Cô Ấy Rất Đáng Yêu!

Chương 120



Lần nào Đặng Tâm Minh cũng ép hôn cô đến phát khóc, Lúc này anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút mê muội, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Đặng Tâm Minh đưa tay nhẹ lau nước mắt trên mặt cô, mặt nhỏ kia đã nóng ran lên, nhìn mắt cô gái phía dưới ươn ướt lấp lánh. Nhẹ nhàng phủ mỗi xuống, như muốn an ủi cô

Triển Nha mở mắt nhìn Đặng Tâm Minh, ánh mắt cô đã trở nên mê loạn, mất đi ý chí. Đặng Tâm Minh hôn dọc theo cổ trắng mềm để lại những dấu hôn đỏ nổi bật, dùng sức mút nhẹ, cơ thể cô bất giác run rẩy, nếu cứ tiếp ục hôn xuống hai người nhất định xảy ra chuyện mất, cô muốn đẩy anh ra nhưng vẫn bị anh dễ dàng ghì xuống

Đặng Tâm Minh cố kiềm chế dục vọng của mình, hơi thở nóng ấm của anh mơn man nhẹ trên cổ Triển Nha, anh suýt nữa đang không kìm được mình rồi, cơ thể cô nhỏ nhắn, người lại rất mềm, bấy giờ lại như tiếp xúc hầu hết da thịt, Đặng Tâm Minh thật sự sợ mình không khống chế được mà làm gì cô gái này...

... Sau một trận dày vò cuối cùng người đàn ông cũng buông cô ra

Đặng Tâm Minh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, Triển Nha mệt đến gục đầu xuống, mái tóc dài cũng không thể che đi được môi nhỏ bị cắn rách, trên cổ đầy dấu hôn, cô vẫn run rẩy, hơi thở chưa thể bình ổn. Đặng Tâm Minh biết mình lại dọa cô sợ, anh cúi đầu, giọng anh khản đặc, hơi thở bao trùm lấy người cô, mùi hương ấy như chính Đặng Tâm Minh, muốn nuốt trọn cô xuống

"Xin lỗi, tôi làm em đau."

Cô gái cố ngồi vững, đôi mắt vẫn ướt nhẹ cô ngước đầu nhìn người đàn ông

"Buông.. ra trước"Mặc cô nói Đặng Tâm Minh vẫn không hề nới lỏng tay, Triển Nha mang tâm trạng bất lực, cô cố ngước người cắn nhẹ lên môi anh

Đặng Tâm Minh "..."

Một người không bao giờ mất bình tĩnh như anh, lúc này cũng bị ngạc nhiên đến ngẩn ra mấy giây, Đặng Tâm Minh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có chút mất kiểm soát, Triển Nha cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của người trước mặt liền cảm thấy mình làm chuyện dại dột rồi, như khách tham quan ngốc nghếch bứt lông sư tử. Cô dùng ánh mắt vô tội nhìn Đặng Tâm Minh, tay nhỏ sờ nhẹ lên môi anh...

"Em cắn anh đau à?"



So với người này dày vò cô, cô cắn nhẹ như thế thật sự không đáng là bao...

Đặng Tâm Minh dùng lực siết lấy cả eo và tay cô, yếu hầu không tự chủ mà trượt qua lại, giọng anh đục ngầu

"Triển Nha, em biết bây giờ tôi muốn làm gì không?"

Triển Nha có chút ngây ngốc, cô chưa bao giờ biết được Đặng Tâm Minh nghĩ cái gì, cô ngẩng đầu nhìn anh, lực anh dùng lên eo hơi mạnh làm người cô đau

"Không biết."

Nhìn mắt cô còn chưa kịp khô, Đặng Tâm Minh cúi đầu chậm rãi nói vào tai cô, môi mỏng hơi nhếch lên

"Muốn trói em vào giường."

Triển Nha "!!!"Đời này kiếp này cô không dám nghĩ người mang khí chất thanh sạch như Đặng Tâm Minh lại có thể nói ra những lời này.

11:31

Mặt nhỏ thật sự sắp bốc cháy, trái tim liên tục run lên, cô dễ dàng bị người này nói đến đỏ mặt, thật sự không để ý đến vẻ mặt lưu manh của anh
Chương trước Chương tiếp