Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 113
"Em lên xe đi, anh đưa em về." Hạ Thần nhìn cô
Cậu ta không thấy được sự khó hiểu của cô à?
"Tôi đang đợi xe, cảm ơn nhé." Triển Nha lạnh nhạt từ chối cậu ta
Hạ Thần nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi
"Em vẫn cứng đầu như vậy nhỉ?"
Triển Nha "..???"
"Nghe lời anh một lần thôi được không?" Hạ Thần chỉ có thể xuống nước dịu dàng nói chuyện với cô
Triển Nha suýt chút nữa không kiềm được lòng mình mà nói câu "Dựa vào đâu?" với cậu ta
Vẫn là cho cậu ta một chút mặt mũi, Triển Nha mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, bấy giờ gương mặt Hạ Thần mới vui vẻ lên một chút. Sau khi nói cậu ta biết địa chỉ nhà mình thì cô không còn nói gì thêm nữa
"Dạo này em vẫn tốt chứ?" Hạ Thần không kiềm được lòng mà hỏi cô
"Rất tốt." Cô lạnh nhạt trả lời cậu ta
Hạ Thần nhìn đường xá trước mặt khẽ cười giễu bản thân "Xem ra em vẫn rất ổn."
Triển Nha không hiểu cậu ta nói câu này là có ý gì
"Anh và Sở Giao chia tay rồi" Sau khi nghe xong câu này ấn đường của cô liền tối lại, cậu ta nói cái này với cô làm gì chứ
"Triển Nha, bây giờ em còn tình cảm với anh nữa không?" Lời này nói ra làm cô bỗng bật cười
"Hạ Thần, không phải cậu uống say rồi chứ?"
Lại nhớ ra cậu ta uống rượu còn lái xe, cô còn đồng ý lên xe cậu ta, tại nhìn sắc mặt cậu ta tỉnh táo, Triển Nha có chút trách bản thân làm chuyện ngốc nghếch rồi
"Anh cũng ước là mình say..." cậu ta mỉm cười bất lực sau đấy quay đâu sang nhìn cô
"Tiểu Nha, chúng ta có thể quay lại như lúc trước được không, anh nhớ em lắm."
Triển Nha ".."
"Hạ Thần, chú ý lái xe đi, tôi chưa chê mình sống quá lâu đâu." Bây giờ cứ thuận ý cậu ta đã, dù gì tên này người đang có men rượu, cô cứ chống trả kiểu gì cũng rất nguy hiểm
"Được." Hạ Thần nhếch môi cười khẩy, cậu ta say rồi, quên mất hai người vốn kết thúc không tốt đẹp như thế nào, cô từ lâu đã không còn muốn dính dáng gì đến cậu ta từ lâu rồi
Ngay khi bánh xe vừa dừng, Triển Nha liền nhanh chóng xuống xe, Hạ Thần cũng bước xuống theo sau cô, nhìn căn nhà nhỏ trước mặt cậu ta có chút trầm mặc
"Không muốn mời anh vào nhà uống ly nước à?" Cậu ta vừa nói vừa bước gần lại chỗ cô
Triển Nha lần này nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt cô thật sự vừa lạnh lùng vừa chán ghét
"Hạ Thần, chúng ta kết thúc lâu rồi, cậu nên về nghỉ ngơi sớm đi."
Hạ Thần lại cười, cô không hiểu nụ cười của cậu ta, dưới ánh đèn vàng bóng lưng của cậu ta đúng là có chút bi thương "Tiểu Nha, anh muốn nói em biết, anh từng xem Lương Sở Giao là em, anh vẫn không thể quên được em, trái tim anh đau lắm, tại sao em lại không cần nó?"
Triển Nha mỉm cười chậm rãi nói với cậu ta "Tôi chưa từng nói không cần, là cậu không biết trân trọng"
Cuối cùng Hạ Thần cũng bị cô đuổi đi thành công, không thể không cảm khái, tình cũ quả thực rất phiền. Cô có hai cái đầu cũng không nghĩ được cậu ta tệ đến mức này, chia tay Lương Sở Giao liền muốn quay lại với cô, cậu ta nghĩ ai cũng giống mình à...
Bây giờ chuyện nên làm chính là đi vào nhà ngủ một giấc ngon để ngày mai đi làm, chậm rãi tiến lại cửa lại không nhớ mình để khóa nhà ở đâu, đang lọ mọ lục tìm trong túi thì có một lực mạnh xoay người cô lại sau đấy nhanh chóng khóa cô vào tường, cổ tay bị túm đau, chìa khóa vừa tìm được trong tay rơi xuống đất phát ra âm thanh nhỏ, cô mở to mắt có chút sợ hãi, cô không bật điện lên tại nghĩ mình vào nhà nhanh thôi, bây giờ thì tốt rồi chỉ có thể dựa vào ánh đèn lờ mờ từ đèn đường ngoài kia...
Vừa nghĩ là cướp thì mùi hương trên người này liền phủ nhận nó...
Triển Nha thở gấp nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cô vừa bị người này hôn đến phát khóc...
Hình như môi bị cắn rách rồi, tay và eo đều đau, trống ngực đập loạn đến run rẩy "Đặng Tâm Minh, anh buông tôi ra."Người đàn ông bật cười, âm thanh trầm thấp dụ hoặc, chân dài khóa chặt chân nhỏ của cô tính làm bậy, Đặng Tâm Minh cúi đầu thì thầm vào tai cô, cả người Triển Nha mang theo sợ hãi mà run rẩy
"Tuyệt tình với người khác như vậy, em không sợ họ buồn sao?"
Triển Nha "..."
Từ lúc nào người này biết sợ người khác sẽ buồn vậy???
Cậu ta không thấy được sự khó hiểu của cô à?
"Tôi đang đợi xe, cảm ơn nhé." Triển Nha lạnh nhạt từ chối cậu ta
Hạ Thần nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi
"Em vẫn cứng đầu như vậy nhỉ?"
Triển Nha "..???"
"Nghe lời anh một lần thôi được không?" Hạ Thần chỉ có thể xuống nước dịu dàng nói chuyện với cô
Triển Nha suýt chút nữa không kiềm được lòng mình mà nói câu "Dựa vào đâu?" với cậu ta
Vẫn là cho cậu ta một chút mặt mũi, Triển Nha mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, bấy giờ gương mặt Hạ Thần mới vui vẻ lên một chút. Sau khi nói cậu ta biết địa chỉ nhà mình thì cô không còn nói gì thêm nữa
"Dạo này em vẫn tốt chứ?" Hạ Thần không kiềm được lòng mà hỏi cô
"Rất tốt." Cô lạnh nhạt trả lời cậu ta
Hạ Thần nhìn đường xá trước mặt khẽ cười giễu bản thân "Xem ra em vẫn rất ổn."
Triển Nha không hiểu cậu ta nói câu này là có ý gì
"Anh và Sở Giao chia tay rồi" Sau khi nghe xong câu này ấn đường của cô liền tối lại, cậu ta nói cái này với cô làm gì chứ
"Triển Nha, bây giờ em còn tình cảm với anh nữa không?" Lời này nói ra làm cô bỗng bật cười
"Hạ Thần, không phải cậu uống say rồi chứ?"
Lại nhớ ra cậu ta uống rượu còn lái xe, cô còn đồng ý lên xe cậu ta, tại nhìn sắc mặt cậu ta tỉnh táo, Triển Nha có chút trách bản thân làm chuyện ngốc nghếch rồi
"Anh cũng ước là mình say..." cậu ta mỉm cười bất lực sau đấy quay đâu sang nhìn cô
"Tiểu Nha, chúng ta có thể quay lại như lúc trước được không, anh nhớ em lắm."
Triển Nha ".."
"Hạ Thần, chú ý lái xe đi, tôi chưa chê mình sống quá lâu đâu." Bây giờ cứ thuận ý cậu ta đã, dù gì tên này người đang có men rượu, cô cứ chống trả kiểu gì cũng rất nguy hiểm
"Được." Hạ Thần nhếch môi cười khẩy, cậu ta say rồi, quên mất hai người vốn kết thúc không tốt đẹp như thế nào, cô từ lâu đã không còn muốn dính dáng gì đến cậu ta từ lâu rồi
Ngay khi bánh xe vừa dừng, Triển Nha liền nhanh chóng xuống xe, Hạ Thần cũng bước xuống theo sau cô, nhìn căn nhà nhỏ trước mặt cậu ta có chút trầm mặc
"Không muốn mời anh vào nhà uống ly nước à?" Cậu ta vừa nói vừa bước gần lại chỗ cô
Triển Nha lần này nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt cô thật sự vừa lạnh lùng vừa chán ghét
"Hạ Thần, chúng ta kết thúc lâu rồi, cậu nên về nghỉ ngơi sớm đi."
Hạ Thần lại cười, cô không hiểu nụ cười của cậu ta, dưới ánh đèn vàng bóng lưng của cậu ta đúng là có chút bi thương "Tiểu Nha, anh muốn nói em biết, anh từng xem Lương Sở Giao là em, anh vẫn không thể quên được em, trái tim anh đau lắm, tại sao em lại không cần nó?"
Triển Nha mỉm cười chậm rãi nói với cậu ta "Tôi chưa từng nói không cần, là cậu không biết trân trọng"
Cuối cùng Hạ Thần cũng bị cô đuổi đi thành công, không thể không cảm khái, tình cũ quả thực rất phiền. Cô có hai cái đầu cũng không nghĩ được cậu ta tệ đến mức này, chia tay Lương Sở Giao liền muốn quay lại với cô, cậu ta nghĩ ai cũng giống mình à...
Bây giờ chuyện nên làm chính là đi vào nhà ngủ một giấc ngon để ngày mai đi làm, chậm rãi tiến lại cửa lại không nhớ mình để khóa nhà ở đâu, đang lọ mọ lục tìm trong túi thì có một lực mạnh xoay người cô lại sau đấy nhanh chóng khóa cô vào tường, cổ tay bị túm đau, chìa khóa vừa tìm được trong tay rơi xuống đất phát ra âm thanh nhỏ, cô mở to mắt có chút sợ hãi, cô không bật điện lên tại nghĩ mình vào nhà nhanh thôi, bây giờ thì tốt rồi chỉ có thể dựa vào ánh đèn lờ mờ từ đèn đường ngoài kia...
Vừa nghĩ là cướp thì mùi hương trên người này liền phủ nhận nó...
Triển Nha thở gấp nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cô vừa bị người này hôn đến phát khóc...
Hình như môi bị cắn rách rồi, tay và eo đều đau, trống ngực đập loạn đến run rẩy "Đặng Tâm Minh, anh buông tôi ra."Người đàn ông bật cười, âm thanh trầm thấp dụ hoặc, chân dài khóa chặt chân nhỏ của cô tính làm bậy, Đặng Tâm Minh cúi đầu thì thầm vào tai cô, cả người Triển Nha mang theo sợ hãi mà run rẩy
"Tuyệt tình với người khác như vậy, em không sợ họ buồn sao?"
Triển Nha "..."
Từ lúc nào người này biết sợ người khác sẽ buồn vậy???
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương