Cô Ấy Rất Đáng Yêu!
Chương 79
Dì Lâm Nguyệt nhìn thấy Triển Nha ánh mắt liền thân thiết, nụ cười trên môi trở nên nồng hậu
"Tiểu Nha"
Triển Nha mỉm cười, hơi cúi đầu chào dì
"Dì Lâm Nguyệt, dì vẫn khỏe chứ?"
"Dì thực sự rất tốt, mới mấy tháng không gặp con lại lớn thêm rồi, xinh đẹp hơn rồi, nhanh qua đây uống nước, con đi đường chắc chắn rất mệt!"
Hoàn toàn vứt Đặng Tâm Minh sang một bên...
Đặng Tâm Minh vốn không phải người quá để tâm, có điều hiện tại môi hơi nhếch lên, mẹ anh khen cô, tâm tình mình cũng thấy tốt, cảm giác như chính bản thân mình mới là người được khen vậy, đúng là khi yêu thì chính là người tình hóa Tây Thi
Cuối cùng cũng chịu nhìn người con trai của mình, buông lời trách móc nhưng ánh mắt không khỏi dịu dàng
"Mẹ còn nghĩ con sẽ không tới đây thăm mẹ đó."
Đặng Tâm Minh "..."
Anh đâu bất hiếu tới như vậy
"Được rồi, con và Tiểu Nha mau lại đây ngồi xuống, uống chén trà xem thử Vy Vy pha trà như thế nào, con bé thực sự rất nữ công gia chánh."
Vy Vy?
Là Triệu Vy...
Nghe tới cái tên này mi tâm Đặng Tâm Minh hơi nhíu lại, tay Triển Nha cũng trở nên có chút cứng ngắc, dì Lâm Nguyệt nhìn phản ửng hai người liền có chút buồn cười
"Sao vậy, Vy Vy không nói với con hôm nay nó tới thăm mẹ sao, còn nói con rất bận, nó đang ở trong phòng bếp, mẹ đã nói để dì Mai làm mà con bé cứ nhất quyết giành, thực sự rất ấm áp..."
Chưa kịp nghe dì Lâm Nguyệt nói xong Triệu Vy đã từ phòng bếp đi ra, trên người còn đang đeo tạp dề, gương mặt xinh đẹp có chút nhem bẩn, đúng là ấm áp rung động lòng người...
Quả thực rất lao tâm!
Ánh mắt hoa đào cô ta hướng nhìn Đặng Tâm Minh không suy chuyển, sau đó liền nở nụ cười dịu dàng
"Tâm Minh, anh vừa tới sao?"
"Ừ" Đặng Tâm Minh lãnh đạm nhìn vết phỏng đỏ trên tay cô ta, lông mày không nhịn được liền nhíu lại,
"Làm không quen để dì Mai làm, lần sau đừng để bản thân sơ ý."
Triệu Vy vui vẻ không nhịn được mỉm cười hạnh phúc, tuy biết Đặng Tâm Minh quan tâm cô vì ông nội anh luôn nhờ vả, nhưng thân tâm rất vui, cảm giác ngọt ngào khó tả, hơi gật đầu, tóc dài hơi xõa xuống
"Em sẽ chú ý."
Triệu Vy quay sang nhìn cô, vui vẻ nói chuyện
"Tiểu Nha cũng tới thăm dì Lâm Nguyệt sao? không ngờ cô cũng có lòng tới như vậy."
Nói rồi liền cầm lấy hộp trà trên tay cô đặt xuống bàn
"Cô thật biết chọn trà, loại trà này vừa thanh vừa mát, quả thực là trà ngon."
Bây giờ nhìn Triệu Vy quả thực rất giống một cô con dâu hiểu thảo, người vợ hiền lành, dù cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười của Triển Nha hết sức cứng ngắc
Dì Lâm Nguyệt nhìn Triệu Vy
"Vy Vy, đây là Tiểu Nha, hai đứa chắc là cùng học chung trường, có lẽ lần đầu quen biết, hôm nay cùng dì ăn bữa cơm vui vẻ, rất lâu không được ăn cơm A Mai nấu, dì thực sự rất nhớ."
Triển Nha dù không biểu hiện nhưng quả thực thấy lòng bực tức một cách kỳ lạ, hơi tức giận nam nhân trước mặt, đúng là "chiêu ong dụ bướm"!
"Ba không ở nhà sao?"
Đặng Tâm Minh vừa mở miệng hỏi Triệu Vy đã nhanh chóng trả lời
"Chú Đặng cùng ba em đi công tác ở thành phố Y, chắc tới thứ hai sẽ về."
Dì Lâm Nguyệt cũng có chút thở dài
"Ba con chính là một bữa cơm cũng khó mà ăn chung được."
Bốn người một bàn liền rất gượng gạo, dì Lâm Nguyệt liền mỉm cười nhìn cô
"Tiểu Nha con sống ở đó có tốt không? Tâm Minh không bắt nạt con chứ?"
Cô ngước mắt nhìn người bên cạnh, Đặng Tâm Minh đang bình thản gắp thức ăn vào chén của cô, Triển Nha liền lắc đầu
"Con sống rất tốt, anh ấy không bắt nạt con."
Dì Lâm Nguyệt nhìn một nam một nữ trước mặt liền mỉm cười, chưa từng thấy con trai mình gắp thức ăn cho ai, còn chu đáo ân cần tới như vậy, bà cũng nhanh chóng gắp cho Triệu Vy vài món bổ dưỡng, ăn vào tăng cân
"Vy Vy con cũng ăn nhiều vào, con gầy lắm đấy biết không."
Triệu Vy nhìn trưởng bối mỉm cười dịu dàng
"Không có ạ, con cảm thấy mình đang lên cân, Tiểu Nha nhất định gầy hơn."
Sau đó liền gắp miếng thịt hầm lên chén của Đặng Tâm Minh
"Em nhớ anh không thích ăn cá."
Triển Nha nhìn hai người trước mặt chậm rãi cho cơm vào miệng, cảm thấy canh hôm nay thật chua!
...
Người ta chính là ăn phải dấm rồi
...
"Tiểu Nha"
Triển Nha mỉm cười, hơi cúi đầu chào dì
"Dì Lâm Nguyệt, dì vẫn khỏe chứ?"
"Dì thực sự rất tốt, mới mấy tháng không gặp con lại lớn thêm rồi, xinh đẹp hơn rồi, nhanh qua đây uống nước, con đi đường chắc chắn rất mệt!"
Hoàn toàn vứt Đặng Tâm Minh sang một bên...
Đặng Tâm Minh vốn không phải người quá để tâm, có điều hiện tại môi hơi nhếch lên, mẹ anh khen cô, tâm tình mình cũng thấy tốt, cảm giác như chính bản thân mình mới là người được khen vậy, đúng là khi yêu thì chính là người tình hóa Tây Thi
Cuối cùng cũng chịu nhìn người con trai của mình, buông lời trách móc nhưng ánh mắt không khỏi dịu dàng
"Mẹ còn nghĩ con sẽ không tới đây thăm mẹ đó."
Đặng Tâm Minh "..."
Anh đâu bất hiếu tới như vậy
"Được rồi, con và Tiểu Nha mau lại đây ngồi xuống, uống chén trà xem thử Vy Vy pha trà như thế nào, con bé thực sự rất nữ công gia chánh."
Vy Vy?
Là Triệu Vy...
Nghe tới cái tên này mi tâm Đặng Tâm Minh hơi nhíu lại, tay Triển Nha cũng trở nên có chút cứng ngắc, dì Lâm Nguyệt nhìn phản ửng hai người liền có chút buồn cười
"Sao vậy, Vy Vy không nói với con hôm nay nó tới thăm mẹ sao, còn nói con rất bận, nó đang ở trong phòng bếp, mẹ đã nói để dì Mai làm mà con bé cứ nhất quyết giành, thực sự rất ấm áp..."
Chưa kịp nghe dì Lâm Nguyệt nói xong Triệu Vy đã từ phòng bếp đi ra, trên người còn đang đeo tạp dề, gương mặt xinh đẹp có chút nhem bẩn, đúng là ấm áp rung động lòng người...
Quả thực rất lao tâm!
Ánh mắt hoa đào cô ta hướng nhìn Đặng Tâm Minh không suy chuyển, sau đó liền nở nụ cười dịu dàng
"Tâm Minh, anh vừa tới sao?"
"Ừ" Đặng Tâm Minh lãnh đạm nhìn vết phỏng đỏ trên tay cô ta, lông mày không nhịn được liền nhíu lại,
"Làm không quen để dì Mai làm, lần sau đừng để bản thân sơ ý."
Triệu Vy vui vẻ không nhịn được mỉm cười hạnh phúc, tuy biết Đặng Tâm Minh quan tâm cô vì ông nội anh luôn nhờ vả, nhưng thân tâm rất vui, cảm giác ngọt ngào khó tả, hơi gật đầu, tóc dài hơi xõa xuống
"Em sẽ chú ý."
Triệu Vy quay sang nhìn cô, vui vẻ nói chuyện
"Tiểu Nha cũng tới thăm dì Lâm Nguyệt sao? không ngờ cô cũng có lòng tới như vậy."
Nói rồi liền cầm lấy hộp trà trên tay cô đặt xuống bàn
"Cô thật biết chọn trà, loại trà này vừa thanh vừa mát, quả thực là trà ngon."
Bây giờ nhìn Triệu Vy quả thực rất giống một cô con dâu hiểu thảo, người vợ hiền lành, dù cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười của Triển Nha hết sức cứng ngắc
Dì Lâm Nguyệt nhìn Triệu Vy
"Vy Vy, đây là Tiểu Nha, hai đứa chắc là cùng học chung trường, có lẽ lần đầu quen biết, hôm nay cùng dì ăn bữa cơm vui vẻ, rất lâu không được ăn cơm A Mai nấu, dì thực sự rất nhớ."
Triển Nha dù không biểu hiện nhưng quả thực thấy lòng bực tức một cách kỳ lạ, hơi tức giận nam nhân trước mặt, đúng là "chiêu ong dụ bướm"!
"Ba không ở nhà sao?"
Đặng Tâm Minh vừa mở miệng hỏi Triệu Vy đã nhanh chóng trả lời
"Chú Đặng cùng ba em đi công tác ở thành phố Y, chắc tới thứ hai sẽ về."
Dì Lâm Nguyệt cũng có chút thở dài
"Ba con chính là một bữa cơm cũng khó mà ăn chung được."
Bốn người một bàn liền rất gượng gạo, dì Lâm Nguyệt liền mỉm cười nhìn cô
"Tiểu Nha con sống ở đó có tốt không? Tâm Minh không bắt nạt con chứ?"
Cô ngước mắt nhìn người bên cạnh, Đặng Tâm Minh đang bình thản gắp thức ăn vào chén của cô, Triển Nha liền lắc đầu
"Con sống rất tốt, anh ấy không bắt nạt con."
Dì Lâm Nguyệt nhìn một nam một nữ trước mặt liền mỉm cười, chưa từng thấy con trai mình gắp thức ăn cho ai, còn chu đáo ân cần tới như vậy, bà cũng nhanh chóng gắp cho Triệu Vy vài món bổ dưỡng, ăn vào tăng cân
"Vy Vy con cũng ăn nhiều vào, con gầy lắm đấy biết không."
Triệu Vy nhìn trưởng bối mỉm cười dịu dàng
"Không có ạ, con cảm thấy mình đang lên cân, Tiểu Nha nhất định gầy hơn."
Sau đó liền gắp miếng thịt hầm lên chén của Đặng Tâm Minh
"Em nhớ anh không thích ăn cá."
Triển Nha nhìn hai người trước mặt chậm rãi cho cơm vào miệng, cảm thấy canh hôm nay thật chua!
...
Người ta chính là ăn phải dấm rồi
...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương