Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 22
Thanh thần, chưa có nắng, chưa có ánh mặt trời, chỉ có làm sương lành lạnh ngoài cửa sổ, hoà vào đất, quyện vào không trung, đám mây he hé mở, trăng trắng lẫn lộn, Triển Nha tỉnh dậy từ một cơn mơ...
Cảm nhận được vùng bụng không còn khó chịu, lại phát hiện trên mình là một tấm chăn mỏng,dưới chân dường như đã được xứ lý
Nóng... má Triển Nha cảm thấy nóng ran lên...
...Không chịu được chôn đầu vào tấm chăn, ủ rủ xoã tóc xuống bờ vai nhỏ y như mèo con bị ướt mưa....
...Đêm qua là anh giúp cô xứ lý vết thương...
....chuyện này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô...
Cô gấp tấm chăn lại, sáng hôm nay cô dậy thực sớm, nhìn ngó xung quanh hơi suy nghĩ chắc có lẽ anh vẫn đang ngủ, Triển Nha đặt chân xuống,tuy đây là thành phố B ồn ào, náo nhiệt,nhưng ở Thượng Uyển mọi thứ như có cách âm vậy, an tĩnh lạ thường, chẳng nghe thấy tiếng vận hành xe cộ hay là máy móc.
"A..." cô ngã xuống ghế, quên khuấy từ lúc nào chân mình đang bị thương...
Cô nhíu mày nhìn bàn chân nhỏ, sau đó đưa tay vuốt ve miếng gạc, bây giờ quả thực cô đi đứng có hơi bất tiện, cố gắng đứng lên lần này Triển Nha vịn vào bàn thành công đứng lên, có thể nhảy một chân đi được...
Có ai đó chứng kiến được cảnh này thực không biết nên khóc hay cười...
Chỉ còn mấy ngày nữa là Triển Nha sẽ nhập học tại trường đại học A, cô có cảm giác mình rất mong chờ ngày ấy, ngày mà mình sớm tới được với công việc ổn định, thuận lợi kiếm tiền để có thể chăm sóc ba mẹ
Trời sắp chuyển thu nên không khí dường như rất mát mẻ, giải nhiệt phần nào sự ơi bức của thành phố B. Triển Nha chú tâm vẽ truyện, khoảng tầm cuối chiều,trời đột ngột đổ mưa... cơn mưa dịu dàng mát mẻ, đang ngâm Nga câu hát, Triển Nha bỗng ngẩn ra. truyen bjyx
"A..." cô giật mình, nhớ ra điều gì đó!
Đồ áo cô phơi ngoài ban công còn chưa lấy vào, nhìn cơn mưa nhẹ nhàng ngoài cửa sổ nhưng lại dày dặn như tấm sương mù, có lẽ đồ áo của cô đã sớm bị ướt hết rồi!
Vội lạch bạch chạy ra ngoài, vết thương chỉ cần không quá dùng lực thì sẽ không đau nữa, tốc độ nhanh như cơn gió lốc, cô vội đẩy cánh cửa kính chạy ra ban công, dần dần cô bị cơn mưa làm cho không còn chỗ nào không ướt...
"Thật là... thật là... đồ đãng trí.." cô lẩm bẩm, sao cô có thể ngớ ngẩn như vậy, còn nữa....cái cây dùng để móc đồ ở đâu rồi?
Cô vừa gội đầu không lâu, còn chưa kịp buộc tóc lên mưa làm người cô ướt nhẹp, cô vụng về vén tóc, tìm trong góc, dưới chậu hoa cô đều không thấy...!
Từ đầu tới chân ướt không còn mẩu nào, thanh phơi đồ rất cao, Triển nha không quá thấp nhưng căn bản không tới nơi, tâm trạng cô bỗng hơi bực, nhảy lên đều vô dụng, căn bản chỉ chạm tới góc áo
"A..." cô còn khiến miệng vết thương dưới chân nứt ra. Cô uất ức nhìn đám quần áo đang lơ lửng treo giữa làn mưa, hận không thể lấy chúng xuống, càng không để bản thân mình cũng đang đứng dưới mưa...
Từng giọt nước lấp lánh, khẽ nhắm mắt, khoảng khắc thời gian ngưng trệ,cô cảm nhận được nhưng giọt nước li ti trong suốt bên cạnh mình, rất diệu kì!
Một cánh tay thon dài đưa ra giữa không trung, bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh rất ưa nhìn nhẹ nhàng cầm lấy những món đồ đang lơ lững giữa cơn mưa.
Cô bất giác ngoảnh lại!
Tích tắc! Tích tắc!
Tiếng trái tim đập 'thình thịch' vô tình lỡ nhịp.
Đôi mắt lòng lanh, mi dài dính nước hơi run rẩy, trời đất khoảng khắc này như hoà làm một...
"Mưa rồi, mau vào trong nhà " Âm thanh trầm thấp len lỏi giữa tiếng mưa rơi, ngược lại ấm áp...
Mưa rồi!
Cô biết mà!
Từng giọt mưa nhỏ phất phơ đọng lại trên mái tóc đen thẫm của người trước mặt, thấm vào quần áo của anh... ngược lại vàng thêm quyến rũ, càng mê hồn hơn, nhan sắc đánh gục thời tiết xung quanh, khí chất dường như không nhiễm mưa tia phàm gian thế tục...
Triển Nha ngẩn ra, nhất thời không phản ứng, Đặng Tâm Minh đem đồ áo đẩy vào người cô, lạnh nhạt không nhanh không chậm bước vào trong, nhanh chóng biến mát khỏi tám kính trước mặt cô, như một thoáng phù vân, như chưa có dấu hiệu anh từng xuất hiện... dường như chỉ có quần áo nằm trong tay cô là chứng cứ
Triển Nha như vừa bị trúng chú tâm thuật, rất lâu sau mới nhận ra, mình đang đứng dưới mưa như con ngốc...
Tối đó cô cũng cảm thấy thực may vì...
Mình đứng dưới mưa lâu như vậy mà không bị cảm...
Thanh thần: sáng sớm, lúc mới sáng
Cảm nhận được vùng bụng không còn khó chịu, lại phát hiện trên mình là một tấm chăn mỏng,dưới chân dường như đã được xứ lý
Nóng... má Triển Nha cảm thấy nóng ran lên...
...Không chịu được chôn đầu vào tấm chăn, ủ rủ xoã tóc xuống bờ vai nhỏ y như mèo con bị ướt mưa....
...Đêm qua là anh giúp cô xứ lý vết thương...
....chuyện này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô...
Cô gấp tấm chăn lại, sáng hôm nay cô dậy thực sớm, nhìn ngó xung quanh hơi suy nghĩ chắc có lẽ anh vẫn đang ngủ, Triển Nha đặt chân xuống,tuy đây là thành phố B ồn ào, náo nhiệt,nhưng ở Thượng Uyển mọi thứ như có cách âm vậy, an tĩnh lạ thường, chẳng nghe thấy tiếng vận hành xe cộ hay là máy móc.
"A..." cô ngã xuống ghế, quên khuấy từ lúc nào chân mình đang bị thương...
Cô nhíu mày nhìn bàn chân nhỏ, sau đó đưa tay vuốt ve miếng gạc, bây giờ quả thực cô đi đứng có hơi bất tiện, cố gắng đứng lên lần này Triển Nha vịn vào bàn thành công đứng lên, có thể nhảy một chân đi được...
Có ai đó chứng kiến được cảnh này thực không biết nên khóc hay cười...
Chỉ còn mấy ngày nữa là Triển Nha sẽ nhập học tại trường đại học A, cô có cảm giác mình rất mong chờ ngày ấy, ngày mà mình sớm tới được với công việc ổn định, thuận lợi kiếm tiền để có thể chăm sóc ba mẹ
Trời sắp chuyển thu nên không khí dường như rất mát mẻ, giải nhiệt phần nào sự ơi bức của thành phố B. Triển Nha chú tâm vẽ truyện, khoảng tầm cuối chiều,trời đột ngột đổ mưa... cơn mưa dịu dàng mát mẻ, đang ngâm Nga câu hát, Triển Nha bỗng ngẩn ra. truyen bjyx
"A..." cô giật mình, nhớ ra điều gì đó!
Đồ áo cô phơi ngoài ban công còn chưa lấy vào, nhìn cơn mưa nhẹ nhàng ngoài cửa sổ nhưng lại dày dặn như tấm sương mù, có lẽ đồ áo của cô đã sớm bị ướt hết rồi!
Vội lạch bạch chạy ra ngoài, vết thương chỉ cần không quá dùng lực thì sẽ không đau nữa, tốc độ nhanh như cơn gió lốc, cô vội đẩy cánh cửa kính chạy ra ban công, dần dần cô bị cơn mưa làm cho không còn chỗ nào không ướt...
"Thật là... thật là... đồ đãng trí.." cô lẩm bẩm, sao cô có thể ngớ ngẩn như vậy, còn nữa....cái cây dùng để móc đồ ở đâu rồi?
Cô vừa gội đầu không lâu, còn chưa kịp buộc tóc lên mưa làm người cô ướt nhẹp, cô vụng về vén tóc, tìm trong góc, dưới chậu hoa cô đều không thấy...!
Từ đầu tới chân ướt không còn mẩu nào, thanh phơi đồ rất cao, Triển nha không quá thấp nhưng căn bản không tới nơi, tâm trạng cô bỗng hơi bực, nhảy lên đều vô dụng, căn bản chỉ chạm tới góc áo
"A..." cô còn khiến miệng vết thương dưới chân nứt ra. Cô uất ức nhìn đám quần áo đang lơ lửng treo giữa làn mưa, hận không thể lấy chúng xuống, càng không để bản thân mình cũng đang đứng dưới mưa...
Từng giọt nước lấp lánh, khẽ nhắm mắt, khoảng khắc thời gian ngưng trệ,cô cảm nhận được nhưng giọt nước li ti trong suốt bên cạnh mình, rất diệu kì!
Một cánh tay thon dài đưa ra giữa không trung, bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh rất ưa nhìn nhẹ nhàng cầm lấy những món đồ đang lơ lững giữa cơn mưa.
Cô bất giác ngoảnh lại!
Tích tắc! Tích tắc!
Tiếng trái tim đập 'thình thịch' vô tình lỡ nhịp.
Đôi mắt lòng lanh, mi dài dính nước hơi run rẩy, trời đất khoảng khắc này như hoà làm một...
"Mưa rồi, mau vào trong nhà " Âm thanh trầm thấp len lỏi giữa tiếng mưa rơi, ngược lại ấm áp...
Mưa rồi!
Cô biết mà!
Từng giọt mưa nhỏ phất phơ đọng lại trên mái tóc đen thẫm của người trước mặt, thấm vào quần áo của anh... ngược lại vàng thêm quyến rũ, càng mê hồn hơn, nhan sắc đánh gục thời tiết xung quanh, khí chất dường như không nhiễm mưa tia phàm gian thế tục...
Triển Nha ngẩn ra, nhất thời không phản ứng, Đặng Tâm Minh đem đồ áo đẩy vào người cô, lạnh nhạt không nhanh không chậm bước vào trong, nhanh chóng biến mát khỏi tám kính trước mặt cô, như một thoáng phù vân, như chưa có dấu hiệu anh từng xuất hiện... dường như chỉ có quần áo nằm trong tay cô là chứng cứ
Triển Nha như vừa bị trúng chú tâm thuật, rất lâu sau mới nhận ra, mình đang đứng dưới mưa như con ngốc...
Tối đó cô cũng cảm thấy thực may vì...
Mình đứng dưới mưa lâu như vậy mà không bị cảm...
Thanh thần: sáng sớm, lúc mới sáng
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương