Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 52: Hắn không gửi!
Bởi vì Úc Bùi nhập viện, sáng thứ hai Lạc Trường Châu đến lớp không còn thiếu niên đồng hành cùng với hắn, người ngồi cạnh để lén lút nắm tay cũng biến mất. Cố Tranh ngồi tại chỗ nhìn vị trí trống trước mặt cũng thấy không có hứng thú.
Đàm Khải Minh thấy Úc Bùi không đến lớp thì không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng trước đây, Úc Bùi không đến lớp là rất bình thường. Khi đó sức khỏe của cậu còn kém, mập mạp, lại còn bị hen suyễn, hụt hơi hay phát bệnh, nhưng từ khi khai giảng kỳ này, Úc Bùi không chỉ gầy đi mà còn chưa từng bỏ buổi học nào, nếu không có lần này, Đàm Khải Minh gần như quên mất trước kia Úc Bùi thích vắng mặt đến mức nào.
Bây giờ hầu như tất cả mọi người trong lớp đều biết Úc Bùi và Lạc Trường Châu là bạn tốt vì hai người như hình với bóng, thế nên khi Đàm Khải Minh thấy Úc Bùi không ở đây, hắn đã hỏi thẳng Lạc Trường Châu: "Trường Châu, sao Úc Bùi không đến lớp vậy?"
Lạc Trường Châu vừa nhìn quyển sách trên tay vừa đáp: "Cậu ấy bị tai nạn xe, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể lên lớp."
"Tai nạn xe?!" Đàm Khải Minh kinh ngạc thốt lên, "Cậu ấy bị thương có nặng không? Có cần tôi đến thăm không?"
"Không nghiêm trọng lắm đâu, đáng lẽ hôm nay cậu ấy xuất viện nhưng cậu ấy bị đập đầu, chấn động não nhẹ nên vẫn chưa thể đến trường." Lạc Trường Châu nói.
Tuy nhiên, những gì hắn nói bị Tề Văn Sắc tình cờ đi ngang qua trong khi phát bài thi nghe được, nhỏ quay lại, đi về phía Lạc Trường Châu hỏi: "Trường Châu, Úc Bùi đã xuất viện rồi à?"
Lạc Trường Châu ngước mắt liếc nhỏ một cái, trong đôi mắt lam lạnh băng không có một tia cảm xúc, nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Tề Văn Sắc thở dài nói: "Hôm qua lúc tớ đến bệnh viện vẫn thấy vết thương của cậu ấy còn đang rỉ máu mà, sao cậu ấy lại xuất viện được cơ chứ?"
"Vết thương còn máu sao?" Đàm Khải Minh cảm thấy vết thương của Úc Bùi cũng không nhẹ đâu, sao Lạc Trường Châu lại nói là không nghiêm trọng.
"Sắc mặt cậu ấy trông tệ lắm, thậm chí còn không thể đi xuống giường cơ." Tề Văn Sắc nói tiếp, những gì nhỏ nói đều là sự thật, nhưng không có bất kỳ lời giải thích nào cho câu Úc Bùi bị thương nặng không thể rời khỏi giường, "Hay là chúng mình đến nhà cậu ấy thăm đi?"
Tề Văn Sắc và Đàm Khải Minh khi nói chuyện không cố ý hạ giọng, học sinh xung quanh cũng vểnh tai lên hóng hớt khi nghe tin Úc Bùi bị tai nạn xe.
Bây giờ, Úc Bùi trong lớp được rất nhiều người chú ý, dù sao sau khi giảm cân cậu trông rất đẹp, mà người ưa nhìn thì cho dù ở đâu cũng khiến mọi người thấy vui tai vui mắt. Khi mọi người nghe thấy cậu bị tai nạn xe, cả lớp lập tức nhớ đến bộ dạng ốm yếu của cậu, ai cũng thấy thật đáng thương, đoạn tất cả đều nhao nhao phụ họa Tề Văn Sắc, nói lát nữa muốn đi cùng giáo viên chủ nhiệm đến nhà thăm cậu.
Lạc Trường Châu thấy vậy thì cau mày, lạnh lùng nhìn Tề Văn Sắc, còn chưa kịp mở miệng, Cố Tranh đang nằm ở bàn sau xem một màn như vậy đã hét lên: "Đi cái gì mà đi, không cho đi. Bác sĩ nói A Bùi phải nghỉ ngơi cẩn thận, các cậu đi để quấy rầy cậu ấy à?"
Cố Tranh là một tồn tại như thể đầu gấu ở ngôi trường cũ, sau khi đến cấp ba Nam Hoa cũng chẳng thèm thay đổi. Cậu chàng thèm vào để ý mấy cái mối quan hệ với bạn cùng lớp ấy, thẳng thắn từ chối lời đề nghị đến thăm Úc Bùi của cả lớp.
Ngay khi cậu chàng hét lên, cả lớp liền im lặng, tất cả nhìn cậu chàng chằm chằm với sự ngạc nhiên.
Tuy nhiên, trên mặt Tề Văn Sắc không hề có chút ngượng ngùng nào, nhỏ vẫn nhẹ nhàng nói: "Chúng tớ chỉ quan tâm đến bạn học Úc Bùi thôi mà."
"Ồ, tôi sống với A Bùi đây, để tôi chuyển lại những lời hỏi thăm của các cậu nhé." Cố Tranh chống cằm nói.
Cậu chàng đã nói đến mức này rồi, mọi người thực sự không thể cưỡng ép đến nhà Úc Bùi được nữa. Hơn nữa thời gian của năm lớp 12 cũng ít ỏi, các bạn khác suy nghĩ một hồi rồi không đòi hỏi nữa. Đàm Khải Minh quay người lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn hỏi thăm cho Úc Bùi, Tề Văn Sắc thấy rằng không còn ai nói đỡ cho mình thì mỉm cười và bắt đầu phát lại bài kiểm tra.
"Tuyệt vời." Cố Tranh không khỏi cảm thán khi nhìn thấy kỹ năng mặt không đổi sắc của Tề Văn Sắc.
Tuy rằng cậu chàng không thích Tề Văn Sắc, nhưng cậu thật sự phải thừa nhận Tề Văn Sắc đủ bình tĩnh, sức chịu đựng này của nhỏ cho dù không thả thính được Úc Khanh thì vẫn còn nhiều con cháu nhà giàu ngu ngốc nhiều tiền khác đớp lắm. Nhưng có thể lòng tham của nhỏ hơi lớn, muốn làm vố lớn nên để mắt đến Úc Khanh.
Sau khi giải quyết xong vụ của Tề Văn Sắc, Cố Tranh ngủ thiếp đi trên bàn, cậu chàng không thèm thức dậy cho đến khi Lạc Trường Châu đến đánh thức sau giờ học.
"Đi thôi." Lạc Trường Châu đứng ở trước bàn, nhìn Cố Tranh vì ôm sách mà ngủ in dấu trên mặt, mặt không đổi nói.
"Được --" Cố Tranh vươn vai đáp, sau đó lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, lắc lắc trên tay đi ra ngoài.
Cố Tranh lái một chiếc Porsche với thân hình màu trắng bạc mượt mà xinh đẹp, đỗ ở bãi đỗ xe của một quán rượu bên ngoài cổng trường. Chỉ để có thể lái chiếc xe quý giá của mình hàng ngày, Cố Tranh thậm chí còn trả rất nhiều tiền gửi xe cho quán rượu để có được chỗ đỗ cố định.
Vì muốn đến nhà Úc Bùi cùng Cố Tranh nên Lạc Trường Châu không đi xe đạp. Cố Tranh không biết rằng gia đình Lạc Trường Châu cũng rất giàu có, cậu chàng còn những tưởng thanh niên mỗi ngày đều đạp xe đi học này khi nhìn thấy con xe của mình cũng phải trầm trồ một phen, ai ngờ hắn chỉ chờ mở cửa xong thì ngồi thẳng xuống không thèm nói một lời.
"Aizz, Tề Văn Sắc đó thực sự rất đáng ghét, như con hề nhảy nhót vậy." Cố Tranh vốn là một người lắm lời, nhưng Lạc Trường Châu rất im lặng. Dọc đường đi, Cố Tranh đều tìm kiếm chủ đề để nói chuyện, nhưng Lạc Trường Châu hiếm khi trả lời cậu chàng, "Không hiểu sao trước đây A Bùi lại thích nhỏ cơ chứ."
Vừa dứt lời, Cố Tranh đã thấy mình báo bạn báo bè rồi, cậu chàng lén nhìn Lạc Trường Châu một cái, phát hiện sắc mặt của hắn quả thực không tốt lắm, bèn lập tức đổi lời: "A Bùi phải nên thích cậu mới đúng, đồ ăn cậu nấu siêu ngon, trong nhà A Bùi có một vị đầu bếp, tôi đã từng cảm thấy đồ ăn ông ấy nấu tuyệt cà là vời, nhưng hôm qua nếm thử món ăn của cậu, tôi mới chợt nhận ra cậu phải là đầu bếp mới đúng."
Nghe Cố Tranh khen ngợi, Lạc Trường Châu nhướng mày nói: "Hôm nay tôi làm bài tập xong rồi, lát đến nhà A Bùi tôi lấy cho cậu mượn."
"Anh em tốt, anh em tốt." Cố Tranh thấy mãn nguyện với sự hiểu ý của Lạc Trường Châu phải biết, cậu chàng cười mãi không thôi.
Nhà họ Úc cách trường Trung học Nam Hoa không xa lắm, chỉ cần lái xe một đoạn ngắn.
Còn Úc Bùi trở về từ bệnh viện cùng Úc Khanh vào buổi sáng, khi về đến nhà đã thấy điện thoại di động rung liên tục, lúc đó vừa vặn đến giờ tan học, Úc Bùi còn tưởng Lạc Trường Châu gửi tin nhắn cho mình. Cậu hào hứng mở điện thoại, phát hiện chả có cái nào của hắn nhắn tới cả, tất cả đều là tin nhắn hỏi han của bạn cùng lớp sau khi biết cậu bị tai nạn xe.
Nếu đây là trước đây, Úc Bùi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì cuối cùng bạn cùng lớp cũng bắt đầu quan tâm đến mình, mặc dù bây giờ Úc Bùi cũng cảm thấy rất vui, nhưng Lạc Trường Châu lại không gửi tin nhắn cho cậu, trong trong lòng cậu khó tránh khỏi vẫn có chút thất vọng, mặc dù cậu đã ở bên Lạc Trường Châu, hôm qua Lạc Trường Châu lại còn ở lại bệnh viện với cậu cả một ngày nữa chứ.
Con người luôn như vậy, khi có được đồ tốt quá thì sẽ lo được lo mất, Úc Bùi cho rằng Lạc Trường Châu là bảo vật quý nhất của mình nên cho dù cậu có nắm chặt trong tay thì cũng sợ nó biến mất.
Úc Bùi nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động, lơ đãng xem các tin nhắn bạn học gửi đến, trong lòng mải nghĩ không biết Lạc Trường Châu và Cố Tranh đã tan học chưa, khi nào thì về đến nhà? Chú Trang còn chưa biết cậu và Lạc Trường Châu ở bên nhau, khi gặp thì sẽ giới thiệu Lạc Trường Châu với chú Trang như thế nào đây?
Có lẽ là bởi vì khát vọng của cậu quá mãnh liệt, khi tiếng xe hơi xa lạ của Cố Tranh truyền đến tai Úc Bùi, cậu ngẩn người một hồi rồi lập tức ngồi dậy từ trên giường, bởi vì động tác quá nhanh nên cậu đành phải đỡ tường mất một lúc để ổn định cơ thể.
Cậu có thể nhớ rõ âm thanh của mỗi chiếc xe trong gia đình, bởi vì cậu đã từng rất khao khát nghe thấy tiếng xe của Úc Khanh và ba mình khi về đến nhà. Cậu giống hệt khi trước, chạy vèo ra sân thượng khi nghe được tiếng của người mình thương nhớ, tuy chỉ với khoảng cách mấy mét mà thôi, nhưng bởi vì chấn động não sản sinh ra cảm giác không trọng lực và khiến cậu mất phương hướng, cậu chợt thấy mình như thể đang khó khăn vượt núi băng đèo, chưa kịp thở dốc đã ló đầu ra nhìn về chỗ đỗ xe.
Đồng phục học sinh của trường Trung học Nam Hoa là màu đỏ, Úc Bùi nhìn thấy hai chấm đỏ từ xa tiến lại gần cậu, cuối cùng khi nhìn rõ mặt người kia, cậu tươi cười giơ tay lên, hưng phấn hét lên với cậu trai: "Trường Châu -- "
Nghe thấy giọng nói của Úc Bùi, Lạc Trường Châu rốt cuộc cũng nở nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt vô cảm suốt cả một ngày, hắn cũng giơ tay đáp lại tiếng gọi của Úc Bùi, đồng thời tăng tốc giống như rất háo hức muốn nhìn thấy Úc Bùi.
Cố Tranh biết những người đang yêu nhau nồng nhiệt, tình cảm sẽ càng mạnh mẽ hơn sau khi tách ra một khoảng thời gian ngắn, vì vậy trước khi Lạc Trường Châu hỏi, cậu chàng đã đưa hắn đến thẳng phòng của Úc Bùi, sau đó đóng cửa lại và rời đi, để lại không gian cho hai người họ.
Vì Úc Bùi đang ở nhà nên cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ cotton mỏng màu trắng nhạt, chân đi đôi giày bông, loạng choạng đi đến trước mặt Lạc Trường Châu, sau khi đứng vững thì định vươn tay ôm lấy hắn nhưng lại sợ hãi mình nóng vội quá, cậu hơi cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đất và thì thầm: "Trường Châu... rốt cuộc cậu cũng đến rồi."
Rốt cuộc, từ này rất đặc biệt, nó được hiểu là "cuối cùng" trong từ vựng tiếng Trung, có một loại tình cảm sâu sắc đã chờ đợi từ lâu, nỗi khát khao ấy trong phút lơ đãng đã hơi tràn ra.
Lạc Trường Châu đọc được nỗi nhớ nhung này, cho nên hắn chủ động vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Úc Bùi, hôn lên đỉnh đầu cậu, ngàn vạn lời nói gộp lại thành một câu: "Ừm, tớ đến rồi."
"Tớ rất muốn đi học, ở nhà không gặp được cậu." Úc Bùi ôm eo hắn, dụi vào cổ hắn khàn giọng nói: "Cậu đang ở trong lớp, tớ cũng không thể nói chuyện với cậu..."
Lạc Trường Châu nếu không cảm nhận được vị chua trong lời nói của Úc Bùi thì đúng là đồ ngốc nên hắn không nhịn được cười.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Úc Bùi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt tủi thân - hồi trước khi Lạc Trường Châu bị ngộ độc thực phẩm, cậu còn thường gửi tin nhắn cho hắn trong giờ nghỉ giải lao cơ mà, ấy thế mà bây giờ cậu đang nghỉ ngơi ở nhà vì tai nạn xe hơi, một cái tin nhắn Lạc Trường Châu cũng không thèm gửi cho cậu, các bạn học trong lớp cũng có gửi đấy, vậy mà hắn lại không gửi!
Đàm Khải Minh thấy Úc Bùi không đến lớp thì không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng trước đây, Úc Bùi không đến lớp là rất bình thường. Khi đó sức khỏe của cậu còn kém, mập mạp, lại còn bị hen suyễn, hụt hơi hay phát bệnh, nhưng từ khi khai giảng kỳ này, Úc Bùi không chỉ gầy đi mà còn chưa từng bỏ buổi học nào, nếu không có lần này, Đàm Khải Minh gần như quên mất trước kia Úc Bùi thích vắng mặt đến mức nào.
Bây giờ hầu như tất cả mọi người trong lớp đều biết Úc Bùi và Lạc Trường Châu là bạn tốt vì hai người như hình với bóng, thế nên khi Đàm Khải Minh thấy Úc Bùi không ở đây, hắn đã hỏi thẳng Lạc Trường Châu: "Trường Châu, sao Úc Bùi không đến lớp vậy?"
Lạc Trường Châu vừa nhìn quyển sách trên tay vừa đáp: "Cậu ấy bị tai nạn xe, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể lên lớp."
"Tai nạn xe?!" Đàm Khải Minh kinh ngạc thốt lên, "Cậu ấy bị thương có nặng không? Có cần tôi đến thăm không?"
"Không nghiêm trọng lắm đâu, đáng lẽ hôm nay cậu ấy xuất viện nhưng cậu ấy bị đập đầu, chấn động não nhẹ nên vẫn chưa thể đến trường." Lạc Trường Châu nói.
Tuy nhiên, những gì hắn nói bị Tề Văn Sắc tình cờ đi ngang qua trong khi phát bài thi nghe được, nhỏ quay lại, đi về phía Lạc Trường Châu hỏi: "Trường Châu, Úc Bùi đã xuất viện rồi à?"
Lạc Trường Châu ngước mắt liếc nhỏ một cái, trong đôi mắt lam lạnh băng không có một tia cảm xúc, nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Tề Văn Sắc thở dài nói: "Hôm qua lúc tớ đến bệnh viện vẫn thấy vết thương của cậu ấy còn đang rỉ máu mà, sao cậu ấy lại xuất viện được cơ chứ?"
"Vết thương còn máu sao?" Đàm Khải Minh cảm thấy vết thương của Úc Bùi cũng không nhẹ đâu, sao Lạc Trường Châu lại nói là không nghiêm trọng.
"Sắc mặt cậu ấy trông tệ lắm, thậm chí còn không thể đi xuống giường cơ." Tề Văn Sắc nói tiếp, những gì nhỏ nói đều là sự thật, nhưng không có bất kỳ lời giải thích nào cho câu Úc Bùi bị thương nặng không thể rời khỏi giường, "Hay là chúng mình đến nhà cậu ấy thăm đi?"
Tề Văn Sắc và Đàm Khải Minh khi nói chuyện không cố ý hạ giọng, học sinh xung quanh cũng vểnh tai lên hóng hớt khi nghe tin Úc Bùi bị tai nạn xe.
Bây giờ, Úc Bùi trong lớp được rất nhiều người chú ý, dù sao sau khi giảm cân cậu trông rất đẹp, mà người ưa nhìn thì cho dù ở đâu cũng khiến mọi người thấy vui tai vui mắt. Khi mọi người nghe thấy cậu bị tai nạn xe, cả lớp lập tức nhớ đến bộ dạng ốm yếu của cậu, ai cũng thấy thật đáng thương, đoạn tất cả đều nhao nhao phụ họa Tề Văn Sắc, nói lát nữa muốn đi cùng giáo viên chủ nhiệm đến nhà thăm cậu.
Lạc Trường Châu thấy vậy thì cau mày, lạnh lùng nhìn Tề Văn Sắc, còn chưa kịp mở miệng, Cố Tranh đang nằm ở bàn sau xem một màn như vậy đã hét lên: "Đi cái gì mà đi, không cho đi. Bác sĩ nói A Bùi phải nghỉ ngơi cẩn thận, các cậu đi để quấy rầy cậu ấy à?"
Cố Tranh là một tồn tại như thể đầu gấu ở ngôi trường cũ, sau khi đến cấp ba Nam Hoa cũng chẳng thèm thay đổi. Cậu chàng thèm vào để ý mấy cái mối quan hệ với bạn cùng lớp ấy, thẳng thắn từ chối lời đề nghị đến thăm Úc Bùi của cả lớp.
Ngay khi cậu chàng hét lên, cả lớp liền im lặng, tất cả nhìn cậu chàng chằm chằm với sự ngạc nhiên.
Tuy nhiên, trên mặt Tề Văn Sắc không hề có chút ngượng ngùng nào, nhỏ vẫn nhẹ nhàng nói: "Chúng tớ chỉ quan tâm đến bạn học Úc Bùi thôi mà."
"Ồ, tôi sống với A Bùi đây, để tôi chuyển lại những lời hỏi thăm của các cậu nhé." Cố Tranh chống cằm nói.
Cậu chàng đã nói đến mức này rồi, mọi người thực sự không thể cưỡng ép đến nhà Úc Bùi được nữa. Hơn nữa thời gian của năm lớp 12 cũng ít ỏi, các bạn khác suy nghĩ một hồi rồi không đòi hỏi nữa. Đàm Khải Minh quay người lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn hỏi thăm cho Úc Bùi, Tề Văn Sắc thấy rằng không còn ai nói đỡ cho mình thì mỉm cười và bắt đầu phát lại bài kiểm tra.
"Tuyệt vời." Cố Tranh không khỏi cảm thán khi nhìn thấy kỹ năng mặt không đổi sắc của Tề Văn Sắc.
Tuy rằng cậu chàng không thích Tề Văn Sắc, nhưng cậu thật sự phải thừa nhận Tề Văn Sắc đủ bình tĩnh, sức chịu đựng này của nhỏ cho dù không thả thính được Úc Khanh thì vẫn còn nhiều con cháu nhà giàu ngu ngốc nhiều tiền khác đớp lắm. Nhưng có thể lòng tham của nhỏ hơi lớn, muốn làm vố lớn nên để mắt đến Úc Khanh.
Sau khi giải quyết xong vụ của Tề Văn Sắc, Cố Tranh ngủ thiếp đi trên bàn, cậu chàng không thèm thức dậy cho đến khi Lạc Trường Châu đến đánh thức sau giờ học.
"Đi thôi." Lạc Trường Châu đứng ở trước bàn, nhìn Cố Tranh vì ôm sách mà ngủ in dấu trên mặt, mặt không đổi nói.
"Được --" Cố Tranh vươn vai đáp, sau đó lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, lắc lắc trên tay đi ra ngoài.
Cố Tranh lái một chiếc Porsche với thân hình màu trắng bạc mượt mà xinh đẹp, đỗ ở bãi đỗ xe của một quán rượu bên ngoài cổng trường. Chỉ để có thể lái chiếc xe quý giá của mình hàng ngày, Cố Tranh thậm chí còn trả rất nhiều tiền gửi xe cho quán rượu để có được chỗ đỗ cố định.
Vì muốn đến nhà Úc Bùi cùng Cố Tranh nên Lạc Trường Châu không đi xe đạp. Cố Tranh không biết rằng gia đình Lạc Trường Châu cũng rất giàu có, cậu chàng còn những tưởng thanh niên mỗi ngày đều đạp xe đi học này khi nhìn thấy con xe của mình cũng phải trầm trồ một phen, ai ngờ hắn chỉ chờ mở cửa xong thì ngồi thẳng xuống không thèm nói một lời.
"Aizz, Tề Văn Sắc đó thực sự rất đáng ghét, như con hề nhảy nhót vậy." Cố Tranh vốn là một người lắm lời, nhưng Lạc Trường Châu rất im lặng. Dọc đường đi, Cố Tranh đều tìm kiếm chủ đề để nói chuyện, nhưng Lạc Trường Châu hiếm khi trả lời cậu chàng, "Không hiểu sao trước đây A Bùi lại thích nhỏ cơ chứ."
Vừa dứt lời, Cố Tranh đã thấy mình báo bạn báo bè rồi, cậu chàng lén nhìn Lạc Trường Châu một cái, phát hiện sắc mặt của hắn quả thực không tốt lắm, bèn lập tức đổi lời: "A Bùi phải nên thích cậu mới đúng, đồ ăn cậu nấu siêu ngon, trong nhà A Bùi có một vị đầu bếp, tôi đã từng cảm thấy đồ ăn ông ấy nấu tuyệt cà là vời, nhưng hôm qua nếm thử món ăn của cậu, tôi mới chợt nhận ra cậu phải là đầu bếp mới đúng."
Nghe Cố Tranh khen ngợi, Lạc Trường Châu nhướng mày nói: "Hôm nay tôi làm bài tập xong rồi, lát đến nhà A Bùi tôi lấy cho cậu mượn."
"Anh em tốt, anh em tốt." Cố Tranh thấy mãn nguyện với sự hiểu ý của Lạc Trường Châu phải biết, cậu chàng cười mãi không thôi.
Nhà họ Úc cách trường Trung học Nam Hoa không xa lắm, chỉ cần lái xe một đoạn ngắn.
Còn Úc Bùi trở về từ bệnh viện cùng Úc Khanh vào buổi sáng, khi về đến nhà đã thấy điện thoại di động rung liên tục, lúc đó vừa vặn đến giờ tan học, Úc Bùi còn tưởng Lạc Trường Châu gửi tin nhắn cho mình. Cậu hào hứng mở điện thoại, phát hiện chả có cái nào của hắn nhắn tới cả, tất cả đều là tin nhắn hỏi han của bạn cùng lớp sau khi biết cậu bị tai nạn xe.
Nếu đây là trước đây, Úc Bùi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì cuối cùng bạn cùng lớp cũng bắt đầu quan tâm đến mình, mặc dù bây giờ Úc Bùi cũng cảm thấy rất vui, nhưng Lạc Trường Châu lại không gửi tin nhắn cho cậu, trong trong lòng cậu khó tránh khỏi vẫn có chút thất vọng, mặc dù cậu đã ở bên Lạc Trường Châu, hôm qua Lạc Trường Châu lại còn ở lại bệnh viện với cậu cả một ngày nữa chứ.
Con người luôn như vậy, khi có được đồ tốt quá thì sẽ lo được lo mất, Úc Bùi cho rằng Lạc Trường Châu là bảo vật quý nhất của mình nên cho dù cậu có nắm chặt trong tay thì cũng sợ nó biến mất.
Úc Bùi nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động, lơ đãng xem các tin nhắn bạn học gửi đến, trong lòng mải nghĩ không biết Lạc Trường Châu và Cố Tranh đã tan học chưa, khi nào thì về đến nhà? Chú Trang còn chưa biết cậu và Lạc Trường Châu ở bên nhau, khi gặp thì sẽ giới thiệu Lạc Trường Châu với chú Trang như thế nào đây?
Có lẽ là bởi vì khát vọng của cậu quá mãnh liệt, khi tiếng xe hơi xa lạ của Cố Tranh truyền đến tai Úc Bùi, cậu ngẩn người một hồi rồi lập tức ngồi dậy từ trên giường, bởi vì động tác quá nhanh nên cậu đành phải đỡ tường mất một lúc để ổn định cơ thể.
Cậu có thể nhớ rõ âm thanh của mỗi chiếc xe trong gia đình, bởi vì cậu đã từng rất khao khát nghe thấy tiếng xe của Úc Khanh và ba mình khi về đến nhà. Cậu giống hệt khi trước, chạy vèo ra sân thượng khi nghe được tiếng của người mình thương nhớ, tuy chỉ với khoảng cách mấy mét mà thôi, nhưng bởi vì chấn động não sản sinh ra cảm giác không trọng lực và khiến cậu mất phương hướng, cậu chợt thấy mình như thể đang khó khăn vượt núi băng đèo, chưa kịp thở dốc đã ló đầu ra nhìn về chỗ đỗ xe.
Đồng phục học sinh của trường Trung học Nam Hoa là màu đỏ, Úc Bùi nhìn thấy hai chấm đỏ từ xa tiến lại gần cậu, cuối cùng khi nhìn rõ mặt người kia, cậu tươi cười giơ tay lên, hưng phấn hét lên với cậu trai: "Trường Châu -- "
Nghe thấy giọng nói của Úc Bùi, Lạc Trường Châu rốt cuộc cũng nở nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt vô cảm suốt cả một ngày, hắn cũng giơ tay đáp lại tiếng gọi của Úc Bùi, đồng thời tăng tốc giống như rất háo hức muốn nhìn thấy Úc Bùi.
Cố Tranh biết những người đang yêu nhau nồng nhiệt, tình cảm sẽ càng mạnh mẽ hơn sau khi tách ra một khoảng thời gian ngắn, vì vậy trước khi Lạc Trường Châu hỏi, cậu chàng đã đưa hắn đến thẳng phòng của Úc Bùi, sau đó đóng cửa lại và rời đi, để lại không gian cho hai người họ.
Vì Úc Bùi đang ở nhà nên cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ cotton mỏng màu trắng nhạt, chân đi đôi giày bông, loạng choạng đi đến trước mặt Lạc Trường Châu, sau khi đứng vững thì định vươn tay ôm lấy hắn nhưng lại sợ hãi mình nóng vội quá, cậu hơi cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đất và thì thầm: "Trường Châu... rốt cuộc cậu cũng đến rồi."
Rốt cuộc, từ này rất đặc biệt, nó được hiểu là "cuối cùng" trong từ vựng tiếng Trung, có một loại tình cảm sâu sắc đã chờ đợi từ lâu, nỗi khát khao ấy trong phút lơ đãng đã hơi tràn ra.
Lạc Trường Châu đọc được nỗi nhớ nhung này, cho nên hắn chủ động vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Úc Bùi, hôn lên đỉnh đầu cậu, ngàn vạn lời nói gộp lại thành một câu: "Ừm, tớ đến rồi."
"Tớ rất muốn đi học, ở nhà không gặp được cậu." Úc Bùi ôm eo hắn, dụi vào cổ hắn khàn giọng nói: "Cậu đang ở trong lớp, tớ cũng không thể nói chuyện với cậu..."
Lạc Trường Châu nếu không cảm nhận được vị chua trong lời nói của Úc Bùi thì đúng là đồ ngốc nên hắn không nhịn được cười.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Úc Bùi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt tủi thân - hồi trước khi Lạc Trường Châu bị ngộ độc thực phẩm, cậu còn thường gửi tin nhắn cho hắn trong giờ nghỉ giải lao cơ mà, ấy thế mà bây giờ cậu đang nghỉ ngơi ở nhà vì tai nạn xe hơi, một cái tin nhắn Lạc Trường Châu cũng không thèm gửi cho cậu, các bạn học trong lớp cũng có gửi đấy, vậy mà hắn lại không gửi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương