Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 63
Trời se lạnh, Đặng Tâm Minh nhìn cô gái phía trước chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, bận rộn sắp xếp đồ trên bàn, hành động rất khẽ, rất nhẹ nhàng, cứ như sợ bản thân mình sẽ làm anh tỉnh giấc. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy Đặng Tâm Minh có chút tự trách mình nhưng lại không muốn cử động, yên lặng tận hưởng sự chăm sóc của cô
Triển Nha thực sự thấy lo lắng cho người này, tại sao lại có một người không biết chăm sóc cho sức khỏe của bản thân như vậy chứ? công việc dù quan trọng nhưng có thể quan trọng hơn sức khỏe sao? cảm thấy Đặng Tâm Minh lúc này nhất định đã ngốc hơn cô rồi, chỉ tại vì anh ốm cho nên cô đau lòng, cô cũng cảm thấy bản thân có vấn đề...
Nghe thấy tiếng bước chân khẽ, Triển Nha bước về phía anh, bàn tay ấy nhẹ nhàng sờ lên trán anh, chạm vào mái tóc đen thẫm sau đó lại đưa lên sờ trán mình so sánh, ngước nhìn đồng hồ trên tường lẩm bẩm gì đó. Cảm thấy người này nằm ngủ thật an tĩnh không xoay tới xoay lui như cô, hiếm khi có cơ hội được ở gần Đặng Tâm Minh như vậy, cô yên lặng muốn nhìn anh một lát
Nhìn mái tóc đen thẫm, nhìn đôi lông mày đen, nhìn sống mũi cao thẳng, nhìn đến đôi môi mỏng cô hơi dừng lại, trong lòng đặt một câu hỏi kỳ lạ, đôi môi ấy ruốt cuộc có vị gì?
Triển Nha ngẩn người nhìn anh, cảm giác thời gian cũng muốn dừng lại, khoảnh khắc êm đềm hiển hiện nơi đáy mắt, lưu quang ngưng trệ, giây phút cô nghĩ về anh đã rất nhiều, đôi khi vô cớ vì anh mà đau lòng, muốn từ bỏ nhưng trái tim lại không muốn, nhìn thấy người này bị bệnh mọi suy nghĩ trong đầu cô đều bay biến, lúc này chỉ muốn lo cho anh, có lẽ cô đã bị người này giáng đầu thuật, còn là loại mạnh nhất, khiến cho trái tim mình sợ hãi, cho dù biết là rất ngọt ngào nhưng sẽ đau tới chảy máu cũng nhắm bước vào, càng nghĩ chính là càng không có lối thoát, đó chính là cảm xúc rung động... mà cô rung động trước người này từ lâu rồi...
"Anh ngủ chưa nhỉ?" cô hơi lẩm bẩm
Cảm giác...
Cảm giác khi ấy môi mình cảm nhận được sự mềm mại, dư vị ấm áp, nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước, hơi thở dịu nhẹ như vừa tới liền nhanh rời đi, như một mạch điện rò rỉ từ đó dẫn vào tim, cảm nhận người cô gái trước mặt đang hôn anh... rất rõ ràng...
Đặng Tâm Minh dùng lực siết chặt tay mình, cảm giác kỳ lạ ấy, dư vị ấy như đang kích thích trái tim anh, khiến anh muốn lúc này dồn cô vào tường nếm thử lần nữa, anh chưa từng có cảm xúc với cô gái nào như vậy, Triển Nha chính là người châm lửa trong lòng anh, hiện tại đang bốc cháy dữ dội, nóng ran. Chính vì không muốn manh động dọa cô gái trước mặt chạy mất Đặng Tâm Minh chỉ còn nước kiềm chế, vờ như bản thân đã ngủ, anh cũng có thể cảm nhận gương mặt nỏ nhắn của cô hiện tại đã đỏ tới như thế nào...
"Đừng nhận ra..." cô lí nhí như muỗi, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài...
Cảm giác... má mình rất nóng, giống như bị sốt vậy!
Có phải bản thân bị điên rồi không???
Có phải đầu nhất định đã bị cửa kẹp vào???
Lồng ngực như muốn đập loạn, trái tim cũng không muốn để yên, cô cảm thấy bản thân bị ngốc rồi...
Trong bóng đêm mờ nhạt, ánh đèn ngủ yếu ớt, đôi mắt ai đó chậm rãi mở ra nhìn về phía hơi ấm vừa rồi
....
Nụ hôn đầu của chàng trai và cô gái ấy thật đơn thuần...
Ngọt•3•
"Triển Nha, thật muốn bắt nạt em"
Toi phát hiện toi rất thích dùng dấu lửng các bác ạ!
...
Triển Nha thực sự thấy lo lắng cho người này, tại sao lại có một người không biết chăm sóc cho sức khỏe của bản thân như vậy chứ? công việc dù quan trọng nhưng có thể quan trọng hơn sức khỏe sao? cảm thấy Đặng Tâm Minh lúc này nhất định đã ngốc hơn cô rồi, chỉ tại vì anh ốm cho nên cô đau lòng, cô cũng cảm thấy bản thân có vấn đề...
Nghe thấy tiếng bước chân khẽ, Triển Nha bước về phía anh, bàn tay ấy nhẹ nhàng sờ lên trán anh, chạm vào mái tóc đen thẫm sau đó lại đưa lên sờ trán mình so sánh, ngước nhìn đồng hồ trên tường lẩm bẩm gì đó. Cảm thấy người này nằm ngủ thật an tĩnh không xoay tới xoay lui như cô, hiếm khi có cơ hội được ở gần Đặng Tâm Minh như vậy, cô yên lặng muốn nhìn anh một lát
Nhìn mái tóc đen thẫm, nhìn đôi lông mày đen, nhìn sống mũi cao thẳng, nhìn đến đôi môi mỏng cô hơi dừng lại, trong lòng đặt một câu hỏi kỳ lạ, đôi môi ấy ruốt cuộc có vị gì?
Triển Nha ngẩn người nhìn anh, cảm giác thời gian cũng muốn dừng lại, khoảnh khắc êm đềm hiển hiện nơi đáy mắt, lưu quang ngưng trệ, giây phút cô nghĩ về anh đã rất nhiều, đôi khi vô cớ vì anh mà đau lòng, muốn từ bỏ nhưng trái tim lại không muốn, nhìn thấy người này bị bệnh mọi suy nghĩ trong đầu cô đều bay biến, lúc này chỉ muốn lo cho anh, có lẽ cô đã bị người này giáng đầu thuật, còn là loại mạnh nhất, khiến cho trái tim mình sợ hãi, cho dù biết là rất ngọt ngào nhưng sẽ đau tới chảy máu cũng nhắm bước vào, càng nghĩ chính là càng không có lối thoát, đó chính là cảm xúc rung động... mà cô rung động trước người này từ lâu rồi...
"Anh ngủ chưa nhỉ?" cô hơi lẩm bẩm
Cảm giác...
Cảm giác khi ấy môi mình cảm nhận được sự mềm mại, dư vị ấm áp, nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước, hơi thở dịu nhẹ như vừa tới liền nhanh rời đi, như một mạch điện rò rỉ từ đó dẫn vào tim, cảm nhận người cô gái trước mặt đang hôn anh... rất rõ ràng...
Đặng Tâm Minh dùng lực siết chặt tay mình, cảm giác kỳ lạ ấy, dư vị ấy như đang kích thích trái tim anh, khiến anh muốn lúc này dồn cô vào tường nếm thử lần nữa, anh chưa từng có cảm xúc với cô gái nào như vậy, Triển Nha chính là người châm lửa trong lòng anh, hiện tại đang bốc cháy dữ dội, nóng ran. Chính vì không muốn manh động dọa cô gái trước mặt chạy mất Đặng Tâm Minh chỉ còn nước kiềm chế, vờ như bản thân đã ngủ, anh cũng có thể cảm nhận gương mặt nỏ nhắn của cô hiện tại đã đỏ tới như thế nào...
"Đừng nhận ra..." cô lí nhí như muỗi, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài...
Cảm giác... má mình rất nóng, giống như bị sốt vậy!
Có phải bản thân bị điên rồi không???
Có phải đầu nhất định đã bị cửa kẹp vào???
Lồng ngực như muốn đập loạn, trái tim cũng không muốn để yên, cô cảm thấy bản thân bị ngốc rồi...
Trong bóng đêm mờ nhạt, ánh đèn ngủ yếu ớt, đôi mắt ai đó chậm rãi mở ra nhìn về phía hơi ấm vừa rồi
....
Nụ hôn đầu của chàng trai và cô gái ấy thật đơn thuần...
Ngọt•3•
"Triển Nha, thật muốn bắt nạt em"
Toi phát hiện toi rất thích dùng dấu lửng các bác ạ!
...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương