Cổ Đạo Thần Ký

Chương 8: Gánh nước



Sáng sớm hôm sau Lạc Tư Thần tỉnh dậy rồi nhanh chân chạy tới nơi làm nhiệm vụ, biết đường rồi nên lần này y đã giảm thời gian di chuyển xuống chỉ còn một tiếng rưỡi. Lần này tượng hồ ly không cản lại y nữa, cổng cũng tự động mở ra nên Lạc Tư Thần liền đi vào bên trong, nhiệm vụ của y là gánh nước đổ đầy vào năm vại nước to đùng ở phía sau hậu viện. " Thế này thì phải gánh tới đêm mất!" Lạc Tư Thần nhanh chóng vào việc để hoàn thành sớm nhất có thể.

Địa điểm đi lấy nước là ở thác nước lưng chừng núi, Lạc Tư Thần lúc đi thì khá nhẹ nhàng nhưng lúc quay về thì không khác gì tra tấn, chưa kể phải vác theo hai thùng nước lớn trên vai, y còn phải leo núi dốc cao dựng đứng, đây không phải tra tấn thì là gì? Lạc Tư Thần khó khăn bước từng bước, đôi chân đã mỏi nhừ. Y đã dùng linh lực bao bọc quanh bàn tay rồi mà vẫn cảm thấy rất nặng. Khó khăn lắm mới về đến nơi, đổ hai thùng nước mới đầy được một nửa một cái vại, Lạc Tư Thần cảm thấy cạn lời " Không lẽ thật sự là phải làm tới tối mới xong sao?".

Ở bên trong chính phòng, một nam nhân mặc y phục màu đỏ diễm lệ nằm vuốt ve cái đuôi mềm mại của mình mà dùng thần thức quan sát sự việc xảy ra ở bên ngoài, y cất giọng nói yêu mị nhẹ nhàng " Lại là một cái ngốc tử chạy tới đây gánh nước, đám quản sự kia thật biết cách hành người mới".

Lạc Tư Thần cảm thấy không thể cứ như vậy được, cách làm này không ổn chút nào, tuy nói là muốn rèn luyện thân thể nhưng thế này thì cũng hơi quá đáng rồi. Lạc Tư Thần chợt lóe lên một ý tưởng, y xách hai thùng nước đi ra khỏi động phủ rồi ngồi ở một gốc cây xa xa. Lạc Tư Thần bấm pháp quyết muốn biến linh lực hóa thành nước đổ vào thùng, dù sao y cũng là người có linh căn hệ thủy, nước do y biến ra với nước ở thác nước hẳn sẽ không khác biệt mấy.

Thế nhưng Lạc Tư Thần chưa từng thử qua việc này nên không biết liệu có thành công hay không, y nhớ lại hướng dẫn đã đọc qua trong sách rồi lật tay hô " Biến" một cái, linh lực thoát ra lòng bàn tay của y hóa thành nước chảy vào thùng nước trước mặt, lúc đầu chưa quen nên nước chảy ra rất ít, dần dần dòng nước tí tách đó cũng trở nên ồ ạt hơn. Lạc Tư Thần không nên được xúc động mà cười lớn " Thành công rồi! Ha ha! Ta thành công rồi".

Lạc Tư Thần là tay mơ nên phải mất 15 phút mới có thể đổ đầy được hai thùng nước, cũng theo đó mà linh lực của y cạn mất một nửa, cũng may Lạc Tư Thần có thể khiến linh lực tự động hấp thu vào thay thế nên cũng không tới nỗi. Y xách hai thùng nước vào đổ đầy một vại nước, không có người theo dõi nên hẳn là sẽ không bị phát hiện, so ra trước đó một vòng xuống núi lại đi lên cũng mất 1 tiếng thì lúc này chỉ cần 15 phút sẽ hoàn thành một lượt.



Nam nhân ở trong chính phòng khẽ cười " Không ngờ ngốc tử này cũng không ngốc cho lắm, nhanh như vậy đã tìm ra cách giải quyết rồi, rất thú vị!". Công việc gánh nước quét tước sân vườn đều là nhiệm vụ của tân đệ tử, một phần để rèn luyện bọn họ, một phần là ngầm khảo hạch năng lực ứng biến, không ai bắt bọn họ phải làm việc hết cả một ngày cả, vậy thì lấy đâu ra thời gian để tu luyện, cho nên nếu biết cách xử lý thì những công việc này chỉ bé như mắt muỗi mà thôi.

Lạc Tư Thần phát hiện, mỗi lần y dùng cạn kiệt linh lực thì lần hồi phục theo theo sẽ nhanh hơn lần trước, đây quả đúng là thần kỳ, bình thường mọi người đều không thích cảm giác linh lực bị cạn kiệt nên sẽ không bao giờ để cho tình trạng như vậy xảy ra, Lạc Tư Thần thì khác, y không ngại sử dụng linh lực để hoàn thành nhiệm vụ vì y có khả năng tự động hấp thu linh lực bù vào ngay lập tức. Đây đúng là một khám phá rất thú vị.

Bộ truyện Cổ Đạo Thần Ký được tác giả đăng tải tại Noveltoon, đọc tại Noveltoon để ủng hộ và tương tác với tác giả.

Vốn nghĩ phải mất cả ngày để gánh nước, nào ngờ Lạc Tư Thần tới trưa là đã hoàn thành toàn bộ rồi, thậm chí còn chẳng mất quá nhiều sức, y vui vẻ quay về khu vực của đệ tử ngoại môn đi tới nhà ăn để bổ sung năng lượng. Lạc Tư Thần đang ăn dở thì Nghê Hiên bơ phờ đi tới than thở " Ngươi không biết đâu, ta nhận nhiệm vụ quét tước sân vườn, nhưng đó không phải cái vườn mà rộng bằng cả một khu rừng nhỏ, tới giờ ta mới chỉ hoàn thành được một phần năm công việc, cứ thế này thì tới đêm cũng không xong mất".

Lạc Tư Thần giúp y bóp bóp vai, Nghê Hiên vội uống một ngụm nước rồi nói " Thế này thì lấy thời gian đâu để mà tu luyện". Lạc Tư Thần nghe xong liền suy nghĩ mấy giây, trong đầu y hiện lên một ý tưởng rồi nói với Nghê Hiên " Huynh thử dùng cách của ta xem!".

Buổi chiều hôm đó, Nghê Hiên nghe theo lời Lạc Tư Thần, điều khiển linh lực tạo thành một luồng xoáy thổi bay lá cây trên đường đi của nó rồi gộp lại vào một chỗ, công việc là y nghĩ sẽ mất cả ngày để làm lại chỉ hoàn thành ngay trong hai canh giờ, lần này phải cảm tạ Lạc Tư Thần thật nhiều mới được.
Chương trước Chương tiếp