Cô Ấy Thuộc Về Tôi
Chương 13: Đột ngột biến mất
Sau ngày hôm, cô không thấy hắn nữa. Cũng không có dấu tích gì chứng minh hắn ở nhà. Dường như cuộc sống của cô trở nên bình lặng hơn thường ngày.
Không có ánh mắt luôn dõi theo cô, hay là thường xuyên ép cô vào tường nói lời quái gỡ nữa.
Một tuần lại trôi qua im ắng, ngay cả thư ký của hắn cũng không nói lời nào với cô.
Lại một tuần nữa lại qua. Dường như hắn không hề tồn tại ở đây. Cô dọn về nhà mình, ở được một tháng. Hắn cũng không xuất hiện kéo cô trở về.
Cô đi làm thường ngày, vẫn như cũ, đến công ty rồi tan tầm về nhà. Quay lại thời gian chưa gặp hắn. Cô thoải mái tiệc tùng, thoải mái gặp bạn bè xoã hết những gì mà hắn không cho. Cũng không còn người kề kề bên cạnh.
Cô đi trung tâm thương mại, tình cờ người nhân viên của công ty hắn tức là đồng nghiệp cũ của cô. Hai người gặp nhau, hai người ghé vào quán ăn. Cô ấy nói giờ đây có một người phụ nữ tiếp quản công ty, nhìn lạ lắm, hỏi cô có biết không. Chuyện là cô sau khi nghỉ việc lại có tin đồn cô hẹn hò với sếp họ, nhưng người đồn thì không rõ hắn là ai.
Cô đồng nghiệp này nghĩ rằng cô biết nhiều chuyện nên hỏi cô liên tục. Cô từ chối để nói về vấn này và đổi câu chuyện khác. Ăn xong hai người vui vẻ tạm biệt.
Thật ra trong lòng cô vẫn có gì khó nói, cô cũng muốn biết hắn đi nơi nào mà mọi người không ai biết. Vừa đi vừa suy nghĩ trên đường.
Ánh mặt trời buổi chiều, chiếu rọi qua từng tán lá, trên từng cái cây xếp thành hàng. Lại xuyên qua dưới con đường đi bộ, cô một thân một mình bước đi, trông khá là cô đơn.
Một tháng sau, hôm đó là một ngày rất âm u. Những cơn gió mạnh mẽ như tấn công cô vậy, cô gồng người bước đi trong cơn gió mạnh, muốn cuốn lấy cô. Bước vào cổng hình dáng thanh niên thân hình cao ráo, mặc bộ sơ mi màu kem quần tây, nhìn như có hào quang chiếu vào vậy. Trước cửa nhà cô, thấy hắn đứng ở đó với thời tiết bên ngoài đối lập vô cùng.
Cô đứng hình mấy giây, bất ngờ.
Rầm tiếng sấm vang trời, mới khiến cô quay lại thực tại. Hắn bước tới gần cô, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nhỏ kéo vào bên trong. Cô cảm thấy hắn rất lạ, không còn cảm giác ma quái như lúc trước.
" Em mở cửa đi, tôi đã đợi em rất lâu rồi."
Lúc này cô lục túi xách mở cửa, mời hắn vào trong. Hắn cũng không ý tứ gì bước lại ghế sofa ngồi nhìn cô.
" Anh dạo này mất tích ở đâu vậy, không lời nói nào đi hơn 1 tháng." Cô tò mò hỏi hắn.
" Anh có chuyện rất quan trọng, nên phải đi nhanh ra nước ngoài." giọng hắn có vẻ khác hơn lúc trước nhiều, không như lúc đầu gặp hay là sau thời gian hẹn hò.
Lúc trước hắn luôn kiềm chế mọi thứ nên sẽ luôn gằn giọng nói còn bây giờ thì lại bình tĩnh, trầm ổn lắm. Hắn cũng không bắt ép gì về cô để trở về nhà hắn.
Lúc hắn tới đây có mang theo bên mình một văn kiện. Chẳng lẽ là đơn li hôn, tình hình bây giờ cô cũng không rõ.
Hắn nhìn cô, ra vẻ thận trọng: " Thật ra anh muốn nói.... Anh xin lỗi."
" Anh không mong em tha thứ vì những việc mà anh đã làm."
" Việc chúng ta kết hôn đó là giả, anh đã bỏ số tiền để họ nói dối em."
Cô bần thần trong giây lát, thời gian như đứng yên tại chỗ vậy. Tại sao hắn lại nói ra những lời như vậy, tại sao làm ra những việc không thể ngờ tới. Cảm xúc rối loạn, cô cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa. Chẳng lẽ đầu hắn chạm mạch đâu đó.
Tiếp nhận được nhiều thông tin như vậy khiến cô không chấp nhận được.
"Mời anh ra ngoài, nếu như lời anh nói vậy. Chúng ta đã không liên quan gì với nhau từ lâu rồi."
"Tạm biệt."
Thật ra thời gian hắn mất tích là khoảng thời gian tồi tệ ập đến bất ngờ. Lúc đó khi rời nhà đi, ở phòng làm việc hắn vì cơn đau đầu mà ngất xỉu đi. Tới khi tỉnh dậy lại nổi nóng đánh người, dường như ảo giác có người ngăn cản hắn. Không cho hắn về nhà với cô. Hắn nổi điên mấy ngày liền, lập tức người cô ruột của hắn bay về nước đưa đi sang nước ngoài điều trị.
Minh Dương từ lâu không gặp bác sĩ hay là uống thuốc thành ra bệnh trở nên phát tác bất ngờ. điều trị một thời gian, hắn không muốn kể cho A Ly biết. Người cô ruột đó phải tiếp quản công ty giúp hắn một thời gian.
Bây giờ tâm lý hắn tạm ổn, phải rời xa người khiến hắn kích thích tránh sau này làm tổn thương người đó.
Nhưng mà thật sự để hắn từ bỏ cô hay không thì không rõ, mọi chuyện phải sau này mới biết được.
Không có ánh mắt luôn dõi theo cô, hay là thường xuyên ép cô vào tường nói lời quái gỡ nữa.
Một tuần lại trôi qua im ắng, ngay cả thư ký của hắn cũng không nói lời nào với cô.
Lại một tuần nữa lại qua. Dường như hắn không hề tồn tại ở đây. Cô dọn về nhà mình, ở được một tháng. Hắn cũng không xuất hiện kéo cô trở về.
Cô đi làm thường ngày, vẫn như cũ, đến công ty rồi tan tầm về nhà. Quay lại thời gian chưa gặp hắn. Cô thoải mái tiệc tùng, thoải mái gặp bạn bè xoã hết những gì mà hắn không cho. Cũng không còn người kề kề bên cạnh.
Cô đi trung tâm thương mại, tình cờ người nhân viên của công ty hắn tức là đồng nghiệp cũ của cô. Hai người gặp nhau, hai người ghé vào quán ăn. Cô ấy nói giờ đây có một người phụ nữ tiếp quản công ty, nhìn lạ lắm, hỏi cô có biết không. Chuyện là cô sau khi nghỉ việc lại có tin đồn cô hẹn hò với sếp họ, nhưng người đồn thì không rõ hắn là ai.
Cô đồng nghiệp này nghĩ rằng cô biết nhiều chuyện nên hỏi cô liên tục. Cô từ chối để nói về vấn này và đổi câu chuyện khác. Ăn xong hai người vui vẻ tạm biệt.
Thật ra trong lòng cô vẫn có gì khó nói, cô cũng muốn biết hắn đi nơi nào mà mọi người không ai biết. Vừa đi vừa suy nghĩ trên đường.
Ánh mặt trời buổi chiều, chiếu rọi qua từng tán lá, trên từng cái cây xếp thành hàng. Lại xuyên qua dưới con đường đi bộ, cô một thân một mình bước đi, trông khá là cô đơn.
Một tháng sau, hôm đó là một ngày rất âm u. Những cơn gió mạnh mẽ như tấn công cô vậy, cô gồng người bước đi trong cơn gió mạnh, muốn cuốn lấy cô. Bước vào cổng hình dáng thanh niên thân hình cao ráo, mặc bộ sơ mi màu kem quần tây, nhìn như có hào quang chiếu vào vậy. Trước cửa nhà cô, thấy hắn đứng ở đó với thời tiết bên ngoài đối lập vô cùng.
Cô đứng hình mấy giây, bất ngờ.
Rầm tiếng sấm vang trời, mới khiến cô quay lại thực tại. Hắn bước tới gần cô, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nhỏ kéo vào bên trong. Cô cảm thấy hắn rất lạ, không còn cảm giác ma quái như lúc trước.
" Em mở cửa đi, tôi đã đợi em rất lâu rồi."
Lúc này cô lục túi xách mở cửa, mời hắn vào trong. Hắn cũng không ý tứ gì bước lại ghế sofa ngồi nhìn cô.
" Anh dạo này mất tích ở đâu vậy, không lời nói nào đi hơn 1 tháng." Cô tò mò hỏi hắn.
" Anh có chuyện rất quan trọng, nên phải đi nhanh ra nước ngoài." giọng hắn có vẻ khác hơn lúc trước nhiều, không như lúc đầu gặp hay là sau thời gian hẹn hò.
Lúc trước hắn luôn kiềm chế mọi thứ nên sẽ luôn gằn giọng nói còn bây giờ thì lại bình tĩnh, trầm ổn lắm. Hắn cũng không bắt ép gì về cô để trở về nhà hắn.
Lúc hắn tới đây có mang theo bên mình một văn kiện. Chẳng lẽ là đơn li hôn, tình hình bây giờ cô cũng không rõ.
Hắn nhìn cô, ra vẻ thận trọng: " Thật ra anh muốn nói.... Anh xin lỗi."
" Anh không mong em tha thứ vì những việc mà anh đã làm."
" Việc chúng ta kết hôn đó là giả, anh đã bỏ số tiền để họ nói dối em."
Cô bần thần trong giây lát, thời gian như đứng yên tại chỗ vậy. Tại sao hắn lại nói ra những lời như vậy, tại sao làm ra những việc không thể ngờ tới. Cảm xúc rối loạn, cô cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa. Chẳng lẽ đầu hắn chạm mạch đâu đó.
Tiếp nhận được nhiều thông tin như vậy khiến cô không chấp nhận được.
"Mời anh ra ngoài, nếu như lời anh nói vậy. Chúng ta đã không liên quan gì với nhau từ lâu rồi."
"Tạm biệt."
Thật ra thời gian hắn mất tích là khoảng thời gian tồi tệ ập đến bất ngờ. Lúc đó khi rời nhà đi, ở phòng làm việc hắn vì cơn đau đầu mà ngất xỉu đi. Tới khi tỉnh dậy lại nổi nóng đánh người, dường như ảo giác có người ngăn cản hắn. Không cho hắn về nhà với cô. Hắn nổi điên mấy ngày liền, lập tức người cô ruột của hắn bay về nước đưa đi sang nước ngoài điều trị.
Minh Dương từ lâu không gặp bác sĩ hay là uống thuốc thành ra bệnh trở nên phát tác bất ngờ. điều trị một thời gian, hắn không muốn kể cho A Ly biết. Người cô ruột đó phải tiếp quản công ty giúp hắn một thời gian.
Bây giờ tâm lý hắn tạm ổn, phải rời xa người khiến hắn kích thích tránh sau này làm tổn thương người đó.
Nhưng mà thật sự để hắn từ bỏ cô hay không thì không rõ, mọi chuyện phải sau này mới biết được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương