Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 24: "Đây là bánh trứng gà ngon nhất tớ từng được ăn đấy."
Úc Bùi không biết cuối tuần này Lạc Trường Châu ở nhà cũng chẳng học hành chăm chỉ gì cho cam. Ngược lại thì cậu đã hỏi Lạc Trường Châu không ít kiến thức Vật lý với Hóa học, cũng tự luyện nói tiếng Anh ở nhà. Hiện tại, tuy rằng cậu không thể so với học sinh bình thường, thế nhưng trong số các nghệ thuật sinh thì đã xem như là tốt rồi. Thậm chí Úc Bùi còn mong đợi đến lần thi tháng đầu tiên của lớp 12, cậu muốn xem thành tích của mình ra sao sau khi tạm nghỉ học nửa năm.
Như mọi sáng, Úc Bùi thấy Lạc Trường Châu vẫn chờ mình ở vị trí cũ. Hắn đứng dưới bóng râm cây phượng, hai tay nhét trong túi áo, dưới chân còn có không ít cánh hoa phượng vĩ còn sót lại. Dáng người cao ngất tuấn mỹ hấp dẫn không ít ánh mắt các cô gái, thế nhưng vẻ mặt hắn lạnh nhạt, chỉ đến khi nhìn thấy Úc Bùi mới nở một nụ cười nhã nhặn.
Úc Bùi vẫy vẫy tay với hắn, sau đó chạy chậm tới trước mặt Lạc Trường Châu, hơi thở hơi gấp gáp, gò má trắng như tuyết vì vận động mà nhuộm một tầng sắc đỏ: "Trường Châu, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lạc Trường Châu nhíu mày lại, "Thời gian lên lớp vẫn còn một lúc nữa, cậu đừng chạy nhanh như vậy."
Úc Bùi bây giờ thấy Lạc Trường Châu cau mày đã hoàn toàn không còn lo lắng, chỉ cười nói: "Tớ thấy cậu nên muốn nhanh lại đây mà."
Lạc Trường Châu nghe vậy, hơi bất đắc dĩ nở nụ cười, lại hỏi Úc Bùi: "Không mang khăn quàng cổ?"
"Không quàng, đến mùa xuân rồi tiết trời cũng không lạnh lắm." Úc Bùi nói, thò tay vào trong túi áo Lạc Trường Châu sờ soạng, "Trường Châu Trường Châu, túi sưởi của tớ đâu rồi?"
"Túi sưởi của cậu gì chứ, của tớ mà." Mặc dù nói như thế, nhưng Lạc Trường Châu không ngăn cản động tác của Úc Bùi, để kệ cậu luồn tay vào túi áo mình mò lấy túi sưởi, "Không phải nói không lạnh sao? Thế sao cậu còn lấy túi sưởi làm gì?"
Úc Bùi lại đưa tay vào trong túi áo Lạc Trường Châu, sờ soạng mu bàn tay của hắn một chút để hắn cảm nhận được nhiệt độ của tay mình: "Tớ đang lạnh nè."
Tay Úc Bùi rất lạnh. Ngay khi cậu vừa mò vào lấy túi sưởi Lạc Trường Châu đã cảm nhận được, bèn hỏi cậu: "Vậy sao lại không mang khăn quàng cổ?"
"Trong trường chẳng có ai đeo khăn quàng cổ cả, một mình tớ đeo kỳ lắm." Úc Bùi hơi phiền não nói, sau đó lại ngửa đầu nhìn về phía Lạc Trường Châu, cười, "Lại nói tớ còn có Lạc Trường Châu mang túi sưởi cho tớ mà."
Lạc Trường Châu hơi cúi đầu, nhìn thiếu niên bên cạnh mình. Cậu nở nụ cười, trong đôi mắt màu trà nhạt tràn ngập ảnh ngược của hắn, nụ cười dường như còn xán lạn hơn cả nắng mai khiến người khác nhìn thấy tâm trạng không tự chủ được tốt hơn. Lạc Trường Châu cong cong khoé môi, chuyển tầm mắt về phía trước: "Vậy tuần sau tớ không mang cho cậu nữa."
"Không mà." Úc Bùi vươn ngón tay, kéo kéo vạt áo của hắn, khẩn cầu, "Trường Châu cậu lại mang cho tớ thêm mấy tuần đi. Mùa hè còn lâu mới tới, lúc tan học tớ mời cậu ăn ngon ngon nhé."
Lạc Trường Châu vừa đi, vừa như không để ý hỏi cậu: "Vậy cậu muốn hối lộ tớ đồ ăn ngon gì nào?"
Úc Bùi suy nghĩ một chút, nhớ lại tin nhắn tuần trước mình gửi cho Lạc Trường Châu, hỏi: "Mời cậu ăn bánh trứng gà nhé?"
Không nhắc tới bánh trứng gà còn tốt, vừa dứt lời, Lạc Trường Châu đã không khỏi cau mày nói với Úc Bùi: "Còn chưa hỏi cậu đây. Bánh trứng gà lần trước cậu ăn là ai làm thế? Nướng cũng cháy hết rồi, ăn đồ như thế không tốt cho sức khoẻ đâu."
Úc Bùi do dự một hồi, đáp: "Ừm... Đầu bếp nhà tớ làm."
Nói xong, Úc Bùi len lén nhìn sắc mặt Lạc Trường Châu, bởi vì trong nhà các học sinh đều chẳng ai mời đầu bếp. Mặc dù cậu có Trương Canh hàng ngày đưa đón, thế nhưng mỗi ngày học sinh trong trường học sinh có cha mẹ đưa đón cũng không phải là ít. Hơn nữa Trương Canh chỉ đi một chiếc Audi màu đen, không tính là cực kỳ nổi bật.
Chỉ là biểu tình trên mặt Lạc Trường Châu cũng không thay đổi, vẫn nghiêm túc giáo dục cậu: "Sau này không được ăn đồ bị nướng khét đâu."
Úc Bùi thấy thế lúc này mới yên tâm, đáp ứng nói: "Ừ, tớ biết rồi."
Lạc Trường Châu nghe giọng điệu có chút qua loa này của cậu, bất đắc dĩ nói: "Cậu lại mời tớ ăn bánh trứng gà, phải là tớ mời cậu ăn mới đúng chứ."
Úc Bùi a một tiếng, đôi mắt đẹp đẽ nhất thời trợn to, hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu, tan học cậu muốn mời tớ ăn bánh trứng gà sao?"
"Không phải tan học." Lạc Trường Châu nói, "Đợi lát nữa."
"Hả?" Úc Bùi không hiểu ý trong câu này của Lạc Trường Châu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Lạc Trường Châu kéo tay cậu, bước nhanh về phía phòng học: "Đi thôi."
Tay của thiếu niên cực kỳ mềm mại. Đây là một đôi tay chưa từng làm việc nặng, từ bụng ngón tay đến đầu ngón tay đều trắng nõn như trăng non, hơi ấm đến từ túi sưởi nóng lan tỏa trong lòng bàn tay. Lạc Trường Châu khẽ nắm năm ngón tay, lặng lẽ cảm nhận cảm giác được dắt tay người mình thích, đến tận cửa phòng học mới buông tay Úc Bùi, thả chậm bước chân nhẹ giọng nói: "Đến phòng học rồi."
Tay Lạc Trường Châu còn lớn hơn so với tay cậu, có thể dễ dàng bao hết các ngón tay của Úc Bùi. Có lẽ là bị lây nhiễm nhiệt độ ấm áp kia, Úc Bùi có hơi ngẩn người, mãi đến tận khi giọng nói của Lạc Trường Châu vang lên bên tai, cậu lúc này mới nhận ra Lạc Trường Châu đã nắm tay mình đi cả một đường.
"Ngẩn người gì vậy?" Lạc Trường Châu vòng ra phía sau, nhẹ nhàng đẩy bờ vai cậu, "Cậu ngồi bên trong mà, vào nhanh đi."
Trong nháy mắt Úc Bùi ngồi xuống, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện hình ảnh sáng sớm hôm đầu tiên bắt gặp Lạc Trường Châu. Khi đó rõ ràng Lạc Trường Châu đi nhanh hơn cậu, nhưng đến khi gần đến chỗ ngồi thì lại cố ý giảm tốc độ để cậu thuận tiện đi vào trước.
"Trường Châu..." Úc Bùi ngẩng đầu lên, ánh mắt rạng rỡ dõi theo Lạc Trường Châu đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh mình.
Lạc Trường Châu bị cậu nhìn chằm chằm có hơi không tự nhiên, hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
Úc Bùi đối diện với đôi mắt xanh lam sâu thẳm của hắn, sau đó liền rũ mắt tránh né tầm mắt Lạc Trường Châu, mím môi cười, thấp giọng nói: "Cậu thật tốt."
Lạc Trường Châu nhìn thùy tai đỏ chót của Úc Bùi, tựa như một tầng sương mù mỏng, từ bên tai lan rộng đến cổ. Hắn như bất đắc dĩ lại như nhận mệnh đáp lời: "Cậu ăn kẹo nhiều có phải không?"
"Hả?" Úc Bùi lại cho là Lạc Trường Châu đang hỏi mình, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Sao lại hỏi như vậy?"
Khoảng thời gian này bọn họ đến trường tương đối sớm, người trong phòng học cũng không nhiều lắm. Phần lớn học sinh sau khi ngồi xuống thì bắt đầu nằm nhoài trên bàn nhắm mắt ngủ cho nên không có ai chú ý đến bọn họ cả.
Lạc Trường Châu hơi cúi người xuống như thể muốn hôn môi Úc Bùi, nhìn cậu không chớp mắt.
Úc Bùi cũng nhìn lại hắn. Hô hấp của Lạc Trường Châu hầu như phả hết lên trên mặt cậu. Thời điểm hơi thở lướt qua môi cậu có hơi ngưa ngứa khiến Úc Bùi không khỏi mím mím môi. Giây sau, Úc Bùi chỉ thấy Lạc Trường Châu cong khóe môi, khẽ cười một cái, giơ tay nắn nắn đôi môi của cậu, nói: "Nếu không phải thì sao miệng cậu lại ngọt như vậy?"
Úc Bùi nghe vậy, tai lại càng đỏ hơn, hai má cũng nóng lên. Nhịp tim của cậu vào lúc Lạc Trường Châu giơ tay chạm lên môi cậu đột nhiên trở nên rất nhanh, không ngừng gõ vào lồng ngực của cậu. Mà đôi mắt màu lam thâm thúy của Lạc Trường Châu dường như cũng hóa thành thực thể, bóp chặt tất cả hơi thở của cậu. Úc Bùi vội vàng cúi đầu, nói: "Bởi vì Lạc Trường Châu đối xử với tớ thật sự rất tốt."
Úc Bùi nhìn chằm chằm mặt bàn trước mặt, cậu không nhìn Lạc Trường Châu thế nhưng vẫn có thể nghe thấy hắn nói chuyện. Cậu nghe thấy Lạc Trường Châu cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy cậu muốn báo đáp tớ thế nào đây?"
Úc Bùi vẫn còn đang suy tư trả lời xem nên trả lời vấn đề này của Lạc Trường Châu như thế nào thì đột nhiên có một hộp cơm giữ nhiệt màu trắng được đẩy đến trước mặt cậu, bên trong có một cái bánh trứng gà vàng nhạt hình trái tim. Úc Bùi sửng sốt một chút, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu cong cong khóe môi, nâng cằm nói: "Nhanh ăn đi, làm cho cậu đấy."
Úc Bùi nhìn cái bánh trứng gà này, viền mắt dần dần trở nên ê ẩm. Tin nhắn ngày đó của cậu là gửi cho tập thể, tuy rằng người nhận chỉ có một mình Lạc Trường Châu nhưng cũng không sửa được bản chất tin nhắn hàng loạt vốn có của nó. Vậy mà Lạc Trường Châu lại nghiêm túc trả lời cậu, còn thật sự làm cho cậu bánh trứng gà. Úc Bùi hít sâu một hơi, khàn khàn giọng đáp: "Cảm ơn cậu, Trường Châu..."
"Ba tớ thường hay làm cơm cho mẹ ăn nên trong nhà chỉ có khuôn hình trái tim."Lạc Trường Châu giấu đầu hở đuôi giải thích tại sao lại phải làm bánh trứng gà thành hình trái tim. Nhưng nói xong Lạc Trường Châu hối hận rồi. Hắn nghĩ mình giải thích nhiều như vậy làm gì chứ, cứ để Úc Bùi hiểu lầm không phải tốt hơn sao?
Nhưng Úc Bùi vốn cũng chẳng nghĩ quá nhiều. Trước khi đến trường cậu đã ăn sáng rồi nên hiện tại không đói bụng, nhưng cậu vẫn từng miếng từng miếng ăn sạch chiếc bánh trứng gà này.
Bánh trứng gà này rất ngọt, được bao thành hình trái tim, bên trong là mật ong thơm ngọt, cắn xuống một cái, mật ngọt béo ngậy sẽ chảy ra như là muốn ngọt đến tận tim Úc Bùi.
Chờ sau khi Úc Bùi ăn xong, Lạc Trường Châu hỏi cậu: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon lắm luôn!" Úc Bùi gật đầu liên tục, "Đây là bánh trứng gà ngon nhất tớ từng được ăn đấy."
Lạc Trường Châu cười cười, giơ tay muốn lấy lại hộp cơm: "Tiếc là làm cái này hơi tốn chút thời gian. Đây là tớ làm từ tối qua rồi sáng nay hâm nóng bằng lò vi sóng. Sau này rảnh rỗi lại làm tiếp cho cậu ăn."
Úc Bùi vừa nghe Lạc Trường Châu để làm bánh trứng gà cho cậu mà phải khổ cực như vậy lập tức ôm lấy hộp cơm không cho hắn lấy lại, nói: "Trường Châu, để tớ rửa hộp cơm cho cậu đi. Chờ buổi chiều rửa sạch rồi tớ trả lại cho cậu." Đêm khuya hôm qua Úc Khanh từ công ty về nhà mua cho cậu một hộp anh đào, chỉ là lúc đấy muộn quá nên không ăn được, Úc Bùi định trở về đóng gói vào hộp cơm mang đến trường chia cho Lạc Trường Châu ăn.
Lạc Trường Châu nghe vậy liền thả lỏng tay ra: "Được."
Buổi trưa sau khi tan học về nhà, chuyện đầu tiên Úc Bùi làm chính là đi vào nhà bếp.
Chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra, chú Trang hỏi cậu: "Tiểu thiếu gia, con đói bụng sao? Cơm nước lập tức xong ngay, con cất cặp sách trước đi nhé."
"Không ạ, con muốn rửa cái này." Úc Bùi vừa nói, vừa lôi hộp cơm màu trắng từ trong cặp sách ra.
Chú Trang nhìn hộp cơm xa lạ này, hỏi: "Đây là..."
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Trường Châu: Đây là tín vật đính ước.
Gấu: Nghe Bùi Bùi tả bánh trứng ngon quá mà phận người đọc chúng ta chỉ được nhìn chứ không được nếm thử. Thôi thì ngắm tạm rồi tưởng tượng vị ngọt đến tận tim Bùi Bùi nhé mọi người:(((
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương