Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 1



Giữa một rừng hoa, có một cô tiểu thư đang ngồi vẽ tranh và một cô hầu gái đứng ở bên cạnh. Khi nhìn vào ai cũng cảm thấy cô tiểu thư kia chính là nữ chính bước ra từ truyện tranh, vì trên người cô ấy có hào quang nữ chính, có vẻ ngoài xinh đẹp và còn là một cô gái cực kì tài năng, từ nhỏ học giỏi cầm, kì, thi, hoạ.

“Lấy cây cọ mới đến đây.”

“Vâng.”

Còn cô gái này, cô ấy chỉ là một người hầu, không những không được để ý đến mà còn khiến cho người ta cảm thấy chướng mắt.

Khi đứng cạnh vị tiểu thư sang chảnh, càng thể hiện rõ sự khác biệt về đẳng cấp và vai vế.

Đúng vậy, trong ngôi biệt thự như cái lâu đài nguy nga, tráng lệ này, cô chả là gì cả, chỉ là một người hầu không hơn không kém, vô cùng thấp cổ bé họng.

Cô ấy, Đại tiểu thư của Tôn gia, tên Tôn Kim Ngọc. Kim Ngọc? Nghe đến cái tên thôi đã biết được cô ấy là cành vàng lá ngọc, mà chỉ cần nghe đến tên người ta đã không ngừng trầm trồ khen ngợi.

Còn cô, Tô Như Mạn, xuất thân là con của một người hầu, đến bản thân cũng chỉ là một con chó theo sau chủ nhân, đâu đáng được nhắc đến, thậm chí người ta cũng không biết cô là ai. Cuộc đời của cô, có lẽ cũng chỉ dừng lại ở đây, mãi mãi bị giam cầm trong ngôi biệt thự này, phục dịch cho Tôn gia. Bởi vì... nhà họ Tô đã nợ Tôn gia một khoản tiền lớn, cho dù có làm nô lệ cho họ ba đời cũng chưa chắc trả đủ. Nhưng mà... ít nhất, cô và mẹ cô còn thể được ăn, được ngủ, cũng không quá thảm hại có phải không?

“Đại tiểu thư, có tin tốt, có tin tốt.” Quản gia hớt ha hớt hải chạy đến, gấp đến mức không kịp thở.

“Có chuyện gì?” Tôn Kim Ngọc cau mày, không vui vì bị làm phiền trong lúc vẽ tranh.

“Ngao gia nói ngày mai sẽ đến đây cùng Tôn gia bàn chuyện đính hôn, Ngao thiếu cũng sẽ đến.” Quản gia vui mừng nói, nhìn vẻ mặt của ông ấy thì đã biết đây là chuyện tốt.

Đôi mắt Tôn Kim Ngọc sáng lên, cô ấy phấn khởi đến mức không vẻ tranh nữa: “Ngao thiếu cũng sẽ đến sao?”

“Đúng vậy, tiểu thư.” Quản gia khẳng định chắc nịch.



Tôn Kim Ngọc hào hứng đến nỗi không thể bình tĩnh được nữa, cô ấy vội vàng chạy vào trong: “Tô Như Mạn, theo tôi trở về phòng, tôi phải chọn một bộ váy tuyệt đẹp để ngày mai gặp anh ấy.”

Tôn Kim Ngọc có rất nhiều bộ váy đẹp, thậm chí cô ấy một phòng riêng để chứa quần áo, nơi này cứ như thiên đường của những cô gái vậy. Cô ấy có hàng trăm cái váy dạ hội và hàng trăm váy áo mặc thường ngày, rồi nào là túi xách, đủ loại giày, trang sức, nếu nói 365 ngày cô ấy đều mặc một bộ váy khác nhau cũng không phải là quá đáng.

Nhưng những thứ ở đây, Tô Như Mạn chỉ có thể nhìn nhưng lại không thể chạm vào, vì nó quá đắt đỏ, còn bàn tay cô thì lại quá dơ bẩn. Những việc như là quần áo, cũng không đến tay cô.

“Cô cảm thấy bộ váy này thế nào?” Tôn Kim Ngọc vui vẻ nên đột nhiên lại trở nên thân thiện.

Như Mạn gật đầu lia lịa: “Rất đẹp.”

“Còn bộ này?”

“Cũng rất đẹp.” Trong mắt cô, những chiếc váy này đều rất đẹp và lộng lẫy, cho dù có nằm mơ thì cô cũng không dám mặc nó lên người.

Nhưng đối với Tôn Kim Ngọc, cô ấy đã quen với những thứ xa xỉ, những thứ như đầm váy này thật sự quá tầm thường, không có gì mới lạ.

“Thôi đi, loại thấp hèn như cô, đương nhiên là thấy thứ gì cũng đẹp rồi, không có mắt nhìn gì cả. Để tôi tự chọn thì hơn.” Cô ấy khinh thường ra mặt, vốn dĩ chưa từng xem cô là con người, chỉ những có lúc vui vẻ thì cô ấy mới đối xử tốt với cô một chút.

Như Mạn rũ mắt, khúm núm đứng bên cạnh, Tôn Kim Ngọc không hỏi cô cũng không dám lên tiếng.

Chợt, Tôn Kim Ngọc lại nổi hứng nói về vị thiếu gia họ Ngao kia: “Cô không biết đâu, Ngao Viễn Khải thật sự là một người rất điển trai, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nếu cô mà gặp anh ấy chắc chắn cũng sẽ không cưỡng lại được. Nhưng mà cô đừng hòng mơ mộng, tôi và anh ấy đã có hôn ước từ trước, hơn nữa cô cũng đã nghe rồi đó, hai chúng tôi đã sắp đính hôn rồi. Ngày mai cô cũng đừng theo hầu hạ tôi, tôi ghét nhất là người khác để mắt đến đồ của mình, cô gặp cũng đừng hòng gặp được anh ấy. Nhưng mà, anh ấy sao có thể để mắt đến một người hầu xấu xí như cô được, trong lòng anh ấy chỉ có mình tôi mà thôi.”

Tô Như Mạn khép nép cúi đầu, cô đương nhiên biết rõ thân phận của mình, sao dám mơ mộng hão huyền chứ? Với cả... một thiếu gia cao quý như vậy, sao có thể nhìn thấy cô? Chỉ sợ, một cái liếc mắt cũng không có.
Chương trước Chương tiếp