Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Chương 48: Con người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn
Cùng với tin vui về chuyện kết hôn, chuyện đánh giá chức danh của Lâm Tất Tất cũng có tiến triển.
Vương Lăng lúc trước được thuận lợi lên làm phó trưởng khoa, bị người ta tố cáo gian lận học thuật, luận văn đăng lên coi như bị vô hiệu, vậy nên bị xoá suất. Sau khi có mấy bác sĩ cùng nộp đơn xin đăng video phỏng vấn bảo vệ luận văn thì có thêm hai bác sĩ chủ động từ bỏ suất thăng chức, ba suất còn trống sẽ xếp cho Lâm Tất Tất và hai bác sĩ xếp sau cô, bây giờ Lâm Tất Tất là phó trưởng khoa trẻ tuổi nhất trong khoa tiết niệu của cô.
Con người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, mấy ngày nay cô đến đi làm cũng nhảy mà đi, nhưng loại vui sướng này đã giảm bớt sau khi biết tin bệnh nhân tai nạn ô tô nguy kịch đến nát phần thân dưới bị vợ bỏ.
Người vợ đó vào lúc anh ta nguy kịch thì vẫn luôn chăm sóc anh ta, chắc cũng có tình cảm, chỉ là thế sự vô thường…
Ninh Ninh cũng đa sầu đa cảm: “Bệnh nhân đó vừa mới đầu rất cảm kích vợ anh ta, nhưng về sau tính cách thay đổi càng ngày càng kỳ lạ, vợ anh ta không chịu nổi đã bỏ đi.”
“Gặp chuyện như vậy, tâm trạng khó có thể giống như người bình thường được.”
Đây cũng là trong dự đoán của Lâm Tất Tất, người đàn ông sau khi mất đi năng lực đàn ông thì tính tình sẽ trở nên kỳ quái, điều này do rất nhiều nguyên nhân tạo thành.
“Lỡ như anh chuyển đến khoa chúng ta, em phải đi chăm sóc anh ta thì làm sao đây? Có bị mắng cả ngày không?” Ninh Ninh bắt đầu lo lắng cho công việc của mình.
“Nếu anh ta cãi nhau với em thì gọi chị, chị biểu diễn kỹ năng tách sầu riêng bằng tay không cho anh ta xem.”
“... Bác sĩ Lâm, chị hơi bị mạnh mẽ.”
Không thể không nói, bác sĩ là nghề cần có một trái tim và tố chất tâm lý mạnh mẽ, nếu không mỗi ngày chứng kiến hai thái cực ác độc và thiện lương của bản tính con người thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, hơn nữa lúc này Triệu Thanh Nhượng cũng giống như Lâm Tất Tất chứng kiến một mặt xấu xa này.
“Chị Trương, tôi đã nói với chị rồi. Chị bị ung thư não giai đoạn đầu, bây giờ vẫn cần tiến hành trị liệu duy trì, không nên mang thai. Thuốc chị đang dùng là độc đối với thai nhi, có thể khiến thai nhi bị dị tật, đề nghị của tôi là chấm dứt thai kỳ càng sớm càng tốt.”
Triệu Thanh Nhượng nói như thế, chồng của chị Trương là người đầu tiên không vui: “Vợ chồng tôi kết hôn ba năm rồi khó khăn lắm mới mang thai, anh lại bảo chúng tôi bỏ đi?”
Triệu Thanh Nhượng cảm thấy đau đầu: “Anh này, lúc trước vợ anh nhập viện tôi đã từng nói với anh rồi, tình trạng trước mắt của chị ấy không thích hợp mang thai.”
Anh thật sự cạn lời, lúc trước anh đã nói rất rõ ràng tính nghiêm trọng của việc mang thai, đừng nói bây giờ chị Trương còn chưa khỏi bệnh, cho dù khỏi bệnh cũng cần phải đợi ba đến năm năm mới có thể mang thai, nếu không đối với người lớn và đứa trẻ đều không an toàn, người đàn ông này sao lại không nghe theo lời khuyên của bác sĩ vậy?
“Bây giờ anh nói mấy cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ cần đưa ra đề nghị làm sao để giữ được đứa bé này?”
“Tôi nói rồi, thuốc mà vợ anh uống không tốt đối với thai nhi, tình huống này không ai đảm bảo được đứa trẻ ra đời có xảy ra vấn đề hay không? Hơn nữa các hormone trong cơ thể thai phụ không chỉ giúp thai nhi phát triển mà còn kích thích khối u phát triển. Bây giờ chị Trương đang ở giai đoạn đầu, đợi khi sinh đứa nhỏ thì không biết thế nào đâu, có thể là kết quả xấu nhất.”
Chị Trương vẫn luôn cúi đầu ngồi trên trên ghế không nhìn Triệu Thanh Nhượng, chồng của chị ta lắp bắp nói: “Cậu đừng dọa chúng tôi!”
“Những gì tôi nói là sự thật, đề nghị của tôi là mau chóng bỏ đứa nhỏ.”
“Chúng tôi… về suy nghĩ đã.” Chồng chị Trương kéo chị ta im lặng rời đi.
Trong lòng Triệu Thanh Nhượng có dự cảm chẳng lành, có khả năng anh không gặp lại chị Trương này nữa.
Qua hai tuần, quả nhiên Triệu Thanh Nhượng không gặp chị Trương đến tái khám, anh tìm thông tin mà chị Trương đã điền, gọi điện thoại cho chị ta khuyên chị ta nên suy nghĩ cho sức khỏe của mình mà bỏ đứa nhỏ.
“Cảm ơn bác sĩ Triệu, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên sinh đứa trẻ này ra. Vợ chồng tôi kết hôn đã ba năm rồi khó khăn lắm mới có con. Tôi không muốn bỏ cuộc cho dù cái giá phải trả là mạng sống của tôi.”
“Nhưng đây không phải vấn đề trả giá hay không trả giá, cho dù cô sinh đứa nhỏ này, cũng có khả năng đứa bé không được khoẻ mạnh, có khả năng sẽ bị dị tật.”
“Thế nên tôi dự định dừng thuốc, không thể để cho đứa trẻ không khỏe mạnh được.” Triệu Thanh Nhượng ngẩn ra, loại chuyện này bao nhiêu năm anh làm việc đến giờ chưa từng gặp qua.
Bên đó chị Trương còn đang tự cảm động bản thân: “Tôi muốn thực hiện giá trị của bản thân!”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Anh rất muốn gửi gói cảm xúc liu liu mei*.
* Chữ trên ảnh: Bạn ổn không?
Đột nhiên Triệu Thanh Nhượng nhớ đến Lỗ Tấn bỏ y qua văn chương bởi vì bác sĩ không thể nào trị được trái tim thối nát.
Gặp phải loại tình huống này, anh cũng hết cách, dù sao cũng không thể dạy tư tưởng cho bệnh nhân được.
Vương Lăng lúc trước được thuận lợi lên làm phó trưởng khoa, bị người ta tố cáo gian lận học thuật, luận văn đăng lên coi như bị vô hiệu, vậy nên bị xoá suất. Sau khi có mấy bác sĩ cùng nộp đơn xin đăng video phỏng vấn bảo vệ luận văn thì có thêm hai bác sĩ chủ động từ bỏ suất thăng chức, ba suất còn trống sẽ xếp cho Lâm Tất Tất và hai bác sĩ xếp sau cô, bây giờ Lâm Tất Tất là phó trưởng khoa trẻ tuổi nhất trong khoa tiết niệu của cô.
Con người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, mấy ngày nay cô đến đi làm cũng nhảy mà đi, nhưng loại vui sướng này đã giảm bớt sau khi biết tin bệnh nhân tai nạn ô tô nguy kịch đến nát phần thân dưới bị vợ bỏ.
Người vợ đó vào lúc anh ta nguy kịch thì vẫn luôn chăm sóc anh ta, chắc cũng có tình cảm, chỉ là thế sự vô thường…
Ninh Ninh cũng đa sầu đa cảm: “Bệnh nhân đó vừa mới đầu rất cảm kích vợ anh ta, nhưng về sau tính cách thay đổi càng ngày càng kỳ lạ, vợ anh ta không chịu nổi đã bỏ đi.”
“Gặp chuyện như vậy, tâm trạng khó có thể giống như người bình thường được.”
Đây cũng là trong dự đoán của Lâm Tất Tất, người đàn ông sau khi mất đi năng lực đàn ông thì tính tình sẽ trở nên kỳ quái, điều này do rất nhiều nguyên nhân tạo thành.
“Lỡ như anh chuyển đến khoa chúng ta, em phải đi chăm sóc anh ta thì làm sao đây? Có bị mắng cả ngày không?” Ninh Ninh bắt đầu lo lắng cho công việc của mình.
“Nếu anh ta cãi nhau với em thì gọi chị, chị biểu diễn kỹ năng tách sầu riêng bằng tay không cho anh ta xem.”
“... Bác sĩ Lâm, chị hơi bị mạnh mẽ.”
Không thể không nói, bác sĩ là nghề cần có một trái tim và tố chất tâm lý mạnh mẽ, nếu không mỗi ngày chứng kiến hai thái cực ác độc và thiện lương của bản tính con người thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, hơn nữa lúc này Triệu Thanh Nhượng cũng giống như Lâm Tất Tất chứng kiến một mặt xấu xa này.
“Chị Trương, tôi đã nói với chị rồi. Chị bị ung thư não giai đoạn đầu, bây giờ vẫn cần tiến hành trị liệu duy trì, không nên mang thai. Thuốc chị đang dùng là độc đối với thai nhi, có thể khiến thai nhi bị dị tật, đề nghị của tôi là chấm dứt thai kỳ càng sớm càng tốt.”
Triệu Thanh Nhượng nói như thế, chồng của chị Trương là người đầu tiên không vui: “Vợ chồng tôi kết hôn ba năm rồi khó khăn lắm mới mang thai, anh lại bảo chúng tôi bỏ đi?”
Triệu Thanh Nhượng cảm thấy đau đầu: “Anh này, lúc trước vợ anh nhập viện tôi đã từng nói với anh rồi, tình trạng trước mắt của chị ấy không thích hợp mang thai.”
Anh thật sự cạn lời, lúc trước anh đã nói rất rõ ràng tính nghiêm trọng của việc mang thai, đừng nói bây giờ chị Trương còn chưa khỏi bệnh, cho dù khỏi bệnh cũng cần phải đợi ba đến năm năm mới có thể mang thai, nếu không đối với người lớn và đứa trẻ đều không an toàn, người đàn ông này sao lại không nghe theo lời khuyên của bác sĩ vậy?
“Bây giờ anh nói mấy cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ cần đưa ra đề nghị làm sao để giữ được đứa bé này?”
“Tôi nói rồi, thuốc mà vợ anh uống không tốt đối với thai nhi, tình huống này không ai đảm bảo được đứa trẻ ra đời có xảy ra vấn đề hay không? Hơn nữa các hormone trong cơ thể thai phụ không chỉ giúp thai nhi phát triển mà còn kích thích khối u phát triển. Bây giờ chị Trương đang ở giai đoạn đầu, đợi khi sinh đứa nhỏ thì không biết thế nào đâu, có thể là kết quả xấu nhất.”
Chị Trương vẫn luôn cúi đầu ngồi trên trên ghế không nhìn Triệu Thanh Nhượng, chồng của chị ta lắp bắp nói: “Cậu đừng dọa chúng tôi!”
“Những gì tôi nói là sự thật, đề nghị của tôi là mau chóng bỏ đứa nhỏ.”
“Chúng tôi… về suy nghĩ đã.” Chồng chị Trương kéo chị ta im lặng rời đi.
Trong lòng Triệu Thanh Nhượng có dự cảm chẳng lành, có khả năng anh không gặp lại chị Trương này nữa.
Qua hai tuần, quả nhiên Triệu Thanh Nhượng không gặp chị Trương đến tái khám, anh tìm thông tin mà chị Trương đã điền, gọi điện thoại cho chị ta khuyên chị ta nên suy nghĩ cho sức khỏe của mình mà bỏ đứa nhỏ.
“Cảm ơn bác sĩ Triệu, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên sinh đứa trẻ này ra. Vợ chồng tôi kết hôn đã ba năm rồi khó khăn lắm mới có con. Tôi không muốn bỏ cuộc cho dù cái giá phải trả là mạng sống của tôi.”
“Nhưng đây không phải vấn đề trả giá hay không trả giá, cho dù cô sinh đứa nhỏ này, cũng có khả năng đứa bé không được khoẻ mạnh, có khả năng sẽ bị dị tật.”
“Thế nên tôi dự định dừng thuốc, không thể để cho đứa trẻ không khỏe mạnh được.” Triệu Thanh Nhượng ngẩn ra, loại chuyện này bao nhiêu năm anh làm việc đến giờ chưa từng gặp qua.
Bên đó chị Trương còn đang tự cảm động bản thân: “Tôi muốn thực hiện giá trị của bản thân!”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Anh rất muốn gửi gói cảm xúc liu liu mei*.
* Chữ trên ảnh: Bạn ổn không?
Đột nhiên Triệu Thanh Nhượng nhớ đến Lỗ Tấn bỏ y qua văn chương bởi vì bác sĩ không thể nào trị được trái tim thối nát.
Gặp phải loại tình huống này, anh cũng hết cách, dù sao cũng không thể dạy tư tưởng cho bệnh nhân được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương