Cô Ấy Rất Đáng Yêu!

Chương 72



Tần Khống mấy ngày hôm nay thường tới thăm cô, nếu như cô không rõ thì sẽ tưởng anh ta là minh tinh đã hết thời, sáng nay anh ta lại cầm một giỏ trái cây đắt tiền tới, khoan khoái ngồi xuống sofa mỉm cười rất vui vẻ

"Triển Nha, chân cô đỡ hơn rồi chứ, tôi chính là vừa nghe Cố Thiếu Hàng nói, nếu không tôi đã tới thăm cô sớm hơn."

Triển Nha lắc đầu gượng cười

"Thật sự không sao, chân tôi không có vấn đề gì nữa, anh xem mấy giỏ trái cây anh tặng chất đống trên bàn rồi."

Thực sự quá lãng phí, nếu không phải cô năn nỉ Đặng Tâm minh anh đã sớm ném hết mấy giỏ hoa quả này ra ngoài

Nhưng mà có vẻ đại minh tinh này còn chưa hiểu vấn đề

"Khách sáo gì chứ, cô muốn thứ gì khác không? tôi có thể mua hoa quả chất đầy phòng của tên họ Đặng, cô muốn gì cứ tự nhiên nói, không cần phải ngại."

Triển Nha "..."

Hay là thôi vậy!

Chân cô thực sự sắp lành rồi, còn đi lại rất tốt, Tần Khống làm như vậy chính là làm cô bất an

"Tôi đã nói chân tôi không sao nữa mà, ngày mai tôi đã có thể tới trường được, anh đừng mang đến đây bất cứ thứ gì nữa, cầu xin anh đó."

Tần Khống chẹp miệng hối tiếc, hứa với cô đây sẽ là giỏ hoa quả cuối cùng, Triển Nha mỉm cười, đại minh tinh này thực sự quan tâm cô quá mức rồi, cô thực không cam nổi!

Hơn mười một giờ trưa Tần Khống cuối cùng cũng chịu ra về

Triển Nha thu dọn đống đồ đạc nằm lộn xộn trên bàn, Đặng Tâm minh quả thực rất bận, bây giờ thời gian để cô nhìn mặt anh cũng không có

Ngẩn ngơ một lát lại hơn mười hai giờ, cảm thấy có chút buồn ngủ cô nghĩ mình nên chợp mắt một lát, liền nhanh chóng đi lên phòng



"Dinh Dong"

Tiếng chuông cửa kêu, Triển Nha lết xuống cầu thang, nghĩ tới Đặng Tâm Minh không thể nào quên thẻ phòng hay mật khẩu, bấm chuông à?

Lòng cô trùng xuống một chút

"Cạch" Chậm rãi mở cửa, cô quả thực bị dội cho một gáo nước

Là Triệu Vy?

Cô ta tới đây là để gặp Đặng Tâm Minh sao?

Trên tay còn cầm một túi đồ bên trong là chiếc áo sơ mi trắng được ủi là phẳng phiu, Triển Nha nhận ra chiếc áo sơ mi đó, là đồ của Đặng Tâm Minh

Triệu Vy ngạc nhiên cũng không kém gì cô, từng nghe Trầm Mộng Nhi nói cô sống ở đây, quả nhiên là sự thật, còn ăn mặc thoái mải như vậy

Khẽ siết chặt tay, lông mày xinh đẹp nhíu lại, Triệu Vy mở miệng không thể che giấu hết âm thanh lạnh nhạt

"Tâm Minh, anh ấy có trong đó không?"

Tâm Minh!

Còn gọi thân mật tới như vậy!

Lòng Triển Nha âm thầm khó chịu, cô cố gắng nhịn xuống

Cô thực sự không thích cô ta chút nào, lúc trước đã cố tình làm khó cô, bây giờ càng không thích!

"Anh ấy ra ngoài rồi, còn chưa về."

Triệu Vy khẽ nhíu mày, có chút mất kiềm chế, Đặng Tâm Minh không ở nhà? cô ta mỉm cười



"Vậy tôi vào trong trả đồ cho Tâm Minh."

Nói rồi nhanh chóng đi qua người cô bước vào bên trong, dù cô rất không muốn nhưng bản thân lại chẳng có tư cách gì để ngăn cản cô ta. Triệu Vy vén mái tóc dài, cô ta đã sớm xem mình là chủ nhà, ngồi xuống ghế, đặt túi đồ xuống, tự nhiên rót một chén trà. Triển Nha lúc này thật muốn bỏ mặc cô ta mà lên phòng đi ngủ, vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng Triệu Vy

"Cô cũng sống ở đây sao?"

Cô nhìn cô ta, sau đó ngồi xuống, ám người như vậy làm sao cô ta tha cho cô lên phòng chứ

"Đúng vậy."

Nghe cô buông lời thản nhiên, Triệu Vy nhíu mày, móng tay đâm vào da, kiềm chế cơn giận cô ta nở nụ cười xinh đẹp vốn có

"Cô không có nơi khác để ở sao?"

Triệu Vy nhướn mày, cầm chén trà với cử chỉ đầy tao nhã

Triển Nha liền thừa nhận

"Đúng vậy."

Triệu Vy "..."

Đúng là nữ nhân mặt dày nhất mà cô ta từng gặp

Cô ta nghe cô nói liền lấy trong túi xách của mình một tấm thẻ màu đen đẩy tới trước mặt cô, đáy mắt mang tia khinh bỉ

"Dọn ra khỏi đây đi, tôi cho cô tấm thẻ này, cô tránh xa Tâm Minh cho tôi."

Triển Nha cảm thấy lúc này có chút giống mấy cảnh trong phim truyền hình, mà cô chính là tiểu tam mặt dày bám lấy bạn trai người ta không buông, có những lời sau này nhất định phải nói rõ mới được!
Chương trước Chương tiếp