Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 100
Đặng Tâm Minh người sơ mi trắng, quần âu đen, đôi chân ấy thật sự rất dài. Ở dưới sảnh lớn đôi mắt phượng anh luôn khiến người khác bị chìm đắm, người này lại cao thêm, khí chất thêm phần trưởng thành, đáng tin cậy, càng khiến người khác phải dè chừng, chú ý... mái tóc đen thẫm rung nhẹ...
Trái tim Triển Nha có chút run rẩy, cô không ngờ vào một ngày mình vẫn có thể nhìn thấy Đặng Tâm Minh, gần tới như vậy...
Mắt cô không ý thức nhìn theo bóng dáng anh, nhìn anh mở miệng nói gì đó, nhìn anh chú tâm quan sát người đàn ông nước ngoài kia...
Đặng Tâm Minh vẫn cao ngạo lạnh lùng
Triển Nha cúi đầu không dám tiếp tục nhìn nữa, không có cô anh vẫn sống đúng quỹ đạo của mình, cô đã từng khẳng định với bản thân có lẽ cô không còn thích Đặng Tâm Minh nữa, cho tới giây phút này cô nhìn thấy anh, xem ra cô đã đánh giá cao bản thân mình. Bên tai còn nghe mấy đồng nghiệp bàn tán
"Chủ tịch chúng ta soái quá đi, còn trẻ như vậy mà có thể quản lý Đặng thị."
"Còn phải nói sao, chủ tịch chúng ta là cây kim cương sống."
"Còn có bài báo nói anh ấy chính là người đáng lấy làm chồng nhất đấy."
"Tôi quả thực cũng muốn gả cho anh ấy."
"Mẹ ơi, cái khí chất ấy, đây quả thực là tổng tại bước từ trong truyện ra!"
...
Cho dù ở trường học hay nơi làm việc, Đặng Tâm Minh luôn được rất nhiều người mến mộ. Triển Nha lấy lại nhịp thở nhìn mũi giày mình, cô thật biết tìm nơi làm việc để giày vò bản thân, nhìn tay rịn mồ hôi, lòng cô cũng không thể ngừng xáo động...
Tiếng nói chuyện, bàn tán bỗng trở nên im bặt, tiêu cự đang đặt trên mũi giày Triển Nha mông lung ngẩng đầu lên
Đặng Tâm Minh tới đây từ lúc nào...
Phía sau còn có mấy nhân viên thư kí, Đặng Tâm Minh vẫn giao tiếp với người đàn ông nước ngoài kia, mấy đồng nghiệp nữ lúc nãy đều cúi đầu xuống chào, Triển Nha nhìn thấy người này đầu liền trở nên ngờ nghệch, tay chân cô có chút không nghe lời, nhanh cúi đầu, tay nhỏ vẫn hơi run...
Đặng Tâm Minh sẽ không nhận ra cô
Triển Nha đã cắt tóc ngắn, cô chỉ có thể cầu mong người này không nhận ra mình...
Tiếng bước chân trầm ổn của anh cuối cùng tới gần cô hơn, Triển Nha tuyệt đối không dám ngẩng đầu lên. Cô nghe Đặng Tâm Minh nói chuyện bằng tiếng Anh, cô chỉ hiểu loáng thoáng, chỉ biết giọng anh rất trầm và dễ nghe
Mùi hương quen thuộc bao phủ, trái tim cô lần này run rẩy thật rồi... tại sao lại khó thở như vậy
Cô thật sự sợ mình sẽ không chống đỡ nổi mất...
Nhớ ai đó muốn phát điên là như thế nào, đâu dễ dàng mà hiểu được, cô hiểu...
Tại sao cô lại hiểu...
Tiếng bước chân nhanh chóng xa dần... xa dần
Duy chỉ có Triển Nha vẫn chưa ngẩng đầu lên. Chỉ là có chút trống rỗng, cô đã chọn từ bỏ anh vậy tại sao dám đau lòng được đây. Quay người vào phòng làm việc, Triển nha lấy tài liệu được in ra, lơ là ôm đống tài liệu khiến bàn tay va vào cạnh bàn, do đồ trên tay khá nặng khiến lớp da nhanh chóng xước một mảnh...
Cô không cảm thấy đau, chỉ nhanh chóng kiếm giấy lau đi vết thương. Triển Nha có chút nghi hoặc bản thân, cảm thấy bản thân cô lúc này thật ủy mị, yếu đuối...
Cô dù mệt cũng không dám nằm xuống bàn, cô không muốn bị tổ trưởng mắng. Nhanh xốc lại tinh thần, chỉ là không ngờ máy in lại bị hỏng vào lúc này, cô đành đợi nhân viên tới sửa sau đó liền về nhà muộn
Sau khi tắm rửa không muốn ăn cơm cô đã leo lên dường nằm, cô cảm thấy ngày nào cũng như hôm nay nhất định sẽ chịu không nổi. Nhìn trên tay còn vết xước hồng hồng Triển Nha không kìm được mà thở dài...
Mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Đường Tiểu Tịch, lúc trưa cô hỏi cô nàng phải lôi kéo ai để cùng vùng lên với mình, đọc tin nhắn Triển Nha suýt lăn từ trên giường xuống sàn
Đặng Tâm Minh...
Cô nàng đùa khiến cô có chút thở dài, lời này thật lạnh, trong đầu cô chưa từng nghĩ tới chuyện này đâu...
Một người là tầng lớp bóc lột, còn một người là tầng lớp bị bóc lột, cô biết kêu gọi kiểu gì chứ. Băzt tay với quý tộc, nông nô lật đổ quý tộc ư?
Quan trọng Đặng Tâm Minh không hẳn là quý tộc mà là lãnh chúa...
Trái tim Triển Nha có chút run rẩy, cô không ngờ vào một ngày mình vẫn có thể nhìn thấy Đặng Tâm Minh, gần tới như vậy...
Mắt cô không ý thức nhìn theo bóng dáng anh, nhìn anh mở miệng nói gì đó, nhìn anh chú tâm quan sát người đàn ông nước ngoài kia...
Đặng Tâm Minh vẫn cao ngạo lạnh lùng
Triển Nha cúi đầu không dám tiếp tục nhìn nữa, không có cô anh vẫn sống đúng quỹ đạo của mình, cô đã từng khẳng định với bản thân có lẽ cô không còn thích Đặng Tâm Minh nữa, cho tới giây phút này cô nhìn thấy anh, xem ra cô đã đánh giá cao bản thân mình. Bên tai còn nghe mấy đồng nghiệp bàn tán
"Chủ tịch chúng ta soái quá đi, còn trẻ như vậy mà có thể quản lý Đặng thị."
"Còn phải nói sao, chủ tịch chúng ta là cây kim cương sống."
"Còn có bài báo nói anh ấy chính là người đáng lấy làm chồng nhất đấy."
"Tôi quả thực cũng muốn gả cho anh ấy."
"Mẹ ơi, cái khí chất ấy, đây quả thực là tổng tại bước từ trong truyện ra!"
...
Cho dù ở trường học hay nơi làm việc, Đặng Tâm Minh luôn được rất nhiều người mến mộ. Triển Nha lấy lại nhịp thở nhìn mũi giày mình, cô thật biết tìm nơi làm việc để giày vò bản thân, nhìn tay rịn mồ hôi, lòng cô cũng không thể ngừng xáo động...
Tiếng nói chuyện, bàn tán bỗng trở nên im bặt, tiêu cự đang đặt trên mũi giày Triển Nha mông lung ngẩng đầu lên
Đặng Tâm Minh tới đây từ lúc nào...
Phía sau còn có mấy nhân viên thư kí, Đặng Tâm Minh vẫn giao tiếp với người đàn ông nước ngoài kia, mấy đồng nghiệp nữ lúc nãy đều cúi đầu xuống chào, Triển Nha nhìn thấy người này đầu liền trở nên ngờ nghệch, tay chân cô có chút không nghe lời, nhanh cúi đầu, tay nhỏ vẫn hơi run...
Đặng Tâm Minh sẽ không nhận ra cô
Triển Nha đã cắt tóc ngắn, cô chỉ có thể cầu mong người này không nhận ra mình...
Tiếng bước chân trầm ổn của anh cuối cùng tới gần cô hơn, Triển Nha tuyệt đối không dám ngẩng đầu lên. Cô nghe Đặng Tâm Minh nói chuyện bằng tiếng Anh, cô chỉ hiểu loáng thoáng, chỉ biết giọng anh rất trầm và dễ nghe
Mùi hương quen thuộc bao phủ, trái tim cô lần này run rẩy thật rồi... tại sao lại khó thở như vậy
Cô thật sự sợ mình sẽ không chống đỡ nổi mất...
Nhớ ai đó muốn phát điên là như thế nào, đâu dễ dàng mà hiểu được, cô hiểu...
Tại sao cô lại hiểu...
Tiếng bước chân nhanh chóng xa dần... xa dần
Duy chỉ có Triển Nha vẫn chưa ngẩng đầu lên. Chỉ là có chút trống rỗng, cô đã chọn từ bỏ anh vậy tại sao dám đau lòng được đây. Quay người vào phòng làm việc, Triển nha lấy tài liệu được in ra, lơ là ôm đống tài liệu khiến bàn tay va vào cạnh bàn, do đồ trên tay khá nặng khiến lớp da nhanh chóng xước một mảnh...
Cô không cảm thấy đau, chỉ nhanh chóng kiếm giấy lau đi vết thương. Triển Nha có chút nghi hoặc bản thân, cảm thấy bản thân cô lúc này thật ủy mị, yếu đuối...
Cô dù mệt cũng không dám nằm xuống bàn, cô không muốn bị tổ trưởng mắng. Nhanh xốc lại tinh thần, chỉ là không ngờ máy in lại bị hỏng vào lúc này, cô đành đợi nhân viên tới sửa sau đó liền về nhà muộn
Sau khi tắm rửa không muốn ăn cơm cô đã leo lên dường nằm, cô cảm thấy ngày nào cũng như hôm nay nhất định sẽ chịu không nổi. Nhìn trên tay còn vết xước hồng hồng Triển Nha không kìm được mà thở dài...
Mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Đường Tiểu Tịch, lúc trưa cô hỏi cô nàng phải lôi kéo ai để cùng vùng lên với mình, đọc tin nhắn Triển Nha suýt lăn từ trên giường xuống sàn
Đặng Tâm Minh...
Cô nàng đùa khiến cô có chút thở dài, lời này thật lạnh, trong đầu cô chưa từng nghĩ tới chuyện này đâu...
Một người là tầng lớp bóc lột, còn một người là tầng lớp bị bóc lột, cô biết kêu gọi kiểu gì chứ. Băzt tay với quý tộc, nông nô lật đổ quý tộc ư?
Quan trọng Đặng Tâm Minh không hẳn là quý tộc mà là lãnh chúa...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương