninh nói với cô là con muốn thuê nhà. Có phải ổn lắm không, mọi người đều quen biết nhau, ý thức của bác sĩ rất cao, chắc chắn sẽ không làm hỏng đồ đạc trong nhà cô.”
Cô của Ninh Ninh rất nhiệt tình, dẫn Lâm Tất Tất đi một vòng quanh nhà rồi lại dẫn đi xem khu dân cư: “Khu dân cư này người và xe tách biệt nên rất an toàn. À đúng rồi, cô còn mua một chỗ đỗ xe ở tầng hầm, nếu như con thuê nhà này thì cũng có thể dùng nhé.”
Lâm Tất Tất không thể chống đỡ nổi sự nhiệt của cô Ninh Ninh, chỉ có thể gật đầu liên tục.
Nhưng cô cũng chẳng mua xe, vị trí đỗ xe này cô dùng không nổi.
“Cảm ơn cô, cháu về suy nghĩ một chút nhé.”
“Ừm, được, cháu về suy nghĩ cho kỹ nhé, nghĩ kỹ rồi gọi cho cô. Đằng nào cô cũng nghỉ hưu rồi, cả ngày rảnh rỗi.”
*
Hai ngày nay Triệu Thanh Nhượng bắt đầu làm phẫu thuật, khôi phục vẻ bận rộn vốn có, chút thời gian rảnh rỗi cũng dành cho việc học tập. Lâm Tất Tất cũng bận rộn, luận văn của cô đã đến giai đoạn cuối, không lâu nữa dự án trong tay cũng bắt đầu. Cả người cô giống như con quay vậy, bị thời gian vùi dập, dù cho hai người làm cùng một bệnh viện cũng chẳng mấy khi gặp nhau.
“Uống phải nước glucose* khó uống nhất từ trước đến giờ, lần sau sẽ không rót nhiều đến như vậy nữa [Khóc].”
* Nước glucose: nước bổ sung năng lượng.
Lúc Triệu Thanh Nhượng đang cùng đồng nghiệp xuống lầu mua đồ ăn thì nhìn thấy bài đăng này trên tường nhà của Lâm Tất Tất.
Không giống như trang của Triệu Thanh Nhượng toàn là phổ cập khoa học, trang của Lâm Tất Tất tràn ngập hơi thở cuộc sống ngày thường, cứ cách một ngày cô lại chia sẻ một thứ gì đó vui vẻ.
Triệu Thanh Nhượng không biết mình bị gì mà không nhịn được cứ mở trang của cô ra xem hoạt động của cô.
“Tiểu Lý, anh đi trước đi, tôi đi mua ít đồ.”
Vì căng tin hết sườn xào chua ngọt nên Triệu Thanh Nhượng mua thịt xào dứa chua ngọt và một phần trứng xào dưa chuột.
Lâm Tất Tất có khẩu vị Giang Tô và Chiết Giang, bình thường ăn cháo cũng cho thêm đường.
Triệu Thanh Nhượng lại ra cửa mua sầu riêng, anh không ăn được sầu riêng nhưng Lâm Tất Tất rất thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Thanh Nhượng mua một quả to, sau khi tách ra, những múi sầu riêng để đầy hai hộp.
“Anh đẹp trai, anh là bác sĩ của bệnh viện này hả?”
Triệu Thanh Nhượng gật đầu.
“Tôi thấy mấy ngày nay anh mua sầu riêng mấy lần rồi. Anh có muốn làm thẻ thành viên của chúng tôi và add Wechat không? Lần sau có loại ngon sẽ gọi anh. Hơn nữa chúng tôi có giao hàng trong thành phố, ở nhà mà muốn ăn cũng có thể nhắn Wechat cho tôi, đơn từ 80 tệ sẽ giao hàng.”
“... Được.”
Cứ như vậy, Triệu Thanh Nhượng add thêm một người bạn bán hàng online.
*
Lúc Triệu Thanh Nhượng đến tầng mười ba, vẫn là Ninh Ninh trực ban.
Anh lấy túi ra, Ninh Ninh biết anh muốn nói gì: “Bác sĩ Triệu à, bác sĩ Lâm vừa mới làm phẫu thuật xong, hôm nay anh có thể tự đưa cơm nhé.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Nhìn bóng lưng của Triệu Thanh Nhượng đi về phía phòng nghỉ, Ninh Ninh lặng lẽ cổ vũ anh: “Bác sĩ Triệu cố lên!”
Lúc Lâm Tất Tất nghe thấy tiếng gõ cửa còn cho là Ninh Ninh gọi cô đi ăn cơm.
“Haizzz, chị đã nói là không có khẩu vị, không muốn ăn...” Lâm Tất Tất nhìn người trước mặt, ngớ người: “Sao anh lại đến đây?”
Bây giờ chắc Triệu Thanh Nhượng cũng rất bận.
Triệu Thanh Nhượng lắc lắc túi trong tay trước mặt cô: “Nếu như cô không có khẩu vị thì chỉ có mình tôi hưởng thụ mấy món này rồi.”
Mũi của Lâm Tất Tất động đậy, hai mắt bắt đầu phát sáng: “Sầu riêng hả?”
“Ừ.”
“Lần sau anh đừng mua món này nữa, mắc tiền lắm.” Lâm Tất Tất tính toán lúc nào thì mời anh ăn cơm: “Thứ bảy này anh rảnh không? Tôi mời anh ăn trưa.”
“Tạm thời không bận.”
“Được, đến lúc đó không có việc gì gấp thì… gặp nhau ở nhà hàng Tây hôm trước nhé?”
“Được.” Triệu Thanh Nhượng gắp một miếng thịt heo xào dứa chua ngọt, chua đến nhíu mày.
Lâm Tất Tất thấy dáng vẻ này của anh thì haha cười lớn: “Bây giờ anh đã biết vì sao thịt heo xào dứa chua ngọt ở căng tin mình bị ế chưa?”
“Tôi còn nói vị của hai món không khác nhau mấy, sao món này lại còn thừa nhiều vậy.” Triệu Thanh Nhượng cầm phần thịt heo xào dứa chua ngọt dứa về: “Đừng ăn nữa.”
Hai người chỉ ăn mỗi bông cải xanh, hơi giản dị, may mà có sầu riêng cứu cánh nhưng Triệu Thanh Nhượng không thể ăn nổi.
Lâm Tất Tất lấy bánh ngô của mình ra: “Không chiên dầu, không bột nở, an toàn cho sức khỏe, muốn ăn thử không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Thanh Nhượng thử một miếng, mùi vị thực rất lành mạnh.
“Đúng rồi, hôm nay cô gặp phải chuyện gì à? Tôi thấy tâm trạng của cô không được tốt.”
“Ừm…” Lâm Tất Tất ăn hai múi sầu riêng, cảm giác cuộc sống tươi đẹp trở lại: “Sáng nay lúc khám bệnh, gặp bệnh nhân nam khá là biến thái.”
Vẻ mặt Triệu Thanh Nhượng nghiêm túc: “Có chuyện gì à?”
“Chắc anh cũng biết khoa của tôi rồi đó, khám bộ phận riêng tư của bệnh nhân khá nhiều, bệnh nhân nam đó… không có bệnh nhưng cứ tìm tôi khám bệnh, còn luôn muốn cởi quần.”
Triệu Thanh Nhượng nắm chặt nắm đấm: “Cô nói với phòng bảo vệ chưa?”
“Vô dụng thôi, người đàn ông đó “vô cùng lịch sự”. Mỗi lần tôi nói với anh ta là anh ta không có bệnh, anh ta lại nói “bác sĩ cô xem lại đi, tôi thực sự không cứng nổi” nhưng tôi vừa kiểm tra cho anh ta thì anh ta lại vô cùng hưng phấn và có phản ứng ngay lập tức. Sau khi lặp lại hai lần, tôi nói với anh ta lần sau mà còn như thế nữa tôi sẽ gọi bảo vệ, anh ta nói “xin lỗi bác sĩ, tự bản thân tôi không thể cứng nổi, chỉ có thể tìm cô”.”
Nói đến đây, Lâm Tất Tất cảm thấy sầu riêng trong tay của mình không thơm nữa: “Bảo vệ vừa đến, anh ta lập tức nhận lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn nhưng lần sau anh ta vẫn đến, đây là lần thứ sáu rồi.”
Triệu Thanh Nhượng cầm tư liệu của bệnh nhân đó đến phòng kỹ thuật, đồng nghiệp của phòng kỹ thuật cũng rất đau đầu: “Bệnh viện của chúng ta không có quyền từ chối khám bệnh cho bệnh nhân.”
Mặc dù rất nhiều bác sĩ kêu gọi lập danh sách đen một số bệnh nhân nhưng các bệnh viện công lập của nước ta không thể làm điều này, nếu không sẽ bị các phương tiện truyền thông nào đó chỉ trích, không khám bệnh cho bệnh nhân, không quan tâm bệnh nhân, bị Uỷ ban Y tế và kế hoạch hoá gia đình ra lệnh đình chỉ.
“Tôi biết, tôi muốn nhờ các anh đặc biệt chú ý đến anh ta một chút.” Triệu Thanh Nhượng nhờ phòng thông tin truy xuất hồ sơ bệnh án của bệnh nhân nam này: “Mỗi một khoa một ngày có ít nhất hai bác sĩ khám, khoa tiết niệu chỉ có mỗi bác sĩ Lâm là bác sĩ nữ điều trị chính, tôi muốn nhờ các anh chú ý anh ta, đợi lần sau anh ta lại đến khám. Đừng để anh ta đến chỗ của bác sĩ Lâm nữa.”
“Cái này thì được.” Đồng nghiệp phòng thông tin gõ máy tính một lúc: “Được rồi, lần sau lúc bệnh nhân này xếp số, hệ thống sẽ tự động lọc bác sĩ Lâm ra, anh ta sẽ không được xếp vào phòng của bác sĩ Lâm nữa.”
Cô của Ninh Ninh rất nhiệt tình, dẫn Lâm Tất Tất đi một vòng quanh nhà rồi lại dẫn đi xem khu dân cư: “Khu dân cư này người và xe tách biệt nên rất an toàn. À đúng rồi, cô còn mua một chỗ đỗ xe ở tầng hầm, nếu như con thuê nhà này thì cũng có thể dùng nhé.”
Lâm Tất Tất không thể chống đỡ nổi sự nhiệt của cô Ninh Ninh, chỉ có thể gật đầu liên tục.
Nhưng cô cũng chẳng mua xe, vị trí đỗ xe này cô dùng không nổi.
“Cảm ơn cô, cháu về suy nghĩ một chút nhé.”
“Ừm, được, cháu về suy nghĩ cho kỹ nhé, nghĩ kỹ rồi gọi cho cô. Đằng nào cô cũng nghỉ hưu rồi, cả ngày rảnh rỗi.”
*
Hai ngày nay Triệu Thanh Nhượng bắt đầu làm phẫu thuật, khôi phục vẻ bận rộn vốn có, chút thời gian rảnh rỗi cũng dành cho việc học tập. Lâm Tất Tất cũng bận rộn, luận văn của cô đã đến giai đoạn cuối, không lâu nữa dự án trong tay cũng bắt đầu. Cả người cô giống như con quay vậy, bị thời gian vùi dập, dù cho hai người làm cùng một bệnh viện cũng chẳng mấy khi gặp nhau.
“Uống phải nước glucose* khó uống nhất từ trước đến giờ, lần sau sẽ không rót nhiều đến như vậy nữa [Khóc].”
* Nước glucose: nước bổ sung năng lượng.
Lúc Triệu Thanh Nhượng đang cùng đồng nghiệp xuống lầu mua đồ ăn thì nhìn thấy bài đăng này trên tường nhà của Lâm Tất Tất.
Không giống như trang của Triệu Thanh Nhượng toàn là phổ cập khoa học, trang của Lâm Tất Tất tràn ngập hơi thở cuộc sống ngày thường, cứ cách một ngày cô lại chia sẻ một thứ gì đó vui vẻ.
Triệu Thanh Nhượng không biết mình bị gì mà không nhịn được cứ mở trang của cô ra xem hoạt động của cô.
“Tiểu Lý, anh đi trước đi, tôi đi mua ít đồ.”
Vì căng tin hết sườn xào chua ngọt nên Triệu Thanh Nhượng mua thịt xào dứa chua ngọt và một phần trứng xào dưa chuột.
Lâm Tất Tất có khẩu vị Giang Tô và Chiết Giang, bình thường ăn cháo cũng cho thêm đường.
Triệu Thanh Nhượng lại ra cửa mua sầu riêng, anh không ăn được sầu riêng nhưng Lâm Tất Tất rất thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Thanh Nhượng mua một quả to, sau khi tách ra, những múi sầu riêng để đầy hai hộp.
“Anh đẹp trai, anh là bác sĩ của bệnh viện này hả?”
Triệu Thanh Nhượng gật đầu.
“Tôi thấy mấy ngày nay anh mua sầu riêng mấy lần rồi. Anh có muốn làm thẻ thành viên của chúng tôi và add Wechat không? Lần sau có loại ngon sẽ gọi anh. Hơn nữa chúng tôi có giao hàng trong thành phố, ở nhà mà muốn ăn cũng có thể nhắn Wechat cho tôi, đơn từ 80 tệ sẽ giao hàng.”
“... Được.”
Cứ như vậy, Triệu Thanh Nhượng add thêm một người bạn bán hàng online.
*
Lúc Triệu Thanh Nhượng đến tầng mười ba, vẫn là Ninh Ninh trực ban.
Anh lấy túi ra, Ninh Ninh biết anh muốn nói gì: “Bác sĩ Triệu à, bác sĩ Lâm vừa mới làm phẫu thuật xong, hôm nay anh có thể tự đưa cơm nhé.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Nhìn bóng lưng của Triệu Thanh Nhượng đi về phía phòng nghỉ, Ninh Ninh lặng lẽ cổ vũ anh: “Bác sĩ Triệu cố lên!”
Lúc Lâm Tất Tất nghe thấy tiếng gõ cửa còn cho là Ninh Ninh gọi cô đi ăn cơm.
“Haizzz, chị đã nói là không có khẩu vị, không muốn ăn...” Lâm Tất Tất nhìn người trước mặt, ngớ người: “Sao anh lại đến đây?”
Bây giờ chắc Triệu Thanh Nhượng cũng rất bận.
Triệu Thanh Nhượng lắc lắc túi trong tay trước mặt cô: “Nếu như cô không có khẩu vị thì chỉ có mình tôi hưởng thụ mấy món này rồi.”
Mũi của Lâm Tất Tất động đậy, hai mắt bắt đầu phát sáng: “Sầu riêng hả?”
“Ừ.”
“Lần sau anh đừng mua món này nữa, mắc tiền lắm.” Lâm Tất Tất tính toán lúc nào thì mời anh ăn cơm: “Thứ bảy này anh rảnh không? Tôi mời anh ăn trưa.”
“Tạm thời không bận.”
“Được, đến lúc đó không có việc gì gấp thì… gặp nhau ở nhà hàng Tây hôm trước nhé?”
“Được.” Triệu Thanh Nhượng gắp một miếng thịt heo xào dứa chua ngọt, chua đến nhíu mày.
Lâm Tất Tất thấy dáng vẻ này của anh thì haha cười lớn: “Bây giờ anh đã biết vì sao thịt heo xào dứa chua ngọt ở căng tin mình bị ế chưa?”
“Tôi còn nói vị của hai món không khác nhau mấy, sao món này lại còn thừa nhiều vậy.” Triệu Thanh Nhượng cầm phần thịt heo xào dứa chua ngọt dứa về: “Đừng ăn nữa.”
Hai người chỉ ăn mỗi bông cải xanh, hơi giản dị, may mà có sầu riêng cứu cánh nhưng Triệu Thanh Nhượng không thể ăn nổi.
Lâm Tất Tất lấy bánh ngô của mình ra: “Không chiên dầu, không bột nở, an toàn cho sức khỏe, muốn ăn thử không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Thanh Nhượng thử một miếng, mùi vị thực rất lành mạnh.
“Đúng rồi, hôm nay cô gặp phải chuyện gì à? Tôi thấy tâm trạng của cô không được tốt.”
“Ừm…” Lâm Tất Tất ăn hai múi sầu riêng, cảm giác cuộc sống tươi đẹp trở lại: “Sáng nay lúc khám bệnh, gặp bệnh nhân nam khá là biến thái.”
Vẻ mặt Triệu Thanh Nhượng nghiêm túc: “Có chuyện gì à?”
“Chắc anh cũng biết khoa của tôi rồi đó, khám bộ phận riêng tư của bệnh nhân khá nhiều, bệnh nhân nam đó… không có bệnh nhưng cứ tìm tôi khám bệnh, còn luôn muốn cởi quần.”
Triệu Thanh Nhượng nắm chặt nắm đấm: “Cô nói với phòng bảo vệ chưa?”
“Vô dụng thôi, người đàn ông đó “vô cùng lịch sự”. Mỗi lần tôi nói với anh ta là anh ta không có bệnh, anh ta lại nói “bác sĩ cô xem lại đi, tôi thực sự không cứng nổi” nhưng tôi vừa kiểm tra cho anh ta thì anh ta lại vô cùng hưng phấn và có phản ứng ngay lập tức. Sau khi lặp lại hai lần, tôi nói với anh ta lần sau mà còn như thế nữa tôi sẽ gọi bảo vệ, anh ta nói “xin lỗi bác sĩ, tự bản thân tôi không thể cứng nổi, chỉ có thể tìm cô”.”
Nói đến đây, Lâm Tất Tất cảm thấy sầu riêng trong tay của mình không thơm nữa: “Bảo vệ vừa đến, anh ta lập tức nhận lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn nhưng lần sau anh ta vẫn đến, đây là lần thứ sáu rồi.”
Triệu Thanh Nhượng cầm tư liệu của bệnh nhân đó đến phòng kỹ thuật, đồng nghiệp của phòng kỹ thuật cũng rất đau đầu: “Bệnh viện của chúng ta không có quyền từ chối khám bệnh cho bệnh nhân.”
Mặc dù rất nhiều bác sĩ kêu gọi lập danh sách đen một số bệnh nhân nhưng các bệnh viện công lập của nước ta không thể làm điều này, nếu không sẽ bị các phương tiện truyền thông nào đó chỉ trích, không khám bệnh cho bệnh nhân, không quan tâm bệnh nhân, bị Uỷ ban Y tế và kế hoạch hoá gia đình ra lệnh đình chỉ.
“Tôi biết, tôi muốn nhờ các anh đặc biệt chú ý đến anh ta một chút.” Triệu Thanh Nhượng nhờ phòng thông tin truy xuất hồ sơ bệnh án của bệnh nhân nam này: “Mỗi một khoa một ngày có ít nhất hai bác sĩ khám, khoa tiết niệu chỉ có mỗi bác sĩ Lâm là bác sĩ nữ điều trị chính, tôi muốn nhờ các anh chú ý anh ta, đợi lần sau anh ta lại đến khám. Đừng để anh ta đến chỗ của bác sĩ Lâm nữa.”
“Cái này thì được.” Đồng nghiệp phòng thông tin gõ máy tính một lúc: “Được rồi, lần sau lúc bệnh nhân này xếp số, hệ thống sẽ tự động lọc bác sĩ Lâm ra, anh ta sẽ không được xếp vào phòng của bác sĩ Lâm nữa.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương