Cổ Đạo Thần Ký
Chương 34: Tỷ Thí 5
Những trận đấu trước Lạc Tư Thần đều chưa có cơ hội để thể hiện hết khả năng của mình cho nên ai ai cũng cho rằng y vào được đến vòng này là do may mắn, nay gặp phải Nhã Nguyệt ắt phải thua không cần bàn, có khi cũng sẽ giống như những đối thủ trước của nữ nhân kia một chiêu liền quyết định thắng thua.
Thuẫn Lam trưởng lão lén nhìn sắc mặt của Hạo Đàm trưởng lão thấy y vẫn cứ bình tĩnh như không phải chuyện gì quá khó khăn vậy, trong lòng cũng nảy ra vô số câu hỏi thắc mắc nhưng không dám nói.
Lạc Tư Thần nâng cao tinh thần để đánh một trận này, y đón gió mà đứng, vạt áo bay lên tiên khí ngút trời. Ở phía đối diện, Nhã Nguyệt hờ hững đứng đó, nàng ta hoàn toàn không để Lạc Tư Thần vào mắt, mặc dù thân thủ của y không tồi nhưng ngũ loại linh căn phổ thông kia hoàn toàn không thể nào đáng bại được lôi điện của nàng, không phải tự nhiên mà lôi lại được gọi là thuộc tính có sức công phá mạnh nhất trong tất cả, nàng ta có căn cứ để kiêu ngạo.
Nhã Nguyệt sử dụng phương pháp nhanh gọn nhất mà nàng ta vẫn luôn dùng từ đầu tới giờ, dùng tốc độ mà mắt thường khó nhìn thấy được di chuyển áp sát mục tiêu. Tuy nhiên tinh thần lực khủng bố của Lạc Tư Thần cũng không phải để trưng, y cảm nhận được sự di chuyển của Nhã Nguyệt, khi nàng ta cầm thanh đoản đao tới gần, y liền nâng tay dùng kiếm chặn lại đòn tấn công đó.
*Cheng*
Nhã Nguyệt bất ngờ lùi lại vị trí ban đầu, đây là người đầu tiên đỡ được đòn tấn công với tốc độ đó của nàng ta, Nhã Nguyệt nhìn Lạc Tư Thần với ánh mắt khác, xem ra đối thủ lần này có chút thực lực, không giống đám tôm tép khi nãy.
Không chỉ nàng ta mà cả khán đài cũng vô cùng bất ngờ với tình huống này, bọn họ đều cho rằng Lạc Tư Thần sẽ không đỡ nổi một đòn, nhưng sự thật chứng minh rằng không đơn giản như vậy.
Nhã Nguyệt lại bắt đầu dùng tốc độ quỷ dị xông tới, Lạc Tư Thần cũng không bị động nữa, y khởi động Phiêu Mị thân pháp, cũng dùng một tốc độ vô cùng nhanh và những bước di chuyển ảo diệu thoắt ẩn thoắt hiện xông lên.
Trên khán đài, phần lớn các đệ tử khác đều không nhìn thấy ai ở trên lôi đài, có chăng chỉ là những bóng người vụt qua vô cùng nhanh cũng những tiếng vũ khí chạm vào nhau vô cùng nhức tai.
Các trường lão thì khác, với tu vi của bọn họ thì tốc độ của Lạc Tư Thần và Nhã Nguyệt cũng không tính là gì, hoàn toàn nhìn rõ từng chiêu từng chiêu hai người đánh như thế nào, so về tốc độ thì Nhã Nguyệt nhanh hơn một chút, còn nói về thân thủ và chiêu thức thì Lạc Tư Thần có phần nhỉnh hơn, chưa kể hai người lại cùng ở một cấp bậc, đều là trúc cơ cảnh sơ kỳ, thực lực này trong đám đệ tử khác đều đã là xuất sắc, chỉ tiếc lại gặp phải nhau, thật khó để suy đoán xem ai sẽ là người giành được chiến thắng.
Qua một hồi, cả hai người đều đã thấm mệt, trên vai Nhã Nguyệt xuất hiện một vết cắt nhỏ, máu từ vết thương ngấm vào y phục một mảng, Lạc Tư Thần cũng không kém hơn là bao, trên má cũng xuất hiện một vết cắt rất mỏng, nếu nhìn không kĩ sẽ không để ý được tới nó.
Nhã Nguyệt trước nay đều dựa dẫm khá nhiều vào tốc độ hơn người của mình, khi gặp phải đối thủ cũng có khả năng di chuyển nhanh như Lạc Tư Thần thì nàng ta liền lộ ra điểm yếu là thể lực không đủ, biết Lạc Tư Thần đã nắm được điều này, nàng ta quyết định không tiếp tục so chiêu như vậy nữa.
Lôi điện không chỉ có ưu điểm là tốc độ nhanh, còn có uy lực vô cùng mạnh nữa. Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, trước mặt nàng ta dần hình thành lên một quả cầu lôi điện màu tím sậm liên tục phát ra những âm thanh xẹt xẹt, chỉ nhìn cũng đủ biết uy lực của nó là không đơn giản.
Lạc Tư Thần lập tức tạo phòng ngự, từ dưới đất mọc lên cả chục nhánh dây leo liên tục quấn lấy nhau tạo thành một cái kén lớn bao bọc lấy y ở bên trong. Mặc dù con người không thể kháng lại uy lực của lôi điện nhưng Lạc Tư Thần là công dân của thế kỷ 21, nơi mà khoa học mới là chân ký cuộc sống, y cược, cược xem khoa học có cứu vớt được y hay không.
Nhã Nguyệt tạo ra một chiêu kia tiêu tốn rất nhiều linh lực, đi cùng với uy lực mạnh thì đương nhiên lôi điện yêu cầu ngươi ra chiêu tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Quả cầu màu tím kia lao tới chỗ kén tằm của Lạc Tư Thần rồi phát nổ thật lớn, từ trên khán đài cũng cảm nhận được sóng xung kích từ đó tỏa ra.
Dây leo bị lôi điện đánh cho từ mềm oặt tới đen thui cứng đơ như than. Lớp kén tằm vỡ vụn, khói bụi bốc lên mù mịt, ai ai cũng ngước tới nhìn xem thân ảnh Lạc Tư Thần có còn ở đó hay không, trúng một chiêu kia không bất tỉnh thì cũng bị thương không nhẹ.
Từ trong khói bụi, Lạc Tư Thần đang ngồi xổm ôm đầu từ từ đứng dậy, y có chút chật vật, y phục cũng không còn chỉnh tề như trước nữa nhưng trông như cũng không chịu phải tổn thương gì quá lớn, Lạc Tư Thần phun ra một ngụm máu nhỏ, sau đó bước ra khỏi đó, lại hiên ngang mà đứng.
Phần lớn lôi điện đã bị dây leo hấp thu và truyền vào lòng đất, chỉ còn lại hai phần uy lực Lạc Tư Thần phải hứng chịu, xem ra y đã cược đúng rồi.
Lạc Tư Thần tính toán, nếu y thi triển cầu nước thì với tốc độ di chuyển của Nhã Nguyệt hẳn là sẽ dễ dàng tránh được, vậy thì phải làm thế nào đây?
Nhã Nguyệt tiêu tốn nhiều linh lực vào quả cầu sét đó, hiện tại nàng ta không muốn lại tiếp tục tiêu hao nhiều như vậy, nếu tới cuối cùng nàng ta cạn kiệt linh lực mà Lạc Tư Thần vẫn chống đỡ được vậy thì nàng ta vẫn sẽ là thua cuộc.
Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, sau lưng nàng ta xuất hiện một bánh xe lửa quay liên tục trên không trung rồi hạ xuống lôi đài, nó lăn tới đâu thì nơi đó sẽ trở thành đường đi của lửa, chặn đi hoàn toàn đường tấn công của Lạc Tư Thần, chẳng mấy chốc cả lôi đài đã trông như địa ngục chìm trong biển lửa.
Lạc Tư Thần dùng thủy hệ dập tắt những ngọn lửa ở xung quanh mình, lửa gặp nước sẽ bị dập tắt, y nhìn chúng đột nhiên trong đầu nghĩ ra một ý tưởng.
Nhã Nguyệt triệu hồi bánh xe lửa quay trở về, sau khi khóa đi đường lui của đối thủ, nàng ta nhanh chóng thi triển chiêu thức, bánh xe lửa lao tới mang theo một ngọn lửa cháy vô cùng mãnh liệt. Lạc Tư Thần bấm pháp quyết, sau lưng y một con rồng nước dần hình thành rồi lao tới chống đỡ lấy ngọn lửa kia.
Bề mặt tiếp xúc của rồng nước không lớn, nhưng đủ chặn lại ngọn lửa, có điều không thể dập tắt được ngọn lửa đó, ở giữa nơi hai chiêu thức chạm nhau, hơi nước từ đó bốc ra lan tỏa dần tới xung quanh trông như hương khói mờ ảo. Qua một hồi lâu sau, Nhã Nguyệt dừng lại, thủy long của Lạc Tư Thần cũng bị ngọn lửa bốc hơi hoàn toàn, lúc này cả lôi đài đều chìm trong một biển sương mù hơi nước. Người trên khán đài cũng không thể nhìn ra bất cứ thứ gì ở bên trong.
" Có chuyện gì vậy? tại sao đột nhiên lại nhiều sương mù như vậy?".
Lạc Tư Thần tranh thủ lúc này tạo ra liên tiếp ba quả cầu nước, y dùng tinh thần lực phán đoán vị trí của Nhã Nguyệt rồi khiến cho ba quả cầu chia nhau ra phát nổ ở ba nơi khác nhau.
Nhã Nguyệt vẫn còn hơi lung túng vì trận sương mù, nàng ta cảm nhận được có thứ gì đó nguy hiểm tới gần liền nhanh chân di chuyển tới một chỗ khác, chỉ một giây sau ở vị trí cũ phát ra một tiếng nổ mạnh, nàng ta vốn nghĩ chỉ có như vậy mà thôi, nào ngờ chưa kịp định thần thì một tiếng nổ nữa phát ra ngay gần chỗ nàng ta đang đứng, Nhã Nguyệt dùng tốc độ thật nhanh tránh ra những vẫn bị dính vào một chút, thân thể nàng ta bị bay ra một đoạn, sau đó một quả cầu nước xuất hiện ngay trước mặt nàng ta, lần này không kịp nữa rồi.
* Đùng*
Những vụ nổ vừa nãy khiến cho sương mù bị tản bay ra, lộ ra ở bên trong Lạc Tư Thần đang đứng nhìn về một hướng, mà ở hướng đó Nhã Nguyệt suýt chút nữa bị đánh bay ra khỏi lôi đài, trong miệng hộc ra một ngụm máu lớn, y phục cũng bị phá nát trông vô cùng khổ sở.
Nhã Nguyệt gắng sức đứng dậy, nhìn thẳng vào Lạc Tư Thần, lâu lắm rồi nàng ta mới gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy, tỷ thí thật là thống khoái.
Nhìn thấy tình huống này, chúng đệ tử trên khán đài đều ồ lên kinh ngạc, bọn họ không nhìn ra khi nãy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong sương mù nhưng không ngờ người chiếm ưu thế vậy mà lại là Lạc Tư Thần, bọn họ khó tin nhất là khi biết Lạc Tư Thần là người mang thủy mộc hai hệ yếu nhất này mà lại đánh ngang tay, thậm chí còn nhỉnh hơn cả tu luyện giả dị linh căn lôi điện, so với chuyện heo mẹ biết leo cây còn khó tin hơn.
Nhóm đệ tử hệ trị liệu đều dùng ánh mắt thán phục và ngưỡng mộ nhìn Lạc Tư Thần, cuối cùng bọn họ cũng dám có căn cứ để đáp trả lại những tu luyện giả khác, ai nói thủy mộc hai hệ này chỉ có thể làm trợ thủ, bọn họ cũng có thể chiến đấu chứ bộ. Sau ngày hôm nay, Lạc Tư Thần chính thức trở thành thần tượng của nhóm đệ tử hệ trị liệu này.
Nhã Nguyệt quyết định chơi lớn, dù sao tới nước này rồi, nàng ta chỉ còn một chiêu cuối này mà thôi.
Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, dưới chân nàng ta hiện lên một vòng sáng màu tím, ở trên trời mây đen bỗng từ bốn phương tụ lại ngay chính giữa lôi đài, sử dụng một chiêu này thì linh lực của nàng ta coi như đã hoàn toàn cạn kiệt, nếu Lạc Tư Thần còn có thể chống đỡ được thì nàng ta thua tâm phục khẩu phục, nhưng mấy lại chống đỡ được sấm sét cơ chứ, Nhã Nguyệt đánh cược vào lần này.
Lạc Tư Thần nhìn thấy mây đen trên đầu phát ra những tiếng sấm nổ ùng ùng liền có chút sợ hãi, cái cảm giác bị điện giật đó y không muốn thử lại chút nào " Phải làm sao đây? mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi!".
" A! đúng rồi!"
Lạc Tư Thần dùng toàn bộ số linh lực còn dư khá nhiều của y hóa thành nước, thật nhiều nước, tạo thành một quả cầu nước khổng lồ trên không trung, y không nén chúng lại như mọi khi mà để cho cầu nước giãn nở lớn nhất có thể.
Đây chính là trận đấu gay cấn nhất từ đầu tới giờ, chúng đệ tử ngoại môn đều hâm mộ mà nhìn lên bầu trời, cách biệt thực lực như thế này bọn họ thật sự còn thua xa rất nhiều.
Các trưởng lão hài lòng gật đầu đánh giá, thực lực này hoàn toàn có thể nói là cao hơn không ít đệ tử nội môn, cả hai người này đều là những thiên tài tu luyện, nếu sau này được tông môn bồi dưỡng, nhất định sẽ tạo ra một thế hệ vang danh thiên hạ mới.
Trên cao, bầu trời bị mây đen bao phủ khiến cho khung cảnh xung quanh bị ảnh hưởng trở lên âm u tối đen, phía dưới là một quả cầu nước khổng lồ trong suốt vẫn đang không ngừng dập dềnh nở ra.
Nhã Nguyệt hô lên một tiếng " Phá!".
Đám mây đen trên bầu trời vang lên tiếng ùng ùng, liên tục phát ra những tia sáng, sau đó một tia sét với uy lực vô cùng mạnh mẽ lấy tốc độ ánh sáng lao xuống đánh thẳng về phía Lạc Tư Thần.
Lạc Tư Thần điều khiển bóng nước khổng lồ bay tới chặn đi tia sét, sau đó y ngồi xổm xuống dưới đất.
Nhã Nguyệt không hiểu hành động của Lạc Tư Thần có ý nghĩa gì, nhưng rất nhanh nàng ta sẽ biết rốt cuộc là vì sao.
Tia sét đánh vào quả bóng nước sau đó bị bẻ cong, một phần bị nước hấp thu, một phần tia sét bị lệch khỏi đường đi khiến cho khi thoát ra khỏi quả cầu nước mục tiêu của nó đã bị thay đổi, mà trên một nơi bằng phẳng thì tia sét sẽ lựa chọn vật cao nhất làm mục tiêu mới của nó, mà người đang đứng duy nhất trên lôi đài chính là Nhã Nguyệt.
*Đùng đoàng*
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Nhã Nguyệt bị chính chiêu thức của bản thân đánh trúng, vụ nổ khiến cho nơi nàng ta đứng xuất hiện một vệt đen to đùng cháy khét, còn nàng ta thì đã hôn mê bất tỉnh nằm trên lôi đài.
Trận chiến kéo dài vô cùng căng thẳng cho nên đến lúc này mọi người vẫn chưa tin rằng mọi thứ đã kết thúc.
Lạc Tư Thần trong trạng thái suy kiệt phải dùng kiếm làm vật trụ để đứng thẳng thân mình. Người chủ trì trận đấu cũng phải mất một hồi sau mới định thần lại mà hô lên " Trận đấu giữa Lạc Tư Thần và Nhã Nguyệt, Lạc Tư Thần giành chiến thắng".
Cả khán đài òa lên, nhất là đám đệ tử hệ trị liệu, không kể là nội môn hay ngoại môn, lúc này bọn họ đều có chung một niềm vui bất tận, so với Lạc Tư Thần thì bọn họ còn vui sướng hơn. Nghê Hiên và Đông Phương Danh cũng đứng dậy hô hò ăn mừng.
Một nhóm đệ tử nhanh chóng chạy tới đưa Nhã Nguyệt đi chưa trị thương tích. Lạc Tư Thần ngẩng cao đầu nhìn về phía sư phụ mình, đáp lại y là một ánh mắt công nhận của Tử Vu, y vui vẻ mà đi xuống lôi đài.
* Một chương siêu dài luôn nhé, đã cái nư luôn nè, đọc có hồi hộp không nè*
Thuẫn Lam trưởng lão lén nhìn sắc mặt của Hạo Đàm trưởng lão thấy y vẫn cứ bình tĩnh như không phải chuyện gì quá khó khăn vậy, trong lòng cũng nảy ra vô số câu hỏi thắc mắc nhưng không dám nói.
Lạc Tư Thần nâng cao tinh thần để đánh một trận này, y đón gió mà đứng, vạt áo bay lên tiên khí ngút trời. Ở phía đối diện, Nhã Nguyệt hờ hững đứng đó, nàng ta hoàn toàn không để Lạc Tư Thần vào mắt, mặc dù thân thủ của y không tồi nhưng ngũ loại linh căn phổ thông kia hoàn toàn không thể nào đáng bại được lôi điện của nàng, không phải tự nhiên mà lôi lại được gọi là thuộc tính có sức công phá mạnh nhất trong tất cả, nàng ta có căn cứ để kiêu ngạo.
Nhã Nguyệt sử dụng phương pháp nhanh gọn nhất mà nàng ta vẫn luôn dùng từ đầu tới giờ, dùng tốc độ mà mắt thường khó nhìn thấy được di chuyển áp sát mục tiêu. Tuy nhiên tinh thần lực khủng bố của Lạc Tư Thần cũng không phải để trưng, y cảm nhận được sự di chuyển của Nhã Nguyệt, khi nàng ta cầm thanh đoản đao tới gần, y liền nâng tay dùng kiếm chặn lại đòn tấn công đó.
*Cheng*
Nhã Nguyệt bất ngờ lùi lại vị trí ban đầu, đây là người đầu tiên đỡ được đòn tấn công với tốc độ đó của nàng ta, Nhã Nguyệt nhìn Lạc Tư Thần với ánh mắt khác, xem ra đối thủ lần này có chút thực lực, không giống đám tôm tép khi nãy.
Không chỉ nàng ta mà cả khán đài cũng vô cùng bất ngờ với tình huống này, bọn họ đều cho rằng Lạc Tư Thần sẽ không đỡ nổi một đòn, nhưng sự thật chứng minh rằng không đơn giản như vậy.
Nhã Nguyệt lại bắt đầu dùng tốc độ quỷ dị xông tới, Lạc Tư Thần cũng không bị động nữa, y khởi động Phiêu Mị thân pháp, cũng dùng một tốc độ vô cùng nhanh và những bước di chuyển ảo diệu thoắt ẩn thoắt hiện xông lên.
Trên khán đài, phần lớn các đệ tử khác đều không nhìn thấy ai ở trên lôi đài, có chăng chỉ là những bóng người vụt qua vô cùng nhanh cũng những tiếng vũ khí chạm vào nhau vô cùng nhức tai.
Các trường lão thì khác, với tu vi của bọn họ thì tốc độ của Lạc Tư Thần và Nhã Nguyệt cũng không tính là gì, hoàn toàn nhìn rõ từng chiêu từng chiêu hai người đánh như thế nào, so về tốc độ thì Nhã Nguyệt nhanh hơn một chút, còn nói về thân thủ và chiêu thức thì Lạc Tư Thần có phần nhỉnh hơn, chưa kể hai người lại cùng ở một cấp bậc, đều là trúc cơ cảnh sơ kỳ, thực lực này trong đám đệ tử khác đều đã là xuất sắc, chỉ tiếc lại gặp phải nhau, thật khó để suy đoán xem ai sẽ là người giành được chiến thắng.
Qua một hồi, cả hai người đều đã thấm mệt, trên vai Nhã Nguyệt xuất hiện một vết cắt nhỏ, máu từ vết thương ngấm vào y phục một mảng, Lạc Tư Thần cũng không kém hơn là bao, trên má cũng xuất hiện một vết cắt rất mỏng, nếu nhìn không kĩ sẽ không để ý được tới nó.
Nhã Nguyệt trước nay đều dựa dẫm khá nhiều vào tốc độ hơn người của mình, khi gặp phải đối thủ cũng có khả năng di chuyển nhanh như Lạc Tư Thần thì nàng ta liền lộ ra điểm yếu là thể lực không đủ, biết Lạc Tư Thần đã nắm được điều này, nàng ta quyết định không tiếp tục so chiêu như vậy nữa.
Lôi điện không chỉ có ưu điểm là tốc độ nhanh, còn có uy lực vô cùng mạnh nữa. Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, trước mặt nàng ta dần hình thành lên một quả cầu lôi điện màu tím sậm liên tục phát ra những âm thanh xẹt xẹt, chỉ nhìn cũng đủ biết uy lực của nó là không đơn giản.
Lạc Tư Thần lập tức tạo phòng ngự, từ dưới đất mọc lên cả chục nhánh dây leo liên tục quấn lấy nhau tạo thành một cái kén lớn bao bọc lấy y ở bên trong. Mặc dù con người không thể kháng lại uy lực của lôi điện nhưng Lạc Tư Thần là công dân của thế kỷ 21, nơi mà khoa học mới là chân ký cuộc sống, y cược, cược xem khoa học có cứu vớt được y hay không.
Nhã Nguyệt tạo ra một chiêu kia tiêu tốn rất nhiều linh lực, đi cùng với uy lực mạnh thì đương nhiên lôi điện yêu cầu ngươi ra chiêu tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Quả cầu màu tím kia lao tới chỗ kén tằm của Lạc Tư Thần rồi phát nổ thật lớn, từ trên khán đài cũng cảm nhận được sóng xung kích từ đó tỏa ra.
Dây leo bị lôi điện đánh cho từ mềm oặt tới đen thui cứng đơ như than. Lớp kén tằm vỡ vụn, khói bụi bốc lên mù mịt, ai ai cũng ngước tới nhìn xem thân ảnh Lạc Tư Thần có còn ở đó hay không, trúng một chiêu kia không bất tỉnh thì cũng bị thương không nhẹ.
Từ trong khói bụi, Lạc Tư Thần đang ngồi xổm ôm đầu từ từ đứng dậy, y có chút chật vật, y phục cũng không còn chỉnh tề như trước nữa nhưng trông như cũng không chịu phải tổn thương gì quá lớn, Lạc Tư Thần phun ra một ngụm máu nhỏ, sau đó bước ra khỏi đó, lại hiên ngang mà đứng.
Phần lớn lôi điện đã bị dây leo hấp thu và truyền vào lòng đất, chỉ còn lại hai phần uy lực Lạc Tư Thần phải hứng chịu, xem ra y đã cược đúng rồi.
Lạc Tư Thần tính toán, nếu y thi triển cầu nước thì với tốc độ di chuyển của Nhã Nguyệt hẳn là sẽ dễ dàng tránh được, vậy thì phải làm thế nào đây?
Nhã Nguyệt tiêu tốn nhiều linh lực vào quả cầu sét đó, hiện tại nàng ta không muốn lại tiếp tục tiêu hao nhiều như vậy, nếu tới cuối cùng nàng ta cạn kiệt linh lực mà Lạc Tư Thần vẫn chống đỡ được vậy thì nàng ta vẫn sẽ là thua cuộc.
Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, sau lưng nàng ta xuất hiện một bánh xe lửa quay liên tục trên không trung rồi hạ xuống lôi đài, nó lăn tới đâu thì nơi đó sẽ trở thành đường đi của lửa, chặn đi hoàn toàn đường tấn công của Lạc Tư Thần, chẳng mấy chốc cả lôi đài đã trông như địa ngục chìm trong biển lửa.
Lạc Tư Thần dùng thủy hệ dập tắt những ngọn lửa ở xung quanh mình, lửa gặp nước sẽ bị dập tắt, y nhìn chúng đột nhiên trong đầu nghĩ ra một ý tưởng.
Nhã Nguyệt triệu hồi bánh xe lửa quay trở về, sau khi khóa đi đường lui của đối thủ, nàng ta nhanh chóng thi triển chiêu thức, bánh xe lửa lao tới mang theo một ngọn lửa cháy vô cùng mãnh liệt. Lạc Tư Thần bấm pháp quyết, sau lưng y một con rồng nước dần hình thành rồi lao tới chống đỡ lấy ngọn lửa kia.
Bề mặt tiếp xúc của rồng nước không lớn, nhưng đủ chặn lại ngọn lửa, có điều không thể dập tắt được ngọn lửa đó, ở giữa nơi hai chiêu thức chạm nhau, hơi nước từ đó bốc ra lan tỏa dần tới xung quanh trông như hương khói mờ ảo. Qua một hồi lâu sau, Nhã Nguyệt dừng lại, thủy long của Lạc Tư Thần cũng bị ngọn lửa bốc hơi hoàn toàn, lúc này cả lôi đài đều chìm trong một biển sương mù hơi nước. Người trên khán đài cũng không thể nhìn ra bất cứ thứ gì ở bên trong.
" Có chuyện gì vậy? tại sao đột nhiên lại nhiều sương mù như vậy?".
Lạc Tư Thần tranh thủ lúc này tạo ra liên tiếp ba quả cầu nước, y dùng tinh thần lực phán đoán vị trí của Nhã Nguyệt rồi khiến cho ba quả cầu chia nhau ra phát nổ ở ba nơi khác nhau.
Nhã Nguyệt vẫn còn hơi lung túng vì trận sương mù, nàng ta cảm nhận được có thứ gì đó nguy hiểm tới gần liền nhanh chân di chuyển tới một chỗ khác, chỉ một giây sau ở vị trí cũ phát ra một tiếng nổ mạnh, nàng ta vốn nghĩ chỉ có như vậy mà thôi, nào ngờ chưa kịp định thần thì một tiếng nổ nữa phát ra ngay gần chỗ nàng ta đang đứng, Nhã Nguyệt dùng tốc độ thật nhanh tránh ra những vẫn bị dính vào một chút, thân thể nàng ta bị bay ra một đoạn, sau đó một quả cầu nước xuất hiện ngay trước mặt nàng ta, lần này không kịp nữa rồi.
* Đùng*
Những vụ nổ vừa nãy khiến cho sương mù bị tản bay ra, lộ ra ở bên trong Lạc Tư Thần đang đứng nhìn về một hướng, mà ở hướng đó Nhã Nguyệt suýt chút nữa bị đánh bay ra khỏi lôi đài, trong miệng hộc ra một ngụm máu lớn, y phục cũng bị phá nát trông vô cùng khổ sở.
Nhã Nguyệt gắng sức đứng dậy, nhìn thẳng vào Lạc Tư Thần, lâu lắm rồi nàng ta mới gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy, tỷ thí thật là thống khoái.
Nhìn thấy tình huống này, chúng đệ tử trên khán đài đều ồ lên kinh ngạc, bọn họ không nhìn ra khi nãy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong sương mù nhưng không ngờ người chiếm ưu thế vậy mà lại là Lạc Tư Thần, bọn họ khó tin nhất là khi biết Lạc Tư Thần là người mang thủy mộc hai hệ yếu nhất này mà lại đánh ngang tay, thậm chí còn nhỉnh hơn cả tu luyện giả dị linh căn lôi điện, so với chuyện heo mẹ biết leo cây còn khó tin hơn.
Nhóm đệ tử hệ trị liệu đều dùng ánh mắt thán phục và ngưỡng mộ nhìn Lạc Tư Thần, cuối cùng bọn họ cũng dám có căn cứ để đáp trả lại những tu luyện giả khác, ai nói thủy mộc hai hệ này chỉ có thể làm trợ thủ, bọn họ cũng có thể chiến đấu chứ bộ. Sau ngày hôm nay, Lạc Tư Thần chính thức trở thành thần tượng của nhóm đệ tử hệ trị liệu này.
Nhã Nguyệt quyết định chơi lớn, dù sao tới nước này rồi, nàng ta chỉ còn một chiêu cuối này mà thôi.
Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, dưới chân nàng ta hiện lên một vòng sáng màu tím, ở trên trời mây đen bỗng từ bốn phương tụ lại ngay chính giữa lôi đài, sử dụng một chiêu này thì linh lực của nàng ta coi như đã hoàn toàn cạn kiệt, nếu Lạc Tư Thần còn có thể chống đỡ được thì nàng ta thua tâm phục khẩu phục, nhưng mấy lại chống đỡ được sấm sét cơ chứ, Nhã Nguyệt đánh cược vào lần này.
Lạc Tư Thần nhìn thấy mây đen trên đầu phát ra những tiếng sấm nổ ùng ùng liền có chút sợ hãi, cái cảm giác bị điện giật đó y không muốn thử lại chút nào " Phải làm sao đây? mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi!".
" A! đúng rồi!"
Lạc Tư Thần dùng toàn bộ số linh lực còn dư khá nhiều của y hóa thành nước, thật nhiều nước, tạo thành một quả cầu nước khổng lồ trên không trung, y không nén chúng lại như mọi khi mà để cho cầu nước giãn nở lớn nhất có thể.
Đây chính là trận đấu gay cấn nhất từ đầu tới giờ, chúng đệ tử ngoại môn đều hâm mộ mà nhìn lên bầu trời, cách biệt thực lực như thế này bọn họ thật sự còn thua xa rất nhiều.
Các trưởng lão hài lòng gật đầu đánh giá, thực lực này hoàn toàn có thể nói là cao hơn không ít đệ tử nội môn, cả hai người này đều là những thiên tài tu luyện, nếu sau này được tông môn bồi dưỡng, nhất định sẽ tạo ra một thế hệ vang danh thiên hạ mới.
Trên cao, bầu trời bị mây đen bao phủ khiến cho khung cảnh xung quanh bị ảnh hưởng trở lên âm u tối đen, phía dưới là một quả cầu nước khổng lồ trong suốt vẫn đang không ngừng dập dềnh nở ra.
Nhã Nguyệt hô lên một tiếng " Phá!".
Đám mây đen trên bầu trời vang lên tiếng ùng ùng, liên tục phát ra những tia sáng, sau đó một tia sét với uy lực vô cùng mạnh mẽ lấy tốc độ ánh sáng lao xuống đánh thẳng về phía Lạc Tư Thần.
Lạc Tư Thần điều khiển bóng nước khổng lồ bay tới chặn đi tia sét, sau đó y ngồi xổm xuống dưới đất.
Nhã Nguyệt không hiểu hành động của Lạc Tư Thần có ý nghĩa gì, nhưng rất nhanh nàng ta sẽ biết rốt cuộc là vì sao.
Tia sét đánh vào quả bóng nước sau đó bị bẻ cong, một phần bị nước hấp thu, một phần tia sét bị lệch khỏi đường đi khiến cho khi thoát ra khỏi quả cầu nước mục tiêu của nó đã bị thay đổi, mà trên một nơi bằng phẳng thì tia sét sẽ lựa chọn vật cao nhất làm mục tiêu mới của nó, mà người đang đứng duy nhất trên lôi đài chính là Nhã Nguyệt.
*Đùng đoàng*
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Nhã Nguyệt bị chính chiêu thức của bản thân đánh trúng, vụ nổ khiến cho nơi nàng ta đứng xuất hiện một vệt đen to đùng cháy khét, còn nàng ta thì đã hôn mê bất tỉnh nằm trên lôi đài.
Trận chiến kéo dài vô cùng căng thẳng cho nên đến lúc này mọi người vẫn chưa tin rằng mọi thứ đã kết thúc.
Lạc Tư Thần trong trạng thái suy kiệt phải dùng kiếm làm vật trụ để đứng thẳng thân mình. Người chủ trì trận đấu cũng phải mất một hồi sau mới định thần lại mà hô lên " Trận đấu giữa Lạc Tư Thần và Nhã Nguyệt, Lạc Tư Thần giành chiến thắng".
Cả khán đài òa lên, nhất là đám đệ tử hệ trị liệu, không kể là nội môn hay ngoại môn, lúc này bọn họ đều có chung một niềm vui bất tận, so với Lạc Tư Thần thì bọn họ còn vui sướng hơn. Nghê Hiên và Đông Phương Danh cũng đứng dậy hô hò ăn mừng.
Một nhóm đệ tử nhanh chóng chạy tới đưa Nhã Nguyệt đi chưa trị thương tích. Lạc Tư Thần ngẩng cao đầu nhìn về phía sư phụ mình, đáp lại y là một ánh mắt công nhận của Tử Vu, y vui vẻ mà đi xuống lôi đài.
* Một chương siêu dài luôn nhé, đã cái nư luôn nè, đọc có hồi hộp không nè*
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương