Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 40
"Tiểu Tịch tớ còn chưa muốn về, hay là chúng ta đi đâu đó đã." Triển Nha có chút khổ sở nói
Đường Tiểu Tịch nghiêng đầu nhìn cô
"Sao thế, cậu với đại thần của cậu có chuyện gì à?"
Triển Nha rũ mi hơi cúi đầu
"Không có, chỉ là tớ chưa muốn về đó mà thôi."
Thực ra cô đúng là không muốn về Thượng Uyển lúc này vì nguy cơ chạm mặt Đặng Tâm Minh rất cao, trong tuần vừa qua tuy đụng mặt người ta không ít lần nhưng cô cứ vờ như không gặp vậy càng nghĩ một người cao lãnh như Đặng Tâm Minh sẽ không để ý. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy lồng ngực mình rất khó chịu, cô thật sự không hiểu mình bị làm sao, cảm xúc của chính mình đôi khi cũng không dễ điều khiến, đã như vậy trong đầu còn không ngừng nghĩ về chuyện đó...
Cô thật không muốn mất ngủ....
Đường Tiểu Tịch mỉm cười phóng khoáng
"Được rồi, gần đây có một triển lãm tranh, cậu có muốn đi không?"
Triển Nha lập tức gật đầu
"Chúng ta tới đó đi."
Hai người cùng nhau tiêu dao hết buổi chiều hôm đó, cuối cùng ánh tà dương cuối cùng cũng biến mất khỏi mặt đất, cô buộc phải quay về Thượng Uyển
Như từng nói, chạng vạng, sáng tối không rõ, ta không ngày, ta không đêm, khi ánh dương cuối cùng tàn lụi, màn đêm tới ta có thể gặp người
Triển Nha ở trong thang máy, vô tình đọc được bài này trên một bài viết, cảm giác có chút lạnh, mơ hồ
Chạng vạng này còn gọi là lúc gặp ma...
Mà hiện tại thời điểm này của cô cũng là chạng vạng...
"Dinh" cửa thang máy mở ra
Cô bước đi trên sàn đá cẩm thạch trơn bóng, nhanh lấy thẻ phòng từ trong cặp sách ra
"Cạch"
Đẩy cửa bước vào, chính là cô nhớ dì Trần nói Đặng Tâm Minh tối nay có hẹn nên cô mới cảm thấy bản thân không cần đi dép, đi chân trần, thực ra cả ngày cô đều mang giày thể thao, cô nghe Cố Tịch Nam nói chân cứ được bọc lại như vậy sẽ bị thành chân bẹp
Chân bẹp....
Hazzzz....
Cô xoa mái tóc hơi rối của mình, vừa nhìn vào trong thì đã chứng kiến một màn...
Đời này khó quên...
Người mà cô đang hạn chế gặp mặt lại lãnh đạm ngồi ở sofa phòng khách, phong khinh vân đạm cầm chén trà hơi nhấp môi, ánh mắt có chút tối, bên cạnh là Cố Thiếu Hàng buồn chán chơi điện thoại, ánh mắt có chút hứng thú khi nhìn về phía cô
Đã hết chưa...
Chưa...
Quan trọng hơn ở ghế bên cạnh Cố Thiếu Hàng là một người đàn ông khác, tóc giả, khẩu trang, kính và khăng quàng cổ nằm lộn xộn trên bàn, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, trên tay còn cầm hộp bánh Hắc Sâm Lâm đang ăn dở...
P/s:Đến đây mọi người cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đó=>>
Người đàn ông này chính là người lúc chiều cho cô và Đường Tiểu Tịch vé xem phim, chiếc bánh ăn ta đang ăn dở là của cô tặng, anh ta nhướn mày nhìn cô có chút ngạc nhiên sau đó nở nụ cười yêu nghiệt...
Thật có duyên....
Đậu xanh rau má!
Là ai không quan trọng nhưng cô nhận ra khuôn mặt này của anh ta rất giống Tần Khống, xác thực lại một chút không phải giống mà chính là Tần Khống!
Aaaaaaaaaaaa!!!!!
Người cho cô và Đường Tiểu Tịch vé xem phim xác thực là Tần Khống. Hiện tại còn là người thật, hàng thật ngồi đờ ra trước mắt cô, cô thật muốn hét lớn đây chính là ảo giác lừa người mà!!!
Thấy cô ngạc nhiên tới đứng hình, lông mày Đặng Tâm Minh nhíu lại, cảm giác muốn đá Tần Khống ra khỏi nhà thật mãnh liệt.
Cô thật lâu mới có thể lắp bắp ba từ
"Tần... Tần Khống."
Nhìn lại chính mình, chân trần, quần áo xộc xệch, tóc thì rối như tổ chim, chưa kể tới hình tượng trước Đặng Tâm Minh mà hiện tại hình tượng trước đại minh tinh nước nhà cũng mất rồi, cô thật muốn đào một cái lỗ để chui xuống mà!!!
Tần Khống nhẹ cười, giọng nói ấm áp
"Thật có duyên, chúng ta lại gặp rồi."
Đúng là rất có duyên....
Anh ta đúng là phải nhìn cô bằng một ánh mắt khác, một cô gái có thể ở trong nhà tên họ Đặng kia mà không hề để ý tới hình tượng của mình trước tên kia thật không đơn giản
Chậc! Chậc!
Đúng là tiểu bạch thỏ mà Cố Thiếu Hàng nói, anh ta có chút thích con thỏ trắng này, lại nhìn mặt Đặng Tâm Minh đã đen như đít nồi, anh ta lại cảm thấy càng thú vị
Triển Nha hơi rũ mi không dám nhìn thẳng vào Đặng Tâm Minh, lồng ngực cô hiện tại rất lạ, cô gật đầu với Tần Khống sau đó nhanh đi vào phòng, cô không muốn anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững đó, cô thật sự sẽ không thở nổi mất
Cố Thiếu Hàng nhìn cô nhanh chóng bỏ chạy, khẽ thở dài liếc Đặng Tâm Minh
"Tôi luôn cảm thấy tiểu bạch thỏ cả tuần nay luôn né tránh cậu, quả nhiên là đúng rồi."
Mi tâm ai đó nhíu chặt,nước trong chén trà hơi sóng sánh, Đặng Tâm Minh lạnh lùng nhìn Cố Thiếu Hàng
"Mấy hôm nay có phải chủ nhiệm giao cho cậu quá ít việc không?"
Cố Thiếu Hàng "..."
Xem ra chọc phải tổ ong rồi
Tần Khống "..."
Tôi còn đang ở đây này!
Tần Khống hắng giọng hòa hoãn bầu không khí có chút lạnh tới sởn gai ốc này
"Được rồi, được rồi, tôi vừa mới về nước, các cậu còn chưa mời tôi ăn cơm đâu đó."
Đặng Tâm Minh lãnh đạm đặt chén trà xuống bàn, cười lạnh
"Đại minh tinh cậu còn cần ăn bữa cơm của đám dân thường như chúng tôi sao?"
Tần Khống"..."
Sao bằng kẻ giàu như cậu hả?
Đây nhất định là giận cá chém thớt!
Cố Thiếu Hàng đưa mắt nhìn Tần Khống ra hiệu"Tên họ Đặng kia đang xù lông đó, đừng động vào."
Tần Khống rõ ràng không hề quan tâm, dù gì anh ta cũng đường đường là một đại minh tinh sao tên họ Đặng kia dám không bỏ vào trong mắt chứ?
Còn giận anh ta đi không từ mà biệt sao?
Biết mà trên những cơn sóng trầm lặng trên mặt biển xanh thì phía dưới là sóng ngầm cuồn cuộn đánh cho người ta tan tác không còn một mảnh mà!
Khi bị chủ nhà đuổi khách mặc dù có chút đau lòng nhưng Tần Khống nhanh phấn chấn trở lại, anh ta nhìn Cố Thiếu Hàng
"Tên của tiểu bạch thỏ là gì vậy?"
Cố thiếu Hằng hơi trợn mắt, sau đó lắc đầu
"Muốn biết sao không hỏi tên họ Đặng kia?"
Tần Khống "..."
Anh ta chưa muốn chết
"Cậu nói tôi biết đi." Anh ta có chút tò mò
Cố Thiếu Hàng lạnh nhạt bĩu môi
"Tôi khuyên cậu đừng chê mạng mình quá dài, tôi không ngại đưa hương tới thắp cho cậu đâu."
Tần Khống "..."
Tôi thì ngại đó!
Cố Thiếu Hàng nhân lúc chạy về phòng làm Tần Khống nhíu mày, nghiêm trọng gì vậy chứ, anh ta không tin mình không biết tên tiểu bạch thỏ, lay lay mấy cọng tóc xinh đẹp anh ta mỉm cười đi về phòng
Lúc trước có người chê truyện tui viết không hay nên tui đã dừng viết một thời gian dài, lúc đó tui bị tự ti dữ lắm, người ta bảo tui motip thì cũ không có gì mới mẻ, văn phong cũng nhạt, thề là hồi đó buồn dữ lắm=_=
Sau này vì ngồi rảnh không làm gì mà cứ có mấy ý tưởng nhỏ nhặt là tui viết ra hết, nghĩ ra mà không viết lên giấy thì rất là uổng luôn, tui chưa viết hoàn nhưng trên giấy cũng đến chỗ tỏ tình của hai anh chị rồi, thiệc sự rất vui vì các bạn đã ủng hộ cho mình, mặc dù truyện không nổi nhưng mình tin mình đã làm tốt rồi!
Hẹn gặp lại chương sau.
Đường Tiểu Tịch nghiêng đầu nhìn cô
"Sao thế, cậu với đại thần của cậu có chuyện gì à?"
Triển Nha rũ mi hơi cúi đầu
"Không có, chỉ là tớ chưa muốn về đó mà thôi."
Thực ra cô đúng là không muốn về Thượng Uyển lúc này vì nguy cơ chạm mặt Đặng Tâm Minh rất cao, trong tuần vừa qua tuy đụng mặt người ta không ít lần nhưng cô cứ vờ như không gặp vậy càng nghĩ một người cao lãnh như Đặng Tâm Minh sẽ không để ý. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy lồng ngực mình rất khó chịu, cô thật sự không hiểu mình bị làm sao, cảm xúc của chính mình đôi khi cũng không dễ điều khiến, đã như vậy trong đầu còn không ngừng nghĩ về chuyện đó...
Cô thật không muốn mất ngủ....
Đường Tiểu Tịch mỉm cười phóng khoáng
"Được rồi, gần đây có một triển lãm tranh, cậu có muốn đi không?"
Triển Nha lập tức gật đầu
"Chúng ta tới đó đi."
Hai người cùng nhau tiêu dao hết buổi chiều hôm đó, cuối cùng ánh tà dương cuối cùng cũng biến mất khỏi mặt đất, cô buộc phải quay về Thượng Uyển
Như từng nói, chạng vạng, sáng tối không rõ, ta không ngày, ta không đêm, khi ánh dương cuối cùng tàn lụi, màn đêm tới ta có thể gặp người
Triển Nha ở trong thang máy, vô tình đọc được bài này trên một bài viết, cảm giác có chút lạnh, mơ hồ
Chạng vạng này còn gọi là lúc gặp ma...
Mà hiện tại thời điểm này của cô cũng là chạng vạng...
"Dinh" cửa thang máy mở ra
Cô bước đi trên sàn đá cẩm thạch trơn bóng, nhanh lấy thẻ phòng từ trong cặp sách ra
"Cạch"
Đẩy cửa bước vào, chính là cô nhớ dì Trần nói Đặng Tâm Minh tối nay có hẹn nên cô mới cảm thấy bản thân không cần đi dép, đi chân trần, thực ra cả ngày cô đều mang giày thể thao, cô nghe Cố Tịch Nam nói chân cứ được bọc lại như vậy sẽ bị thành chân bẹp
Chân bẹp....
Hazzzz....
Cô xoa mái tóc hơi rối của mình, vừa nhìn vào trong thì đã chứng kiến một màn...
Đời này khó quên...
Người mà cô đang hạn chế gặp mặt lại lãnh đạm ngồi ở sofa phòng khách, phong khinh vân đạm cầm chén trà hơi nhấp môi, ánh mắt có chút tối, bên cạnh là Cố Thiếu Hàng buồn chán chơi điện thoại, ánh mắt có chút hứng thú khi nhìn về phía cô
Đã hết chưa...
Chưa...
Quan trọng hơn ở ghế bên cạnh Cố Thiếu Hàng là một người đàn ông khác, tóc giả, khẩu trang, kính và khăng quàng cổ nằm lộn xộn trên bàn, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, trên tay còn cầm hộp bánh Hắc Sâm Lâm đang ăn dở...
P/s:Đến đây mọi người cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đó=>>
Người đàn ông này chính là người lúc chiều cho cô và Đường Tiểu Tịch vé xem phim, chiếc bánh ăn ta đang ăn dở là của cô tặng, anh ta nhướn mày nhìn cô có chút ngạc nhiên sau đó nở nụ cười yêu nghiệt...
Thật có duyên....
Đậu xanh rau má!
Là ai không quan trọng nhưng cô nhận ra khuôn mặt này của anh ta rất giống Tần Khống, xác thực lại một chút không phải giống mà chính là Tần Khống!
Aaaaaaaaaaaa!!!!!
Người cho cô và Đường Tiểu Tịch vé xem phim xác thực là Tần Khống. Hiện tại còn là người thật, hàng thật ngồi đờ ra trước mắt cô, cô thật muốn hét lớn đây chính là ảo giác lừa người mà!!!
Thấy cô ngạc nhiên tới đứng hình, lông mày Đặng Tâm Minh nhíu lại, cảm giác muốn đá Tần Khống ra khỏi nhà thật mãnh liệt.
Cô thật lâu mới có thể lắp bắp ba từ
"Tần... Tần Khống."
Nhìn lại chính mình, chân trần, quần áo xộc xệch, tóc thì rối như tổ chim, chưa kể tới hình tượng trước Đặng Tâm Minh mà hiện tại hình tượng trước đại minh tinh nước nhà cũng mất rồi, cô thật muốn đào một cái lỗ để chui xuống mà!!!
Tần Khống nhẹ cười, giọng nói ấm áp
"Thật có duyên, chúng ta lại gặp rồi."
Đúng là rất có duyên....
Anh ta đúng là phải nhìn cô bằng một ánh mắt khác, một cô gái có thể ở trong nhà tên họ Đặng kia mà không hề để ý tới hình tượng của mình trước tên kia thật không đơn giản
Chậc! Chậc!
Đúng là tiểu bạch thỏ mà Cố Thiếu Hàng nói, anh ta có chút thích con thỏ trắng này, lại nhìn mặt Đặng Tâm Minh đã đen như đít nồi, anh ta lại cảm thấy càng thú vị
Triển Nha hơi rũ mi không dám nhìn thẳng vào Đặng Tâm Minh, lồng ngực cô hiện tại rất lạ, cô gật đầu với Tần Khống sau đó nhanh đi vào phòng, cô không muốn anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững đó, cô thật sự sẽ không thở nổi mất
Cố Thiếu Hàng nhìn cô nhanh chóng bỏ chạy, khẽ thở dài liếc Đặng Tâm Minh
"Tôi luôn cảm thấy tiểu bạch thỏ cả tuần nay luôn né tránh cậu, quả nhiên là đúng rồi."
Mi tâm ai đó nhíu chặt,nước trong chén trà hơi sóng sánh, Đặng Tâm Minh lạnh lùng nhìn Cố Thiếu Hàng
"Mấy hôm nay có phải chủ nhiệm giao cho cậu quá ít việc không?"
Cố Thiếu Hàng "..."
Xem ra chọc phải tổ ong rồi
Tần Khống "..."
Tôi còn đang ở đây này!
Tần Khống hắng giọng hòa hoãn bầu không khí có chút lạnh tới sởn gai ốc này
"Được rồi, được rồi, tôi vừa mới về nước, các cậu còn chưa mời tôi ăn cơm đâu đó."
Đặng Tâm Minh lãnh đạm đặt chén trà xuống bàn, cười lạnh
"Đại minh tinh cậu còn cần ăn bữa cơm của đám dân thường như chúng tôi sao?"
Tần Khống"..."
Sao bằng kẻ giàu như cậu hả?
Đây nhất định là giận cá chém thớt!
Cố Thiếu Hàng đưa mắt nhìn Tần Khống ra hiệu"Tên họ Đặng kia đang xù lông đó, đừng động vào."
Tần Khống rõ ràng không hề quan tâm, dù gì anh ta cũng đường đường là một đại minh tinh sao tên họ Đặng kia dám không bỏ vào trong mắt chứ?
Còn giận anh ta đi không từ mà biệt sao?
Biết mà trên những cơn sóng trầm lặng trên mặt biển xanh thì phía dưới là sóng ngầm cuồn cuộn đánh cho người ta tan tác không còn một mảnh mà!
Khi bị chủ nhà đuổi khách mặc dù có chút đau lòng nhưng Tần Khống nhanh phấn chấn trở lại, anh ta nhìn Cố Thiếu Hàng
"Tên của tiểu bạch thỏ là gì vậy?"
Cố thiếu Hằng hơi trợn mắt, sau đó lắc đầu
"Muốn biết sao không hỏi tên họ Đặng kia?"
Tần Khống "..."
Anh ta chưa muốn chết
"Cậu nói tôi biết đi." Anh ta có chút tò mò
Cố Thiếu Hàng lạnh nhạt bĩu môi
"Tôi khuyên cậu đừng chê mạng mình quá dài, tôi không ngại đưa hương tới thắp cho cậu đâu."
Tần Khống "..."
Tôi thì ngại đó!
Cố Thiếu Hàng nhân lúc chạy về phòng làm Tần Khống nhíu mày, nghiêm trọng gì vậy chứ, anh ta không tin mình không biết tên tiểu bạch thỏ, lay lay mấy cọng tóc xinh đẹp anh ta mỉm cười đi về phòng
Lúc trước có người chê truyện tui viết không hay nên tui đã dừng viết một thời gian dài, lúc đó tui bị tự ti dữ lắm, người ta bảo tui motip thì cũ không có gì mới mẻ, văn phong cũng nhạt, thề là hồi đó buồn dữ lắm=_=
Sau này vì ngồi rảnh không làm gì mà cứ có mấy ý tưởng nhỏ nhặt là tui viết ra hết, nghĩ ra mà không viết lên giấy thì rất là uổng luôn, tui chưa viết hoàn nhưng trên giấy cũng đến chỗ tỏ tình của hai anh chị rồi, thiệc sự rất vui vì các bạn đã ủng hộ cho mình, mặc dù truyện không nổi nhưng mình tin mình đã làm tốt rồi!
Hẹn gặp lại chương sau.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương