Cô Ấy Rất Đáng Yêu!

Chương 67



Giống như hàng trăm mảnh kí ức sụp đổ...

Trái tim cô đau tới muốn nát thành từng mảnh vụn...

Là cô nói không làm được... là cô cố quên nhưng không quên được...

Anh rể...

Cuối cùng cũng nghe chính miệng Đặng Tâm Minh nói ra, mong chờ để từ bỏ nhưng tại sao lại đau đớn đến như vậy...

Hốc mắt có chút cay, cổ họng khô khốc, thẻ phòng trên tay rơi xuống đất...

Cô vẫn ngẩn ra, không cử động...

Âm thanh ấy rất nhỏ nhưng lại dễ dàng bị nghe thấy

Đặng Tâm Minh nhìn cô, lông mày bất giác nhíu lại, tại sao cô lại trở về lúc này, nhìn cô thương tâm như vậy lồng ngực anh bỗng trở nên chật chội kỳ lạ

Trầm Mộng Nhi nhìn cô, ánh mắt chán ghét rõ rệt, phá đám, cô hết lúc để xuất hiện sao?

Bắt gặp ánh mắt của Đặng Tâm Minh, Triển Nha quay đầu, cúi xuống nhạt thẻ phòng, nơi chân co rút như nởi mở miệng vết thương, cô cắn môi, buộc mình phải nhịn đau

Có lẽ Đặng Tâm Minh không vui vì cô xuất hiện

Là cô phá hỏng chuyện tốt của anh rồi



Tại sao đến cô cũng cảm thấy bản thân mình rất đáng thương

Nhưng mà... cô lấy tư cách gì để đau lòng chứ?

Triển Nha siết chặt tay, cô nén cơn đau sâu trong thân tâm kia, cô muốn vượt qua hố sâu vạn trượng này

Cơn đau dưới chân âm ỉ, cố gắng bước những bước bình thường nhất, cô chậm rãi bước qia hai người họ...

Rời bỏ đôi khi cũng không sai...

Bỏ cuộc chính là cách cuối cùng...

Đặng Tâm Minh nhìn cô, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, lòng anh có chút khổ sở, nên khen cô thông minh hay quá ngốc đây?

Từng bước vết thương dưới chân như muốn nứt toạc ra, đau.. lồng ngực cũng rất đau...

"Tâm Minh, anh có đang nghe em nói không?" Trầm Mộng Nhi lên tiếng, giọng nói có chút mong chờ lo lắng

Đặng Tâm Minh nhìn bóng dáng cô muốn giải thích với cô gì đó, anh lạnh nhạt nhìn Trầm Mộng Nhi

"Xin lỗi, không theo thân phận, tôi cũng sẽ không thích cô."

Tàn nhẫn, vô tình Đặng Tâm Minh đều có, đều là những thứ sở trường

Dù như thế nào Trậm Mộng Nhi vẫn là một người con gái

"Tại sao...?"



Anh không nói gì, còn phải nói gì sao, gieo rắc hy vọng cho người khác mới là sự tàn nhẫn, vô tình nhất!

Triển Nha thử đặt mình vào vị trí của Trầm Mộng Nhi, không thể phủ nhận, Đặng Tâm Minh rất tàn nhẫn

Chẳng phải đó là câu trả lời cô mong muốn sao? tại sao lòng chẳng thể an ổn? hay với cô anh cũng sẽ làm như vậy? cho nên tất cả đều chỉ có thể chôn giấu trong lòng...

Bỗng một lực mạnh đẩy người cô vào tường, rất mạnh... Triển Nha bị đau tới nhíu mày lại, nhìn người trước mặt

Đặng Tâm Minh bước tới từ lúc nào vậy? nhìn ra phòng khách, Trầm Mộng Nhi cũng đã bỏ đi. Cô mở to mắt nhìn Đặng Tâm Minh, anh lúc này gìm chặt tay cô lên tường, một tay siết chặt eo cô, nóng y như con dấu nung vậy, với lại tư thế ám muội này...

Anh muốn làm gì vậy?

Khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng hiện tại có chút lưu manh, khi nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô anh hơi nhíu mày sau đó liền không tự chủ mà nhếch miệng

Cô gái này, sao có thể đáng yêu đến như vậy

Thấy chính là Đặng Tâm đang cười nhạo mình Triển Nha vội dãy dụa, ai ngờ sức lực như con kiến không đủ gãi ngứa ngược lại bị người ta siết mạnh hơn, hoàn toàn không thể nhúch nhích

Cô nhìn anh, rõ ràng là bị trêu chọc tới sắp muốn khóc rồi...

.........

Từ này sẽ phát cơm tró dài dài

1 2 3, 1 2 3~~
Chương trước Chương tiếp