Cô Ấy Rất Đáng Yêu!

Chương 81: Chương 74-2



Dì Lâm Nguyệt nhìn con trai mình kiên quyết đến vậy, tuy trước tới giờ Đặng Tâm Minh thường chiều theo ý mẹ nhưng một khi anh đã đưa ra quyết định nhất định sẽ không thay đổi, dì Lâm Nguyệt liền mỉm cười

"Nếu vậy mẹ cũng không ép hai đứa, Tâm Minh nhất định không được bắt nạt em đó, mẹ đúng là có chút không tin tưởng con."

Lòng Triển Nha như trút được tảng đá nặng ngàn cân vậy, cảm giác tay mình rịn mồ hôi, trái tim dần bình ổn

Đặng Tâm Minh chưa một giây một phút nào chưa từng quan tâm tới Triển Nha, tất cả mọi chuyện anh làm cho cô đều có thể chứng minh. Để cô gái ngốc này ở lại đây sao, anh thật sự không làm được, cô đã làm cái đuôi của anh như vậy rồi làm sao anh có thể để cô đi chứ...

Triệu Vy nở nụ cười nhạt, lần đầu tiên cô ta cảm thấy Đặng Tâm Minh chính là gần ngay trước mắt, xa tận chân trời...

...

Đặng Tâm Minh lái xe đưa cô về Thượng Uyển từ đầu tới cuối đều im lặng, không khí trong xe đúng là có chút kỳ lạ, Triển Nha nhìn sườn mặt anh tuấn của người bên cạnh, Đặng Tâm Minh không phải đang giận dỗi gì cô chứ?

Nếu có thì cô cũng không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì!

Ngay cả lúc ở cùng trong thang máy Đặng Tâm Minh vẫn im lặng, đôi mắt phượng kia có chút thâm trầm, Triển Nha cảm thấy trái tim mình sắp bị người này dày vò tới đau rồi, nếu cô làm anh giận thì anh phải nói để cô sửa, cứ im lặng như thế này thật khiến người khác cảm thấy bất an

Bước trên nền đá Cẩm Thạch, bước chân Triển Nha có chút nặng nề, đúng lúc gặp Cố Thiếu Hàng và đại minh tinh Tần Khống đi qua, Cố Thiếu Hàng nhìn thấy hai người không lấy làm quá ngạc nhiên, còn Tần Khống thì vui vẻ, ánh mắt hoa đào, anh ta nở nụ cười mị hoặc

"Ấy, Triển Nha trùng hợp như vậy sao? chúng tôi sắp tới Thanh Lạc, cô muốn đi cùng tôi không, tôi đưa cô đi hưởng thụ..."

Anh ta chưa nói xong đã bị Đặng Tâm Minh nhìn tới lạnh sống lưng, ánh mắt ấy quả thực vô cùng lạnh lùng, còn rất đáng sợ, cứ như "Cậu dám đưa cô ấy đi, tôi dám chặt hai chân cậu!"

Cố Thiếu Hàng thật sự chỉ biết đứng bên cạnh thở dài, Tần Khống này hôm nay quả là rất dũng cảm mà

Triển Nha cũng nhận ra Đặng Tâm Minh kết hàn khí bên cạnh, cô cảm thấy có một kiểu người chính là chôn càng sâu nổ càng lớn, mà Đặng Tâm minh chính là kiểu người đó, cô nhìn Tần Khống liền mỉm cười một cách gượng gạo



"Hai người đi thong thả, tôi... tôi còn phải làm bài tập!"

Tần Khống "..."

Cảm thấy lý do này quả thực rất quê mùa!

Triển Nha nhanh chóng theo Đặng Tâm Minh quay về phòng, cô nghĩ người này nhất định đang giận cô thật rồi, cô lại không giỏi đi dỗ người khác, lúc này thật muốn một cái bùm biến mất luôn

Triển Nha gãi đầu mình, đau đầu thật đấy, cảm giác còn khó hơn toán cao cấp nữa

Cởi giày bỏ vào kệ, Triển Nha nhanh chóng lấy chân mình dẫm mạnh xuống, cố tình một chút, thành không ngã xuống sàn...

"A..." Triển Nha liền la nhỏ

Cảm giác cổ chân mình như muốn trật rồi, đau thật đấy, vừa cảm thấy đau, vừa cảm thấy lòng có chút ủy khuất

Đặng Tâm Minh bước ở phía trước liền quay lại nhìn cô, không biết anh nghĩ gì liền nhanh chóng đi tới đưa tay nắm lấy chân cô

Lông mày không khỏi nhíu lại

"Làm sao vậy?"

Triển Nha cảm thấy cổ chân bị người này siết đến đau, cô không ngờ mình bị trật chân thật rồi -_-

"Em... hình như bị trật chân rồi..."



Đặng Tâm Minh liền dùng tay điều chỉnh cổ chân cô, hơi dùng lực xoay một cái, lúc ấy đau tới khiến cô muốn kêu cha gọi mẹ, nắn lại xong xuôi, Đặng Tâm Minh cúi người bế cô lên, cảm thấy cô gái này làm sao có thể khiến bản thân yên tâm nếu rời xa anh chứ, ngốc tới chân rõ ràng rất ổn cũng làm tới trật như thế này

Triển Nha đưa tay vòng lấy cổ Đặng Tâm Minh, tuy đúng là đau thật nhưng môi hơi cong lên, xem ra cách này tuy có chút không khách quan nhưng xem ra rất có hiệu quả, cô nhìn anh

"Anh đang giận em đấy à?"

Đặng Tâm Minh hoàn toàn có thể nhìn ra cô bây giờ đang giở trò gì, cô gái này quả thực rất giỏi khiến lồng ngực anh khó chịu, mi tâm nhíu lại, liền dùng lực siết chặt eo cô, giọng nói có chút khản đặc

"Triển Nha, lần sau còn dám đem bản thân mình ra đùa giỡn anh nhất định sẽ bẻ gãy chân em."

Cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp, Đặng Tâm Minh thực sự rất lo lắng cho cô, dù câu nói này mang tính cảnh cáo nhưng Triển Nha cảm thấy không đáng sợ chút nào, cô thật muốn nói tại sao Đặng Tâm Minh có thể đáng yêu như thế này chứ!

Cô hình như dùng hết trái tim mình cho người này mất rồi, làm sao đây, cô thực sự thích người này đến muốn ôm chặt mãi không buông

Sao em có thể rời xa anh đây!!!

....

Triển Nha cong môi mỉm cười

"Đặng Tâm Minh rất đáng yêu mà đúng không?"

"Không nhé!"

Đùa thoi, anh ấy rất đáng yêu!!!

...
Chương trước Chương tiếp