Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 4: "Hẹn gặp lại buổi chiều."



Giáo viên thể dục lớp 12 trên cơ bản đã mắt nhắm mắt mở không bắt học sinh làm gì, sau khi chạy xong 800 mét, giáo viên lại cùng mọi người đi chuẩn bị cho hội thao để các bạn học tự do hoạt động.

Úc Bùi một lần nữa ngồi về chỗ cũ, yên tĩnh nhìn các bạn nam cách đó không xa đang chơi bóng rổ, Lạc Trường Châu cũng ở trong đó.

Có lẽ là sau khi chạy bộ hơi nóng, hắn đã cởi đồng phục học sinh ra chỉ mặc một áo phông trắng, xen lẫn trong một đám học sinh chỉ mặc đồng phục đỏ thì rất bắt mắt. Úc Bùi nhìn đến nhập thần, bờ vai bị người ta vỗ một cái.

Cậu quay đầu lại, phát hiện người vỗ vai mình là một bạn nữ đặc biệt hoạt bát trong lớp, tên là Lâm Nhuận La. Úc Bùi cười hỏi cô: "Có chuyện gì sao?"

Không còn khăn quàng cổ vướng víu che chắn, khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên dưới ánh nắng sáng ngời đẹp đẽ đến có chút không chân thật. Lâm Nhuận La nhìn cậu, thở dài nói: "Cậu thật sự gầy đi rất nhiều đó Úc Bùi."

Gần như cứ mỗi người nhìn thấy cậu lần hai sẽ nói như vậy, mấy ngày qua Úc Bùi đã nghe không biết bao nhiêu lần, cậu chỉ nở nụ cười trả lời: "Ừm."

"Cậu gầy đi đẹp trai hơn nhiều, chúng tớ thiếu chút nữa không nhận ra được cậu." Lâm Nhuận La đang cảm thán, câu tiếp theo lại vội hạ giọng, giơ tay chỉ chỉ người phía sau mình, "Thật ra tớ tới tìm cậu là vì mấy nhỏ kia, các bạn ấy muốn làm quen với cậu."

Úc Bùi nghe Lâm Nhuận La nói như vậy cảm thấy hơi kinh ngạc, dù sao thì đãi ngộ này trước đây cậu chưa từng có. Cậu nhìn theo phía tay Lâm Nhuận La chỉ, thấy nơi đó có ba bạn nữ đang đứng, thấy cậu nhìn về phía mình thì biểu cảm trở nên hết sức kích động pha lẫn chút ngượng ngùng. Úc Bùi rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt đất nói: "Làm quen bây giờ thì có gì tốt, sắp thi -- tốt nghiệp rồi..."

Úc Bùi vốn định nói là sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, cần phải học tập thật tốt mới đúng. Sau đó cậu lại nghĩ đến thành tích của mình, cảm thấy sức thuyết phục của câu nói này không cao lắm, bèn lập tức đổi giọng.

Lâm Nhuận La bĩu bĩu môi, nói: "Tốt nghiệp cũng chả làm sao cả, có thể thi chung một trường đại học ấy..." Còn chưa nói dứt lời, biểu tình Lâm Nhuận La bỗng nhiên biến đổi, nghi ngờ nhìn Úc Bùi, "Hay cậu vẫn thích Tề Văn Sắc?"

Nghe đến ba chữ này, Úc Bùi đang nhìn chằm chằm mặt đất đồng tử đột nhiên co rút lại, nhưng bởi vì đang cúi đầu nên Lâm Nhuận La không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, chỉ nghe thấy giọng nói nhàn nhạt: "Làm sao thế được? Tớ chỉ là không muốn cản trở người khác thôi, thành tích này của tớ thì có thể đỗ đại học gì chứ?"

Lâm Nhuận La lại nói thêm: "Không phải cậu học hội họa sao? Làm sinh viên nghệ thuật thôi, điểm chuẩn cũng khác chúng tớ."

Úc Bùi không phản bác cô nữa, chỉ nói: "Vậy cậu đưa liên hệ của tớ cho các bạn ấy đi, không phải cậu có phương thức liên lạc của tớ sao?"

"Vậy tớ đi đây nha." Lâm Nhuận La nghe Úc Bùi nói như vậy, lập tức nở nụ cười chạy về phía ba nữ sinh kia.

Úc Bùi nhìn bóng lưng của cô thở dài, sau đó lại tiếp tục dõi mắt về phía sân bóng rổ, ánh mắt lại không cẩn thận quét về một người cậu cực kỳ không muốn đối mặt - Tề Văn Sắc.

Nhỏ ôm một bình nước đứng ở một bên, đôi mắt cũng giống cậu đang nhìn về phía các nam sinh vận động trên sân bóng rổ. Úc Bùi biết nhỏ đang đến nhìn bạn trai của mình, chỉ là không biết người này có phải là người bạn trai cậu biết đến trước khi nghỉ học không.

Nghĩ tới đây, Úc Bùi cũng không tiếp tục trốn tránh, ỷ vào vị trí của mình tương đối kín đáo, ánh mắt rơi trên người Tề Văn Sắc chậm chạp không rời đi. Dung mạo nhỏ rất xinh đẹp, thành tích học tập cũng không tồi, lại còn biết múa, nhỏ đã làm kinh diễm biết bao nam sinh ở buổi văn nghệ khi biểu diễn khúc thủy tụ vũ (múa tay áo). Úc Bùi cũng là một trong số đó.

Nhưng cậu cũng không nghĩ tới việc tỏ tình, bởi vì Tề Văn Sắc căn bản sẽ chẳng để một tên mập mạp như cậu vào mắt, nhỏ yêu thích những nam sinh cao lớn lại đẹp trai, còn có thể chơi bóng rổ. Phần lớn nữ sinh đều yêu thích trai đẹp, Úc Bùi chẳng có tí xíu dính dáng gì đến mẫu hình ưa thích của nhỏ, nên cậu rất tự biết thân biết phận, chỉ dám từ xa quan sát Tề Văn Sắc, không dám chủ động tới gần.

Nhưng Úc Bùi không hiểu vì sao chuyện cậu crush Tề Văn Sắc lại bị người khác biết được, còn nhiều chuyện truyền ra ngoài, mà cậu cũng nhanh chóng nhận được câu trả lời từ Tề Văn Sắc "Tôi làm sao có khả năng thích một tên mập kỳ quặc như cậu ta chứ". Tuy rằng đã sớm biết kết quả nhưng chính tai nghe người mình crush nói ra câu đấy vẫn khiến Úc Bùi thấy khổ sở.

Chỉ là trong khoảng thời gian nửa năm trở lại đây, khi lần thứ hai gặp lại nhỏ, Úc Bùi phát hiện chuyện này cũng chả khó đối mặt đến vậy, một mực lảng tránh có khi còn khiến người ta khó chịu hơn.

Cậu ngược lại cũng chả crush nhỏ thêm lần nữa, còn phải bận tâm gì đây?

Úc Bùi quay đầu đi không nhìn nhỏ nữa, nghe tiếng chuông tan học thì đứng lên đi về phía ghế đá các bạn học để cặp sách, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được cặp sách của mình, cuối cùng cũng phát hiện cặp của mình bị một ba lô màu lam đậm che khuất đè ở dưới cùng.

Úc Bùi nắm quai ba lô kia, định nhấc nó lên, nhưng cậu vừa mò được một bên quai đeo, một bên khác đã bị người khác dễ dàng kéo lại. Úc Bùi theo bản năng nhìn về phía người mới tới, lại đối diện với một đôi mắt xanh lam sâu thẳm - là Lạc Trường Châu.

Hắn cúi đầu nhìn ngón tay cậu đang móc lấy quai đeo ba lô, nhướng mày nói: "Tan học rồi."

"Ồ." Úc Bùi liền vội vàng buông tay ra, lấy cặp sách của mình, thấy Lạc Trường Châu đang cúi đầu, bèn thử mở miệng chào tạm biệt với hắn: "Vậy... Hẹn gặp lại nhé."

"Ừm." Lạc Trường Châu trầm thấp đáp lại Úc Bùi một tiếng, mở ba lô của mình lấy ra một bình nước, ngửa đầu lên uống một hơi cạn sạch.

Vận động một buổi sáng, trên người hắn có không ít mồ hôi, thuận theo thái dương lăn xuống dưới, lướt qua hầu kết đang chuyển động đi vào sâu trong cổ áo, đến khi uống cạn nước trong bình, hắn tiện tay ném đi, chuẩn xác quăng bình nước vào trong thùng rác, khoác ba lô lên vai, cụp mắt nhìn Úc Bùi, thấp giọng nói: "Buổi chiều gặp lại."

Nói xong lời này, hắn cũng không quay đầu lại đi về phía cổng trường.

Bạn cùng bàn lạnh lùng vậy mà còn nói nhiều hơn cả mình, Úc Bùi có chút ngạc nhiên, nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Trường Châu, đột nhiên cảm thấy hình như bạn cùng bàn mới này cũng không lạnh lùng đến thế.

Xem như hắn thật sự rất lạnh lùng, thì đại khái cũng giống như que kem vậy, tuy rằng tỏa ra hơi lạnh kết thành sương trắng, nhưng ăn vào trong miệng sẽ thấy ngọt ngào.

Úc Bùi không suy nghĩ về Lạc Trường Châu nữa, cậu đeo cặp sách đi về bãi đậu xe, thấy tài xế của nhà mình đã ngồi trong xe đợi một lúc lâu. Ngày hôm nay chỉ có một người tới đón cậu, Úc Bùi quen thuộc mở cửa ngồi vào phía sau, nói với tài xế: "Chú Trương, đi thôi."

"Được, tiểu thiếu gia." Trương Canh đáp một tiếng, khởi động xe chậm rãi chạy ra ngoài trường.

Úc Bùi thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa sổ đã hé một khe hở nhỏ cho cậu thông khí, nhắm mắt dưỡng thần.

Khí trời đầu xuân chính là như vậy, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ánh nắng ấm áp lại thoải mái xuyên qua cửa kính xe có dán màng chống nắng rơi trên người Úc Bùi, xoa dịu đau nhức trên người cậu bởi vì tác dụng của thuốc.

Sáng sớm hôm nay cậu không uống thuốc, bởi vì một khi uống thuốc thì buổi sáng cậu sẽ không chịu được mà ngủ thiếp đi, nhưng cho dù như vậy thì tác dụng của thuốc uống vào tối qua vẫn khiến toàn thân cậu đau nhức.

Trương Canh nhìn hình ảnh phản chiếu trên gương chiếu hậu của thiếu niên ngồi sau, ánh mắt dừng trên đôi lông mày cau lại của cậu một hồi, mở miệng hỏi: "Tiểu thiếu gia, thân thể cháu không khỏe sao?"

"A, không có. Cháu chỉ đang suy nghĩ xem ngày hôm nay có nên làm bài tập hay không thôi..." Úc Bùi vội vã mở mắt ra, nếu như bị Trương Canh phát hiện thân thể cậu không thoải mái, chú ấy nhất định sẽ trở về kể cho anh trai với chú Trang, vậy cậu xem chừng phải nghỉ thêm mấy ngày ở nhà mới được trở lại trường, cho nên Úc Bùi tùy tiện bịa ra một cái cớ.

Cậu học không giỏi là điều cả nhà đều biết, giáo viên giao bài tập cũng tùy thời điểm cậu mới làm, lấy cớ này cũng sẽ không khiến Trương Canh nghi ngờ.

Quả nhiên, Trương Canh nghe câu trả lời của cậu thì lắc đầu cười, cũng không thắc mắc gì nữa.

Úc Bùi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Ngoại trừ học sinh ở lại trường, đa phần học sinh ngoại trú đều sẽ về nhà ăn cơm với nghỉ ngơi, vừa nhìn, Úc Bùi còn thật sự thấy mấy khuôn mặt quen thuộc trong lớp của mình, nhưng Úc Bùi cũng không muốn hạ cửa xe xuống chào hỏi với bọn họ.

Một là vì cậu cũng chả thân thiết gì với mấy bạn học này, hai là vì cậu đang ngồi trong xe mà mấy bạn học này lại đang đi xe đạp, cậu làm như vậy có lẽ cũng chỉ khiến họ ghét cậu hơn thôi nhỉ?

Nghĩ như vậy, Úc Bùi bèn yên lặng nhìn các bạn học của cậu đang song song đạp xe cùng nhau, vừa nói vừa cười bị xe cộ bỏ lại phía sau.

Úc Bùi nhìn nụ cười xán lạn trên mặt các bạn, tâm lý có chút thất vọng, còn có chút ao ước hâm mộ, hâm mộ bọn họ có bạn bè, hâm mộ bọn họ có thân thể khỏe mạnh. Trong một khoảnh khắc, Úc Bùi thậm chí cũng muốn đạp xe đạp đi học, như vậy thì có lẽ cậu sẽ có thêm mấy người bạn tốt. Nhưng vừa nghĩ tới tình trạng thân thể của mình, Úc Bùi đã vứt luôn ý tưởng này đi, ngay chớp mắt cậu quay đầu, Úc Bùi cảm thấy hình như người kia có chút quen mắt nên bèn nhìn kĩ lần nữa, quả nhiên là đúng rồi.

Người kia cũng chẳng phải bạn học nào khác, mà là học sinh mới chuyển tới sáng nay, bạn cùng bàn mới của cậu Lạc Trường Châu.

Lạc Trường Châu cũng đạp xe đạp đi học giống như ước ao của cậu, chỉ là xung quanh hắn không có bạn bè nào cả, chỉ có một mình hắn.

Lưng của hắn hơi cong lại, hai tay nắm tay xe đạp, bởi vì dùng sức nên trên mu bàn tay có hiện lên mấy đường gân màu xanh đậm, đôi mắt sâu thẳm màu xanh lam nhìn thẳng đèn đỏ phía trước không chớp mắt. Mà lúc này Trương Canh cũng vừa vặn đỗ xe ngay bên cạnh hắn, thuận tiện cho Úc Bùi cách một lớp màng chống nắng màu đen nhìn bạn cùng bàn.

Đèn đỏ dài tới 90 giây, trước đây số giây này sẽ khiến cậu thấy hơi lâu, nhưng hôm nay Úc Bùi hoàn toàn không cảm nhận được quãng thời gian dài đằng đẵng này, chỉ mải mê ngắm Lạc Trường Châu bên cạnh xe.

Trương Canh nhìn gương chiếu hậu thấy thiếu niên cứ liên tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, ông liền thuận theo tầm mắt thiếu niên nhìn ra ngoài, phát hiện có một bạn nhỏ cũng mặc đồng phục cao trung Nam Hoa, bèn hiểu rõ mở miệng hỏi: "Đó là bạn học của tiểu thiếu gia sao? Thiếu gia có muốn chào hỏi với cậu ấy không?"

Úc Bùi sững sờ: "Dạ? Cái gì ạ? Không phải -- "

Nhưng mà Trương Canh không chờ cậu trả lời đã ấn hạ cửa sổ xe xuống, Úc Bùi không kịp ngăn cản ông, chỉ có thể giương mắt đối diện với Lạc Trường Châu đang đứng bên cạnh.

"Chào..." Úc Bùi nhìn đôi mắt lam xanh thẳm kia, nghẹn ra một nụ cười cứng đờ, giơ tay chào hỏi với hắn.
Chương trước Chương tiếp