Cô Ấy Rất Đáng Yêu!

Chương 110



Nếu nói như thế nào là rơi từ trên cây xuống thì chính là trường hợp lúc này của Triển Nha cô

Hứa Oanh mỉm cười nhìn Triển Nha

" Cô mau thay đồ đi, tối nay tôi còn chưa được chén rượu mừng nào với cô đấy, không chạy được đâu."

Nghe tới rượu Triển Nha liền sợ rồi, chưa hết ngạc nhiên vì chị ấy có con bây giờ lại bất ngờ hơn khi biết chị ta là chị họ của Đặng Tâm Minh, vòng quan hệ này không khỏi có chút khiến cô mơ hồ@_@

Bình tĩnh lại, cô phải nhanh thay đồ đã, chiếc váy còn mới nguyên cả nhãn mác giá không rẻ chút nào, chỉ có điều nó là váy trắng hai dây, bình thường Triển Nha không mặc đồ hở như vậy, lại còn ở một nơi rất đông người. Thật ra Triển Nha của chúng ta rất xinh đẹp, da dẻ trắng trẻo hồng hào, như ai đó bảo thì là rất dễ ăn. Chỉ có điều cô gái nhỏ thích mặc đồ tương đối đơn giản

Đặng Tâm Minh đã sớm rời đi trước, Hứa Oanh không thể không nhìn cô bằng ánh mắt khác

"Triển Nha, cô đúng là tốt gỗ nhưng mà thiếu nước sơn đấy."

Triển Nha "..."

Có ai khen người ta đẹp như chị ta không @_@

Tiệc vẫn chưa tàn, người vẫn vui vẻ



Hứa Oanh mời rượu, cô căn bản không từ chối được, cứ qua lại qua lại cô sớm bị chị ta chuốc rượu đến có chút không tỉnh táo."Tôi thật sự là không uống được nữa"

Hứa Oanh nhìn cô khẽ thở dài

"Vậy tôi cũng không ép cô nữa, nào một ly cuối nhé!"

Triển Nha nhìn chị ta, cư nhiên rót đầy như vậy @_@

Cô vừa lót bụng được vài cái bánh ngọt, rượu khiến bụng dạ cô không mấy dễ chịu, má cũng nóng ran phát đỏ lên. Hứa Oanh cũng xem như có lương tâm để cô đi vệ sinh cho cô cơ hội chuồn khỏi đây, nhưng chị ta biết, chuồn khỏi chị ta thì dễ còn họ Đặng kia thì thật sự cô không thoát nổi rồi

Hứa Oanh ôm chồng khẽ thở dài

"Anh nói xem, Cậu của cháu em giờ này đang làm gì nhỉ"

Người đàn ông hơi ngạc nhiên

"Hả, a vừa thấy Minh vừa đi vào trong kia."

Qua thật là vậy...



Lúc bấy giờ Triển Nha thấy đầu cô hơi xoay rồi, rượu đang ngấm, cô phải nhanh chóng về nhà, khó khăn đi vào WC rửa mặt, dù vậy cô cũng không tỉnh táo lên mấy

"Nóng quá... Rượu ngọt như vậy lại khiến người cô bây giờ nóng như có lửa chảy trong máu

Lúc bước ra ngoài, chân cô không còn bước theo trật tự nữa rồi, đột nhiên tuy bị một lực mạnh kéo về, cả người bị đẩy mạnh vào tường làm Triển Nha nhất thời không kịp phản ứng."Đau..a." Cô mơ màng nhìn người đang siết chặt eo ghì chặt mình lên tường, lực đạo mạnh đến nỗi cô nhúc nhích còn không được chứ không phải thoát ra ngoài, lúc này mắt cô hơi lãng nước, cô thật sự sợ rồi

"Thả tôi ra, tôi đau..." Cô say rồi, giọng nhỏ khẽ lí nhí, người mềm giống miếng bánh, cơ thể phản ứng với rượu mà đỏ ứng lên, da thịt nóng ran, chiếc váy kia bây giờ gợi cảm đến nỗi khiến người trước mặt khó cầm được mình. Người đàn ông bật cười, âm thanh trầm thấp với mùi hương quen thuộc kia

"Đặng Tâm Minh?" Cô gái mắt thật sự ngập nước như muốn rơi xuống rồi

Người đàn ông cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô, mái tóc dày không ngừng cọ vào má cô, bị cắn Triển Nha liền đau, cô sợ hãi muốn thoát ra nhưng eo sớm đã bị túm chặt, nước mắt cô liền rơi xuống, người cô không ngừng run rẩy. Đặng Tâm Minh buông cô ra, cúi xuống nhìn cô, thấy cô gái nhỏ sớm bị mình bắt nạt đến khóc, ánh mắt mơ màng kia, thật khiến người khác muốn làm bậy, yết hầu anh khó khăn chuyển động

"Nếu em còn nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, tôi không dám đảm bảo mình kiềm chế nổi đâu."

Triển Nha bị dọa sợ nên ngoan ngoãn cụp mắt xuống, cô đáng yêu đến nỗi Đặng Tâm Minh không khỏi bị cô làm bật cười

"Thả tôi ra, được không?." Cô gái trước mặt đứng không vững không thể làm gì khác ngoài năn nỉ anh. Đặng Tâm Minh nhếch môi, nụ cười của anh mê hoặc đến độ người say này đã ngốc nay còn ngốc hơn, Đặng Tâm Minh dịu dàng nhìn cô, giọng nói không còn lạnh lùng như thường ngày

"Em hôn tôi một cái, tôi sẽ thả em ra."
Chương trước Chương tiếp