Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Chương 40: Cuộc sống cấp ba của Triệu Thanh Nhượng
Hai ngày cuối tuần Lâm Tất Tất đi thăm ba mẹ của Triệu Thanh Nhượng, hôm đó vừa khéo là sinh nhật của Triệu Thanh Nhượng.
Triệu Thanh Nhượng nói ba anh thích uống trà, mẹ anh thích mỹ phẩm.
Nhìn nghề nghiệp của ba mẹ Triệu Thanh Nhượng là biết người ta đã quen cuộc sống chất lượng cao, Lâm Tất Tất nhờ người mua loại trà tốt và sản phẩm dưỡng da cao cấp, cũng mất một lượng máu lớn.
Còn về quà sinh nhật của Triệu Thanh Nhượng… Lâm Tất Tất không nói, tóm lại buổi tối lúc ăn cơm xong về nhà anh mới có thể nhìn thấy.
Lâm Tất Tất cười phơi phới.
Để tránh xấu hổ khi bị cha của Triệu Thanh Nhượng nhận ra Lâm Tất Tất cố ý trang điểm xinh đẹp, còn cố tình làm tóc, nhưng bây giờ đã bảy giờ tối rồi, Triệu Thanh Nhượng vẫn chưa đến, cô gọi điện thoại hỏi Tiểu Lý thì biết anh có ca phẫu thuật gấp.
Xem ra cô phải ra trận một mình rồi.
*
Hôm nay Lâm Tất Tất vô cùng nghiêm chỉnh, lời khôi hài cũng không dám nói, bữa cơm như này vô cùng tao nhã, sợ để lại ấn tượng xấu đối với hai người lớn nghiêm túc này.
May mà ba mẹ của Triệu Thanh Nhượng đều là người tri thức, đối xử với Lâm Tất Tất thân thiết lịch sự.
Mẹ Triệu còn kéo Lâm Tất Tất xem ảnh lúc trước của Triệu Thanh Nhượng: “Thanh Nhượng xấu hổ, còn cố ý nói với cô là đừng cho con xem mấy cái này đó, lúc còn nhỏ không ai nghĩ nó là đứa bé đẹp trai.”
Album ảnh nối tiếp nhau, nhưng ảnh lúc Triệu Thanh Nhượng học cấp ba lại gần như không có, mẹ anh nói hồi đó anh rất tự ti, không thích chụp ảnh.
“Cũng tại công việc của cô và ba nó đều bận rộn, không có quan tâm nhiều đến nó, lúc nó lên đại học bọn cô mới biết nó không mấy vui vẻ khi ở trường.”
Cuối cùng, mẹ Triệu lôi ra một bức ảnh tốt nghiệp ở trong góc, chỉ vào nam sinh béo trong ảnh nói với cô đây chính là Triệu Thanh Nhượng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vì béo nên Thanh Nhượng bị các bạn chê cười. Suốt ba năm cấp ba nó gần như không có lấy một người bạn, luôn một thân một mình. Có một thời gian nó ăn kiêng giảm cân, chắc là bị gì đó kích thích, khi đó cô chú còn cho rằng thằng bé trong thời kỳ dậy thì gặp được cô gái mình thích nên để ý đến ngoại hình, sau đó mới biết được lúc đó là do nó bị người ta mắng béo như heo.”
Trái tim của Lâm Tất Tất bỗng thắt lại, giống như có một bàn tay vô hình vặn nó, hận không thể vặn nó ra nước.
Cô chỉ có mấy tháng bị tẩy chay đã khó chịu đến như thế rồi, anh lại còn bị dày vò suốt ba năm như vậy.
Lâm Tất Tất đột nhiên rất muốn ôm anh.
“Ấy, sao lại khóc thế?” Mẹ Triệu vội vàng lấy khăn giấy cho Lâm Tất Tất lau nước mắt, cười hỏi có phải dáng vẻ lúc trước của Triệu Thanh Nhượng dọa cô không, mẹ Triệu nói cô không cần lo lắng, anh không bị béo phì, sẽ không di truyền, chỉ sợ Lâm Tất Tất sẽ bỏ rơi con mình: “Lúc nó học đại học thì gầy xuống, bây giờ còn rất khỏe mạnh, sẽ không béo nữa.”
“Đứa trẻ này mãi mà không yêu đương, mới đầu cô còn cho rằng nó thích con trai, đã làm tốt công tác tư tưởng với ba nó rồi nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy một bóng đàn ông nào. Nếu như không phải con thích nó, đoán rằng nó sẽ cô đơn đến già.”
“Thất Thất…”
“Dạ?”
Mẹ Triệu chỉ vào mắt Lâm Tất Tất: “Lớp trang điểm của con bị trôi rồi, có muốn phủ lại không?”
Lâm Tất Tất chớp chớp mắt, sau đó cảm thấy mắt mình hơi cay cay.
Cô quay đầu nhìn vào gương, phát hiện lông mi giả của mình bị bung ra một chút.
Lâm Tất Tất: ...
Cô sẽ đánh giá kém cho shop này!!!
Lâm Tất Tất ở trong nhà vệ sinh tháo lông mi giả, vì kẻ mắt chóng mặt quá nên cô chỉ có thể tẩy trang mắt, lúc ra ngoài ba Triệu nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất: ...
Quay trở lại thời điểm bắt đầu.
“Thất Thất có phải trước đó con từng đến bệnh viện Thái Xương không? Nhìn hơi quen quen.”
“Không có!” Lâm Tất Tất giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Ba triệu đẩy mắt kính một chút: “Vậy à.”
Lâm Tất Tất chột dạ cúi đầu ăn cơm.
Lúc rời đi, ba Triệu lại đưa cho cô một bao lì xì dày và một hộp thuốc.
Lâm Tất Tất cúi đầu nhìn, thế mà lại là một hộp Domperidone*, là một loại thuốc thúc đẩy nhu động dạ dày.
* Thuốc Domperidone có thành phần chính là Domperidone, thuốc có tác dụng trong việc điều trị hiệu quả triệu chứng buồn nôn và nôn. Bên cạnh đó, thuốc còn giúp làm tăng cường các cơn co thắt dạ dày và ruột; giảm các triệu chứng khó tiêu như ợ hơi, đầy hơi, đầy bụng và đau vùng bụng trên; giảm triệu chứng trào ngược dạ dày thực quản và viêm thực quản.
Lâm Tất Tất: ...
Cái rắm đó không phải của cô!!!
*
Mười một giờ khoa cấp cứu vẫn sáng đèn, Lâm Tất Tất ngồi ở ghế bên ngoài nhìn chằm chằm vào cửa lớn phòng phẫu thuật, đến tận hai giờ đèn báo “phẫu thuật” mới tắt.
Triệu Thanh Nhượng kéo lê dép, xoa bóp cổ bước ra từ bên trong, sau khi nhìn thấy Lâm Tất Tất, mắt anh sáng ngời chạy lại, kết quả bị cô ôm chặt.
“Sao thế?”
“Triệu Thanh Nhượng, cảm ơn anh.”
Triệu Thanh Nhượng không hiểu gì cả: “Cảm ơn anh cái gì?”
Cảm ơn anh sau khi chịu những lời mắng chửi ác độc lại đẹp trai như thế.
“Không có gì.” Lâm Tất Tất kiễng chân hôn lên mặt anh một cái: “Về nhà đi, em có chuẩn bị bánh sinh nhật cho anh.”
Triệu Thanh Nhượng nói ba anh thích uống trà, mẹ anh thích mỹ phẩm.
Nhìn nghề nghiệp của ba mẹ Triệu Thanh Nhượng là biết người ta đã quen cuộc sống chất lượng cao, Lâm Tất Tất nhờ người mua loại trà tốt và sản phẩm dưỡng da cao cấp, cũng mất một lượng máu lớn.
Còn về quà sinh nhật của Triệu Thanh Nhượng… Lâm Tất Tất không nói, tóm lại buổi tối lúc ăn cơm xong về nhà anh mới có thể nhìn thấy.
Lâm Tất Tất cười phơi phới.
Để tránh xấu hổ khi bị cha của Triệu Thanh Nhượng nhận ra Lâm Tất Tất cố ý trang điểm xinh đẹp, còn cố tình làm tóc, nhưng bây giờ đã bảy giờ tối rồi, Triệu Thanh Nhượng vẫn chưa đến, cô gọi điện thoại hỏi Tiểu Lý thì biết anh có ca phẫu thuật gấp.
Xem ra cô phải ra trận một mình rồi.
*
Hôm nay Lâm Tất Tất vô cùng nghiêm chỉnh, lời khôi hài cũng không dám nói, bữa cơm như này vô cùng tao nhã, sợ để lại ấn tượng xấu đối với hai người lớn nghiêm túc này.
May mà ba mẹ của Triệu Thanh Nhượng đều là người tri thức, đối xử với Lâm Tất Tất thân thiết lịch sự.
Mẹ Triệu còn kéo Lâm Tất Tất xem ảnh lúc trước của Triệu Thanh Nhượng: “Thanh Nhượng xấu hổ, còn cố ý nói với cô là đừng cho con xem mấy cái này đó, lúc còn nhỏ không ai nghĩ nó là đứa bé đẹp trai.”
Album ảnh nối tiếp nhau, nhưng ảnh lúc Triệu Thanh Nhượng học cấp ba lại gần như không có, mẹ anh nói hồi đó anh rất tự ti, không thích chụp ảnh.
“Cũng tại công việc của cô và ba nó đều bận rộn, không có quan tâm nhiều đến nó, lúc nó lên đại học bọn cô mới biết nó không mấy vui vẻ khi ở trường.”
Cuối cùng, mẹ Triệu lôi ra một bức ảnh tốt nghiệp ở trong góc, chỉ vào nam sinh béo trong ảnh nói với cô đây chính là Triệu Thanh Nhượng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vì béo nên Thanh Nhượng bị các bạn chê cười. Suốt ba năm cấp ba nó gần như không có lấy một người bạn, luôn một thân một mình. Có một thời gian nó ăn kiêng giảm cân, chắc là bị gì đó kích thích, khi đó cô chú còn cho rằng thằng bé trong thời kỳ dậy thì gặp được cô gái mình thích nên để ý đến ngoại hình, sau đó mới biết được lúc đó là do nó bị người ta mắng béo như heo.”
Trái tim của Lâm Tất Tất bỗng thắt lại, giống như có một bàn tay vô hình vặn nó, hận không thể vặn nó ra nước.
Cô chỉ có mấy tháng bị tẩy chay đã khó chịu đến như thế rồi, anh lại còn bị dày vò suốt ba năm như vậy.
Lâm Tất Tất đột nhiên rất muốn ôm anh.
“Ấy, sao lại khóc thế?” Mẹ Triệu vội vàng lấy khăn giấy cho Lâm Tất Tất lau nước mắt, cười hỏi có phải dáng vẻ lúc trước của Triệu Thanh Nhượng dọa cô không, mẹ Triệu nói cô không cần lo lắng, anh không bị béo phì, sẽ không di truyền, chỉ sợ Lâm Tất Tất sẽ bỏ rơi con mình: “Lúc nó học đại học thì gầy xuống, bây giờ còn rất khỏe mạnh, sẽ không béo nữa.”
“Đứa trẻ này mãi mà không yêu đương, mới đầu cô còn cho rằng nó thích con trai, đã làm tốt công tác tư tưởng với ba nó rồi nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy một bóng đàn ông nào. Nếu như không phải con thích nó, đoán rằng nó sẽ cô đơn đến già.”
“Thất Thất…”
“Dạ?”
Mẹ Triệu chỉ vào mắt Lâm Tất Tất: “Lớp trang điểm của con bị trôi rồi, có muốn phủ lại không?”
Lâm Tất Tất chớp chớp mắt, sau đó cảm thấy mắt mình hơi cay cay.
Cô quay đầu nhìn vào gương, phát hiện lông mi giả của mình bị bung ra một chút.
Lâm Tất Tất: ...
Cô sẽ đánh giá kém cho shop này!!!
Lâm Tất Tất ở trong nhà vệ sinh tháo lông mi giả, vì kẻ mắt chóng mặt quá nên cô chỉ có thể tẩy trang mắt, lúc ra ngoài ba Triệu nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất: ...
Quay trở lại thời điểm bắt đầu.
“Thất Thất có phải trước đó con từng đến bệnh viện Thái Xương không? Nhìn hơi quen quen.”
“Không có!” Lâm Tất Tất giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Ba triệu đẩy mắt kính một chút: “Vậy à.”
Lâm Tất Tất chột dạ cúi đầu ăn cơm.
Lúc rời đi, ba Triệu lại đưa cho cô một bao lì xì dày và một hộp thuốc.
Lâm Tất Tất cúi đầu nhìn, thế mà lại là một hộp Domperidone*, là một loại thuốc thúc đẩy nhu động dạ dày.
* Thuốc Domperidone có thành phần chính là Domperidone, thuốc có tác dụng trong việc điều trị hiệu quả triệu chứng buồn nôn và nôn. Bên cạnh đó, thuốc còn giúp làm tăng cường các cơn co thắt dạ dày và ruột; giảm các triệu chứng khó tiêu như ợ hơi, đầy hơi, đầy bụng và đau vùng bụng trên; giảm triệu chứng trào ngược dạ dày thực quản và viêm thực quản.
Lâm Tất Tất: ...
Cái rắm đó không phải của cô!!!
*
Mười một giờ khoa cấp cứu vẫn sáng đèn, Lâm Tất Tất ngồi ở ghế bên ngoài nhìn chằm chằm vào cửa lớn phòng phẫu thuật, đến tận hai giờ đèn báo “phẫu thuật” mới tắt.
Triệu Thanh Nhượng kéo lê dép, xoa bóp cổ bước ra từ bên trong, sau khi nhìn thấy Lâm Tất Tất, mắt anh sáng ngời chạy lại, kết quả bị cô ôm chặt.
“Sao thế?”
“Triệu Thanh Nhượng, cảm ơn anh.”
Triệu Thanh Nhượng không hiểu gì cả: “Cảm ơn anh cái gì?”
Cảm ơn anh sau khi chịu những lời mắng chửi ác độc lại đẹp trai như thế.
“Không có gì.” Lâm Tất Tất kiễng chân hôn lên mặt anh một cái: “Về nhà đi, em có chuẩn bị bánh sinh nhật cho anh.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương