Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 52
Tuy Triển Nha đã cảm thấy run sợ trước câu nói đùa của Đặng Tâm Minh nhưng ngược lại cô gái bên cạnh còn kinh điển hơn...
Ly trà sứ rơi xuống sàn vỡ vụn bắn ra nhiều mảnh, nhìn cô gái đờ đẫn thân thể mong manh như sắp ngã tới nơi Triển Nha vội vươn tay đỡ lấy cô ta, chỉ không ngờ cô ta dùng lực hất mạnh cánh tay đang giữ lấy cô ta của cô, thành công làm cô ngã xuống sàn, tay lập tức bị mảnh vỡ đâm vào dòng chất lỏng nóng hổi ấy chảy ra từ lòng bàn tay, cô vô thức run lên
"A..."
Lực đó vốn dĩ không phải của một cô gái yếu đuối mong manh, cô thầm trách mình lo chuyện bao đồng
Nghe thấy tiếng vỡ Đặng Tâm Minh nhanh chóng chạy vào phòng bếp, người phụ nữ trung niên cũng vội vã chạy theo. Nhìn sàn nhà cẩm thạch vô số mảnh vỡ, cô gái nhỏ bị ngã dưới sàn có chút chật vật, gương mặt hơi nhăn lại vì đau, lồng ngực Đặng Tâm Minh như bị ai đấm mạnh, mày anh nhíu chặt lại, vội lại gần cúi xuống bế người cô lên, nghĩ tới dưới sàn toàn mảnh vỡ cô ngồi mãi ở dưới, nguy hiểm biết bao. Vòng tay rắn chắc ấy dễ dàng nhấc bổng người cô lên, trái tim một phen hốt hoảng, má ửng hồng, mang tai cũng đỏ lên, Triển Nha thực không dám cựa quậy...
Nhìn Đặng Tâm Minh ôm cô trong lòng, lại nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó của anh, vờ như sự uy hiếp cực lớn, hai mẹ con đó không hẹn mà gặp, không rét mà run, khí chất quá bức người khiến con người ta sợ hãi. Đặng Tâm Minh hoàn toàn không nể mặt, lạnh lùng nhìn người trước mặt
"Hai người tự mình rời khỏi đây, đừng để tôi phải gọi bảo an tới."
Cô gái phía trước hốc mắt đỏ ửng, sự run rẩy đó khiến cho Triển Nha có chút mềm lòng nhưng thánh mẫu cũng không thể cứu được họ nhiều lần, nghĩ tới sẽ có lần sau cô liền không nói gì. Người phụ nữ trung niên hơi nhíu mày ra vẻ trưởng bối
"Tâm Minh con nói gì vậy, dù gì Tuyết Nhạc cũng là không cố ý..."
Đặng Tâm Minh ngay cả nhìn hai mẹ con bọn họ cũng chán ghét, anh có chút không kiên nhẫn
"Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai."
Người phụ nữ trung niên như muốn nói tiếp liền bị cô gái ngăn lại, vốn đã xấu mặt trước mặt Đặng Tâm Minh cô ta không muốn chút danh dự cuối cùng cũng không còn. Bà ta liếc xéo cô một lượt có chút khinh ghét, chế giễu
"Cô ta thì có gì tốt chứ, Tuyết Nhạc còn tốt hơn cô ta gấp trăm lần..."
"Ra Ngoài." Đặng Tâm Minh không phải là người có quá nhiều sự kiên nhẫn, không khí thật sự rất lạnh, thứ hàn khí như bao trùm cả căn phòng. Nếu bọn họ thực sự không rời khỏi Đặng Tâm Minh sẽ không nể mặt nữa
Cùng lắm là bất kính!
Loại bạn bè này mẹ anh cũng không cần!
Người phụ nữ trung niên thấy anh tức giận như vậy liền ngậm miệng lại, chán ghét liếc cô kéo cô gái ra ngoài
"Rầm" lực đóng cửa không hề nhỏ, Triển Nha hồ nghi người phụ nữ kia là nhất định tới đây muốn phá hoại hay không!
Nếu không thì chắc hẳn người bên ngoài đang rất tức giận!
Một người con gái xinh đẹp như vậy mà Đặng Tâm Minh cũng không hề động lòng, thịt đưa tới miệng mà không ăn thì đúng chỉ là có người này. Cũng không hiểu vì sao lòng mình bất giác ấm áp, tâm tình cũng đã tốt hơn nhiều, hoàn toàn khống để ý mình đang nằm trong vòng tay của người ta. Lúc Đặng Tâm Minh sải chân dài bước đi ai đó mới tỉnh ra -_-
Mang tai lại đỏ thêm lần nữa...
Trái tim cũng đập nhanh một cách mất kiểm soát...
Cô gắt gao cắn môi, thực sự người cô đã mềm nhũn hết rồi....
Đặng Tâm Minh nhìn cô gái trong lòng má nhỏ hơi hồng, lại cảm thấy cơ thể cô thật nhẹ, thật mềm mại, môi mỏng hồng hào vô thức nhếch lên. Đặt cô xuống ghế Đặng Tâm Minh mở ngăn kéo lấy hộp thuốc y tế đưa cho cô, cũng may mảnh vỡ kia đã được lấy ra rồi bây giờ chỉ cần ngăn vết thương chảy máu nữa là được. Lại nhìn cô gái trước mặt lóng ngóng vụng về dùng bông lau bớt máu đi, gương mặt ấy rõ ràng là đang thấy rất đau, Triển Nha cắn môi, bị thương ở lòng bàn tay là xót nhất, còn không thuận tiện nữa... đúng là cái số bị thương mà!
Đặng Tâm Minh lấy tay miết mi tâm, đứng dậy lại gần chỗ cô, cầm lấy cổ tay nhỏ kia anh liền cầm miếng bông chấm nhẹ lên vết thương, mọi thứ đều rất nhẹ nhàng, Triển Nha không hiểu vì sao bản thân không còn cảm thấy đau nữa, lấy miếng gạc dán vào lòng bàn tay trắng hồng cả quá trình không tới ba phút!
Triển Nha máy móc giữ lấy cổ tay mình vội cúi đầu
"Cảm ơn anh."
Đặng Tâm Minh có chút không rõ, anh vứt vỏ gạc vào thùng rác sau đó đi lên phòng, cảm thấy bản thân bị điên rồi, nhìn thấy cô bị thương trong lòng rất khó chịu, lồng ngực như bị nhét đầy vải bông, rất ngột ngạt
"Chết tiệt." ai đó thầm mắng
Haha
Đặng ôn nhu...
Ly trà sứ rơi xuống sàn vỡ vụn bắn ra nhiều mảnh, nhìn cô gái đờ đẫn thân thể mong manh như sắp ngã tới nơi Triển Nha vội vươn tay đỡ lấy cô ta, chỉ không ngờ cô ta dùng lực hất mạnh cánh tay đang giữ lấy cô ta của cô, thành công làm cô ngã xuống sàn, tay lập tức bị mảnh vỡ đâm vào dòng chất lỏng nóng hổi ấy chảy ra từ lòng bàn tay, cô vô thức run lên
"A..."
Lực đó vốn dĩ không phải của một cô gái yếu đuối mong manh, cô thầm trách mình lo chuyện bao đồng
Nghe thấy tiếng vỡ Đặng Tâm Minh nhanh chóng chạy vào phòng bếp, người phụ nữ trung niên cũng vội vã chạy theo. Nhìn sàn nhà cẩm thạch vô số mảnh vỡ, cô gái nhỏ bị ngã dưới sàn có chút chật vật, gương mặt hơi nhăn lại vì đau, lồng ngực Đặng Tâm Minh như bị ai đấm mạnh, mày anh nhíu chặt lại, vội lại gần cúi xuống bế người cô lên, nghĩ tới dưới sàn toàn mảnh vỡ cô ngồi mãi ở dưới, nguy hiểm biết bao. Vòng tay rắn chắc ấy dễ dàng nhấc bổng người cô lên, trái tim một phen hốt hoảng, má ửng hồng, mang tai cũng đỏ lên, Triển Nha thực không dám cựa quậy...
Nhìn Đặng Tâm Minh ôm cô trong lòng, lại nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó của anh, vờ như sự uy hiếp cực lớn, hai mẹ con đó không hẹn mà gặp, không rét mà run, khí chất quá bức người khiến con người ta sợ hãi. Đặng Tâm Minh hoàn toàn không nể mặt, lạnh lùng nhìn người trước mặt
"Hai người tự mình rời khỏi đây, đừng để tôi phải gọi bảo an tới."
Cô gái phía trước hốc mắt đỏ ửng, sự run rẩy đó khiến cho Triển Nha có chút mềm lòng nhưng thánh mẫu cũng không thể cứu được họ nhiều lần, nghĩ tới sẽ có lần sau cô liền không nói gì. Người phụ nữ trung niên hơi nhíu mày ra vẻ trưởng bối
"Tâm Minh con nói gì vậy, dù gì Tuyết Nhạc cũng là không cố ý..."
Đặng Tâm Minh ngay cả nhìn hai mẹ con bọn họ cũng chán ghét, anh có chút không kiên nhẫn
"Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai."
Người phụ nữ trung niên như muốn nói tiếp liền bị cô gái ngăn lại, vốn đã xấu mặt trước mặt Đặng Tâm Minh cô ta không muốn chút danh dự cuối cùng cũng không còn. Bà ta liếc xéo cô một lượt có chút khinh ghét, chế giễu
"Cô ta thì có gì tốt chứ, Tuyết Nhạc còn tốt hơn cô ta gấp trăm lần..."
"Ra Ngoài." Đặng Tâm Minh không phải là người có quá nhiều sự kiên nhẫn, không khí thật sự rất lạnh, thứ hàn khí như bao trùm cả căn phòng. Nếu bọn họ thực sự không rời khỏi Đặng Tâm Minh sẽ không nể mặt nữa
Cùng lắm là bất kính!
Loại bạn bè này mẹ anh cũng không cần!
Người phụ nữ trung niên thấy anh tức giận như vậy liền ngậm miệng lại, chán ghét liếc cô kéo cô gái ra ngoài
"Rầm" lực đóng cửa không hề nhỏ, Triển Nha hồ nghi người phụ nữ kia là nhất định tới đây muốn phá hoại hay không!
Nếu không thì chắc hẳn người bên ngoài đang rất tức giận!
Một người con gái xinh đẹp như vậy mà Đặng Tâm Minh cũng không hề động lòng, thịt đưa tới miệng mà không ăn thì đúng chỉ là có người này. Cũng không hiểu vì sao lòng mình bất giác ấm áp, tâm tình cũng đã tốt hơn nhiều, hoàn toàn khống để ý mình đang nằm trong vòng tay của người ta. Lúc Đặng Tâm Minh sải chân dài bước đi ai đó mới tỉnh ra -_-
Mang tai lại đỏ thêm lần nữa...
Trái tim cũng đập nhanh một cách mất kiểm soát...
Cô gắt gao cắn môi, thực sự người cô đã mềm nhũn hết rồi....
Đặng Tâm Minh nhìn cô gái trong lòng má nhỏ hơi hồng, lại cảm thấy cơ thể cô thật nhẹ, thật mềm mại, môi mỏng hồng hào vô thức nhếch lên. Đặt cô xuống ghế Đặng Tâm Minh mở ngăn kéo lấy hộp thuốc y tế đưa cho cô, cũng may mảnh vỡ kia đã được lấy ra rồi bây giờ chỉ cần ngăn vết thương chảy máu nữa là được. Lại nhìn cô gái trước mặt lóng ngóng vụng về dùng bông lau bớt máu đi, gương mặt ấy rõ ràng là đang thấy rất đau, Triển Nha cắn môi, bị thương ở lòng bàn tay là xót nhất, còn không thuận tiện nữa... đúng là cái số bị thương mà!
Đặng Tâm Minh lấy tay miết mi tâm, đứng dậy lại gần chỗ cô, cầm lấy cổ tay nhỏ kia anh liền cầm miếng bông chấm nhẹ lên vết thương, mọi thứ đều rất nhẹ nhàng, Triển Nha không hiểu vì sao bản thân không còn cảm thấy đau nữa, lấy miếng gạc dán vào lòng bàn tay trắng hồng cả quá trình không tới ba phút!
Triển Nha máy móc giữ lấy cổ tay mình vội cúi đầu
"Cảm ơn anh."
Đặng Tâm Minh có chút không rõ, anh vứt vỏ gạc vào thùng rác sau đó đi lên phòng, cảm thấy bản thân bị điên rồi, nhìn thấy cô bị thương trong lòng rất khó chịu, lồng ngực như bị nhét đầy vải bông, rất ngột ngạt
"Chết tiệt." ai đó thầm mắng
Haha
Đặng ôn nhu...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương