Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 46
Đặng Tâm Minh bị thương cuối cùng cũng chịu để cho bác sỹ tới xử lý, nhìn máu loang lỗ một mảng lòng cô thắt mạnh một cái, đều tại cô quá ngốc bây giờ hại người ta thành như vậy...
Sáng hôm sau vì đang bị thương nên Đặng Tâm Minh không ra ngoài, còn cô vẫn phải thuận theo mọi việc chính là đi tới lớp, trang sách mãi không chuyển, đầu óc của cô đã không còn ở đây nữa rồi, cảm thấy lòng mình rất bức bối mà không biết làm gì để giải tỏa, đến trưa cô ở lại trường mà không trở về Thượng Uyển, lúc này cô không nên chạm mặt Đặng Tâm Minh, trốn được tới khi nào thì tốt khi đó
Đến thư viện đọc sách, Đường Tiểu Tịch đi lấy sách, Cố Tịch Nam đang khoanh chân chơi game, cô ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ
"Nè, từ sáng tới giờ đầu óc cậu để đâu vậy, sách để ngược rồi."
Cố Tịch Nam nhìn cô chỉ quyển sách lộn xộn trên bàn có chút phiền lòng, bà cô à từ lúc nào trở nên xao nhãng như vậy chứ
Triển Nha liền xoay quyển sách lại, thế mà cô cầm ngược sách, đúng là đáng xẩu hổ mà
"Tôi vở vấn quá, nghe nói cậu sắp có trận đấu bóng rổ."
Cố Tịch Nam gật đầu, môi hơi cong lên
"Đúng vậy, đến lúc đó nhất định phải tới xem tôi thi đấu."
Cô gật đầu
"Tất nhiên rồi, cậu cố lên đấy."
Nam nhân thở dài, lấy tay gõ vào trán cô
"Cậu nên xem lại mình đi, cả ngày thẩn thờ đầu óc thì ở trên cây, nào nhìn ngốc chết đi được."
Triển Nha lấy tay xoa trán,
"Đau đó, cậu muốn bị tôi đánh hả?"
Cố Tịch Nam làm bộ ngạc nhiên, bỏ điện thoại xuống bàn bắt đầu trêu chọc
"Á.. à...cậu còn biết đánh người, không giống con gái gì cả."
"Cậu..."
Cố Tịch Nam liền dịu mặt xuống lấy tay xoa trán cô
"Xin lỗi, cái đầu ngốc này còn đau không?"
Cô tức tới gạt tay cậu ta ra đứng lên muốn đá cho cậu ta mấy phát ngưng mà chân cậu ta dài cô đuổi không kịp. Cố Tịch Nam liền đứng lại quyết định làm quân tử
"Mau tới đây, tôi cho cậu đánh."
Đúng lúc hăng máu cô chạy tới muốn vồ chết cậu ta, Đường Tiểu Tịch tay ôm chồng sách nhìn một màn này không biết nên khóc hay cười
"Các cậu sao giống trẻ con mẫu giáo như vậy, mau lại đây đi."
Cô lấy tay đánh vào vai Cố Tịch Nam, cậu ta giả bộ đau cô còn tưởng mình làm cậu ta đau thật
"Sao vậy?"
Cố Tịch Nam cười ha ha lấy tay xoa đầu cô một cái sau đó nhanh chóng bỏ chạy
Cô "..."
Cố Tịch Nam nhất định câu chê mạng mình quá dài
Ngồi trật tự xuống bàn, Đường Tiểu Tịch nhìn một nam một nữ mỉm cười
"Cậu vui hơn chưa?"
Câu này mà hỏi cô...
Hình như là tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi
Cố Tịch Nam ôm ngực đau đớn
"Tôi tốt bụng giúp người ta mà bây giờ bị đánh tới trọng thương rồi."
Cô bật cười, tiếng cười xua tan mọi suy nghĩ phiền muộn trong lòng, lấy tay vỗ vai cậu ta
"Cảm ơn cậu Cố đẹp trai, nhưng mà tôi lúc nãy quả thực rất muốn đánh cậu."
Cố Tịch Nam chẹp miệng
"Dễ chọc quá đi."
Cô bĩu môi với cậu ta sau đó lấy sách đọc, Đường Tiểu Tịch cũng chăm chú đọc sách, Cố Tịch Nam chăm chỉ chơi game. Mấy người họ tám chuyện một chút sau đó phát hiện Cói Tịch Nam chuyện gì cũng biết, drama trong trường cậu ta đều biết, đều cùng bọn cô tám chuyện, Triển Nha đúng là phải nhìn cậu ta bằng một ánh mắt khác
Ba người bạn dường như đã rất thân, còn biết chọc ghẹo nhau, cứ như sóng biển vỗ nhẹ lên mặt cát mịn màng, bên cạnh nhau rất vui vẻ, cô có thể tạm gác lại những thứ khiến cô bận lòng
Sáng hôm sau vì đang bị thương nên Đặng Tâm Minh không ra ngoài, còn cô vẫn phải thuận theo mọi việc chính là đi tới lớp, trang sách mãi không chuyển, đầu óc của cô đã không còn ở đây nữa rồi, cảm thấy lòng mình rất bức bối mà không biết làm gì để giải tỏa, đến trưa cô ở lại trường mà không trở về Thượng Uyển, lúc này cô không nên chạm mặt Đặng Tâm Minh, trốn được tới khi nào thì tốt khi đó
Đến thư viện đọc sách, Đường Tiểu Tịch đi lấy sách, Cố Tịch Nam đang khoanh chân chơi game, cô ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ
"Nè, từ sáng tới giờ đầu óc cậu để đâu vậy, sách để ngược rồi."
Cố Tịch Nam nhìn cô chỉ quyển sách lộn xộn trên bàn có chút phiền lòng, bà cô à từ lúc nào trở nên xao nhãng như vậy chứ
Triển Nha liền xoay quyển sách lại, thế mà cô cầm ngược sách, đúng là đáng xẩu hổ mà
"Tôi vở vấn quá, nghe nói cậu sắp có trận đấu bóng rổ."
Cố Tịch Nam gật đầu, môi hơi cong lên
"Đúng vậy, đến lúc đó nhất định phải tới xem tôi thi đấu."
Cô gật đầu
"Tất nhiên rồi, cậu cố lên đấy."
Nam nhân thở dài, lấy tay gõ vào trán cô
"Cậu nên xem lại mình đi, cả ngày thẩn thờ đầu óc thì ở trên cây, nào nhìn ngốc chết đi được."
Triển Nha lấy tay xoa trán,
"Đau đó, cậu muốn bị tôi đánh hả?"
Cố Tịch Nam làm bộ ngạc nhiên, bỏ điện thoại xuống bàn bắt đầu trêu chọc
"Á.. à...cậu còn biết đánh người, không giống con gái gì cả."
"Cậu..."
Cố Tịch Nam liền dịu mặt xuống lấy tay xoa trán cô
"Xin lỗi, cái đầu ngốc này còn đau không?"
Cô tức tới gạt tay cậu ta ra đứng lên muốn đá cho cậu ta mấy phát ngưng mà chân cậu ta dài cô đuổi không kịp. Cố Tịch Nam liền đứng lại quyết định làm quân tử
"Mau tới đây, tôi cho cậu đánh."
Đúng lúc hăng máu cô chạy tới muốn vồ chết cậu ta, Đường Tiểu Tịch tay ôm chồng sách nhìn một màn này không biết nên khóc hay cười
"Các cậu sao giống trẻ con mẫu giáo như vậy, mau lại đây đi."
Cô lấy tay đánh vào vai Cố Tịch Nam, cậu ta giả bộ đau cô còn tưởng mình làm cậu ta đau thật
"Sao vậy?"
Cố Tịch Nam cười ha ha lấy tay xoa đầu cô một cái sau đó nhanh chóng bỏ chạy
Cô "..."
Cố Tịch Nam nhất định câu chê mạng mình quá dài
Ngồi trật tự xuống bàn, Đường Tiểu Tịch nhìn một nam một nữ mỉm cười
"Cậu vui hơn chưa?"
Câu này mà hỏi cô...
Hình như là tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi
Cố Tịch Nam ôm ngực đau đớn
"Tôi tốt bụng giúp người ta mà bây giờ bị đánh tới trọng thương rồi."
Cô bật cười, tiếng cười xua tan mọi suy nghĩ phiền muộn trong lòng, lấy tay vỗ vai cậu ta
"Cảm ơn cậu Cố đẹp trai, nhưng mà tôi lúc nãy quả thực rất muốn đánh cậu."
Cố Tịch Nam chẹp miệng
"Dễ chọc quá đi."
Cô bĩu môi với cậu ta sau đó lấy sách đọc, Đường Tiểu Tịch cũng chăm chú đọc sách, Cố Tịch Nam chăm chỉ chơi game. Mấy người họ tám chuyện một chút sau đó phát hiện Cói Tịch Nam chuyện gì cũng biết, drama trong trường cậu ta đều biết, đều cùng bọn cô tám chuyện, Triển Nha đúng là phải nhìn cậu ta bằng một ánh mắt khác
Ba người bạn dường như đã rất thân, còn biết chọc ghẹo nhau, cứ như sóng biển vỗ nhẹ lên mặt cát mịn màng, bên cạnh nhau rất vui vẻ, cô có thể tạm gác lại những thứ khiến cô bận lòng
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương