Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông

Chương 103: Nhân viên sững sờ



Buổi chiếu thử ở thành phố thứ hai chưa kịp bắt đầu, máy bay riêng Gulfstream đã hạ cánh xuống sân bay Ninh Ba.

Ở một mức độ nào đó, quả thật không thể nhận ra Thương Thiệu là một người đàn ông đã 36 và sắp bước sang tuổi 37. Dù sao thì đêm qua anh cũng chỉ ngủ lúc 1 giờ đến 6 giờ sáng đã đến sân bay, ngủ một giờ trên máy bay rồi sau khi hạ cánh đã lập tức đi làm.

Khi đến Tần Đức, thời gian vừa qua 9 giờ, chiếc xe mang biển số Cảng·3 lượn qua hồ cá chép và hòn đảo phủ đầy nước bên những tảng đá xám đen rồi dừng lại trước cổng chính.

Tòa nhà này thuộc về Tần Đứ, nhưng trên biểu tượng của tòa nhà treo cả hai dấu hiệu của Thương Vũ và Tần Đức. Tuy nhiên, thực tế Tần Đức chỉ chiếm năm tầng văn phòng, phần còn lại được cho thuê cho các tập đoàn khác, công ty luật và khách sạn cao cấp. Nhưng ai ra vào tòa nhà này mà không biết chiếc xe này thuộc về ai?

Trên các nền tảng xã hội đâu đâu cũng thấy ảnh chụp bất ngờ chiếc Cảng·3: "Check-in đi làm, lại tình cờ gặp xe sang của Thái tử nhà họ Thương, chụp ảnh chung để lấy hên / hình trái tim /"

Khi bánh xe vừa ngừng quay đã có người lập tức tiến tới mở cửa xe, anh đi thẳng vào thang máy riêng lên tầng văn phòng. Những nhân viên đã điểm danh vừa uống cà phê vừa lao vào công việc, tất cả đều im lặng trong giây lát, sau đó tiếng bàn phím gõ càng dữ dội hơn.

Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong đầu lại đồng loạt thoáng qua cùng một ý nghĩ—

Thái tử có người yêu rồi!

Nếu như trên Line chủ yếu là người thân và bạn bè ở Hồng Kông và nước ngoài thì danh sách bạn bè trên WeChat của Thương Thiệu chủ yếu là đối tác, khách hàng và cấp dưới trong nước. Động thái công khai tình cảm tối qua của anh, tuy kín đáo nhưng lại gây chấn động, chỉ trong một giờ đã lan truyền khắp tập đoàn, từ nhóm của tập đoàn lan sang các nhóm xã hội cá nhân khác.

Vì vậy, trong mắt tất cả phụ nữ có mặt hôm nay, người bước vào tòa nhà Tần Đức không còn là một Thái tử độc thân sáng chói mà là một Thái tử gia rời khỏi thị trường hôn nhân.

Thương Thiệu đi qua khu văn phòng rồi tiến về phía phòng làm việc của giám đốc điều hành. Bước chân anh qua khiến phía sau tiếng bàn phím vang lên điên cuồng.

Thư ký hành chính mặc bộ đồ vest chỉnh tề đứng dậy đón anh. Sau khi báo cáo mấy chi tiết lịch trình hội nghị một cách có trật tự, cô ấy thấy Thương Thiệu dừng bước, hờ hững nói: "Bàn phím gõ cũng khá chăm chỉ đấy."

Thư ký: "..."

Chú Khang đi theo sau anh không nhịn được cười.

Trong công cụ giao tiếp nội bộ của Tập đoàn Thương Vũ, khung trò chuyện như tuyết rơi lớp lớp.

"Cứu tôi với, hôm nay tôi không thể đối mặt với Sếp Thương được nữa!!!"

"Trong đầu toàn là hình ảnh anh ấy ôm phụ nữ... Tôi không ổn rồi!"

"Ahhh, không biết Sếp Thương khi yêu sẽ như thế nào nhỉ?"

"Cô em gái nhỏ! Cô không thấy ảnh chụp màn hình à? Trời ơi, cưng quá đi!"

"Đủ để tôi sốc từ quý 2 đến quý 4."

"Có khả năng nào là liên hôn không?"

"Chắc chắn là liên hôn rồi, nhưng liên hôn cũng không cản trở việc nuôi dưỡng tình cảm mà."

Một lúc sau, họ làm bộ làm tịch tiếp tục làm việc. Đến 11 giờ rưỡi, một nhóm những người không ăn cơm mà chỉ ăn nhẹ ôm hộp salad, đường hoàng chuyển sang phòng trà để tiếp tục trò chuyện.

"Đoán xem bạn gái là họ Ôn hay họ Trang?"

"Cũng có thể là người ở Ma Cao."

"Không giống lắm, Sếp Thương là người thừa kế, hình ảnh của gia đình họ Thương quá chính trực, nếu là liên hôn thì chắc chắn sẽ cân nhắc đến bối cảnh xã hội của người vợ tương lai."

Một chuyên viên cấp cao của bộ phận công vụ nói với vẻ nghiêm trọng.

"Nếu là người trong nước thì sao?"

"Điều này có khả năng hơn."

Bỗng có người đề cập: "Có khả năng nào là... đỏ ba (*) không?"

(*) 红三: con cháu của những người sáng lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa

Phòng trà vốn đã rất kín đáo giờ càng thêm yên tĩnh.

"Cảm giác suy đoán này hợp lý hơn."

"Vậy nên mới không lộ mặt, vì thân phận nhạy cảm."

Biểu cảm của nam nữ đồng nghiệp đều như bừng tỉnh, như thể đã hiểu ra.

"Nghe hợp lý."

"Make sanse."

"Lúc đầu tôi còn tưởng là ngôi sao nào đó." Một nữ đồng nghiệp vuốt ngực trấn an.

"Buồn cười, không thể nào."

"Nghĩ nhiều quá rồi, kiểu người như họ không thể nào cưới ngôi sao đâu, chơi thì được chứ cưới về, sao có thể không xem xét bối cảnh?"

"Đúng đúng, môn đăng hộ đối là một chuyện, ít nhất cũng phải có thể đứng vững trên sân khấu. Ngôi sao..." Cười khinh miệt và mập mờ: "Sao trong làng giải trí có ngôi sao nào không bị lật tẩy?"

"Sếp Thương có CP trên mạng đấy." Một đồng nghiệp nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng gây sốc.

Mấy người đang uống cà phê đều sặc, đứng dựa vào quầy bar cũng ngả người về phía trước.

"Làm sao có thể? Trên mạng ngay cả ảnh của Sếp Thương cũng không có, làm sao cặp đôi được?"

"Làm sao mà không có?" Nữ đồng nghiệp chớp mắt, "Chỉ là không dùng tên Thương Thiệu thôi."

Khi cô ấy vừa nhắc đến, mấy người khác đều sững lại rồi lần lượt cười phá lên.

"Kim Nguyên Dân à?"

"Sếp Kim vẫn chưa lấy lại được thân phận của mình à?"

"Sếp Kim đau lòng vì mất đi tên thật."

Hiếm khi nghe thấy Thương Thiệu có liên quan đến ngôi sao nữ, mọi người lập tức chuyển hướng quan tâm: "Cặp với ai? Làm sao cặp được?"

"Còn ai nữa, là Ứng Ẩn chứ ai."

Một đồng nghiệp làm chuyên viên vận hành internet của bộ phận thị trường sau khi nói câu này liền đặt miếng bánh đã bị cắm lung tung xuống, rồi hăng hái tiếp tục: "Tôi vô tình thấy lại ảnh Sếp Thương tham dự lễ trao giải trên trang chủ, tò mò xem mọi người bình luận ra sao, ai ngờ cả phần bình luận đều đang ghép cặp hai người họ."

"Nhưng chẳng phải họ đã biết Sếp Kim đã kết hôn và có con rồi sao?"

"Vì vậy họ không dám công khai cặp đôi, lén lút tạo nhóm để tự vui với nhau haha, tôi có trong nhóm đó."

"Ứng Ẩn với Sếp Thương, ngoài hai sự kiện đó hoàn toàn không có mối liên hệ nào mà?"

"Đúng là vậy." Đồng nghiệp gật đầu nhưng lại tiếc nuối: "Nhưng phải thừa nhận, nhìn hình CP cuat họ thực sự khiến người ta khó lòng dứt ra được."

Cô ấy nhớ lại: "Hơn nữa, họ tin cặp đôi này là thật, nói Sếp Thương đã đến phim trường ở cạnh cô ấy hai tháng, yêu cầu gì cũng đáp ứng, cảm động lòng người."

"Hahahahahahaha."

Lúc này, phòng trà thực sự rất náo nhiệt, ai nấy đều cười nghiêng ngả.

"Trong mơ à?"

"Toàn là fan của nữ chính thôi mà?"

"Chuyện bình thường thôi, chẳng phải nói Ứng Ẩn chỉ lấy chồng giàu sao? Địa vị cao như vậy mà vẫn quyết tâm làm người đào mỏ, đúng là không quên ý định ban đầu ha ha."

Lời này thật khó nghe, thời nay ít ai còn dám công khai gọi người khác là kẻ đào mỏ.

"Ờ, xin lỗi nhé, tôi là fan của cô ấy, anh nói như vậy làm tôi hơi giận đấy." Một đồng nghiệp khác đặt chén đĩa xuống, nhìn thẳng vào nam đồng nghiệp với vẻ mặt đầy tự cao: "Cô ấy đào mỏ gì hả? Anh nói thử xem."

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu, những người xung quanh nhanh chóng cười đùa vài câu để lấp liếm đi chuyện này.

"Không sao, để họ ghép đi, dù sao người họ cặp là Kim Nguyên Dân mà, ha ha ha."

Họ nói chuyện suốt cả giờ nghỉ trưa, những tin đồn về liên hôn với dòng dõi đỏ lại tiếp tục lan truyền từ các nhóm chat sau khi công việc bắt đầu lúc 1 giờ 30 chiều. Mặc dù không ai có bằng chứng, nhưng tin đồn càng lan rộng càng trở nên có căn cứ rồi trở thành một điều gì đó rất chắc chắn.

Chuyện này lan truyền suốt gần một tuần mới dần lắng xuống.

Trong suốt tuần đó, chú Khang cầm một bộ bản vẽ đi lại từ Ninh Ba đến một tiệm vàng thủ công cổ ở Hồng Kông không dưới ba lần. Tiệm này tuy không lớn, lại nằm khuất trong một góc ở Miếu Nhai, từ bên ngoài trông rất bình thường nhưng đã truyền qua bốn đời, là một trong những xưởng chế tác vàng thủ công cung cấp cho các thương hiệu cao cấp đặt hàng.

"Khó tính thật, tên Thương con này còn khó tính hơn cả ông chủ ở Paris."

"Thương con" trong tiếng Quảng Đông có nghĩa là Thương nhỏ. Ông ấy gọi như vậy vì đối với ông, Thương Cảnh Nghiệp mới là "Ông Thương". Bố còn tại vị nên con trai đương nhiên chỉ là "Thương con".

"Vừa đòi áo da, vừa đòi sợi tóc, ôi, còn muốn gì nữa? Bao đựng súng đùi à, tôi có cần làm thêm cho cô ấy một cái áo lót ren nữa không? Nhìn thế này thực sự quá tuyệt vời!" Ông chủ vốn có tính khí kỳ quặc, mắt lim dim sau cặp kính nhìn chú Khang từ dưới lên.

Chú Khang cười, ngồi bên bàn làm việc của ông ta uống trà, thổi nhẹ lớp bọt trà rồi ôn hòa nói: "Chẳng phải vẫn còn thời gian sao? Mấy thứ trước đẹp lắm rồi, cái này tất nhiên cũng sẽ đẹp thôi."

"Hứ!" Ông chủ rõ ràng bị từ "đẹp" này làm vui, "Không phải tôi khoe khoang, ngay cả bảo tàng sáp Madame Tussauds có đến đây cũng không thể sánh được với thần thái của tôi đâu!"

"Cậu chủ cũng đã cân nhắc đến phương án đó, nhưng tượng sáp dễ tan chảy, còn vàng thì khó tan, tình cảm đã đáng giá ngàn vàng, tất nhiên không thể dùng sáp được."

Lúc này ông chủ mới nói thật: "Nhưng mà sáp của họ cũng không phải loại sáp bình thường đâu..."

Ông ấy được lời lẽ dỗ ngon dỗ ngọt, trong lòng thực ra rất hài lòng.

Nhớ lại lần đầu tiên Thương Thiệu bước vào tiệm của ông, khi đó trầm lặng ít nói, từ ánh mắt của anh mà nhìn chỉ thấy sự lơ đãng, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào. Gọi anh một tiếng "Thương con", anh như bị đánh thức từ một giấc mơ nào đó, phải qua một giây mới yên lặng và lịch sự gật đầu nhẹ.

Việc bị gọi là "Thương con" một cách tùy tiện anh cũng không để ý, chỉ kiên nhẫn cùng chờ đợi nhân vật trong tay người thợ dần thành hình.

"Anh rất thích cô ấy nhìn không chớp mắt."

Thương Thiệu cười cười, không nói gì.

"Một người là quan viên, một người là mỹ nhân, xứng đôi quá."

Buổi chiều ở Miếu Nhai yên tĩnh, dòng xe cộ tấp nập đều như bị dồn nén ngoài con ngõ sâu, ông chủ tiệm vàng kéo dài giọng nói nhưng không nhận được hồi âm.

Dù miệng gọi là "Thương con" nhưng ông vẫn nói nhiều lời tốt đẹp, chẳng hạn như "trăm năm hạnh phúc", "khi nào thì sinh con?", thậm chí còn nói đến khi tổ chức tiệc cưới nhất định phải đến để xin một ly rượu mừng.

Người đàn ông bên cạnh im lặng chấp nhận tất cả những lời đó.

Đôi khi ngước lên nhìn, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ phản chiếu trên mặt anh như một dải ánh sáng ban chiều ra đời trong căn phòng. Ông chủ cảm thấy anh quả thật rất ít nói, dù có dỗ dành thế nào cũng không lay chuyển được.

Trên bàn làm việc, tiếng búa đập nhỏ, tiếng chạm khắc, tiếng lưỡi dao cọ xát tạo nên âm thanh kim loại vụn vang lên một cách nhịp nhàng.

Món đồ nhỏ này đã được hoàn thành ba lần trong một tuần, chú Khang không dám rời đi, từ sáng đến chiều, uống hết ly trà này đến ly trà khác rồi lắng nghe ông chủ nói cả ngày về việc người châu Âu định nghĩa thời trang cao cấp nông cạn như thế nào và kém xa so với nghề thủ công của tổ tiên ra sao.

"Đây là cái thứ mười hai rồi." Ông chủ đột nhiên nói.

Ông thổi một hơi, những mảnh vụn vàng lấp lánh theo làn hơi bay lên.

"Cũng là cái cuối cùng rồi." Chú Khang đáp.

"Facebook của vị ảnh hậu này có cho người ta xem không? Đừng có dùng tôi làm bảng hiệu sống, tôi không chịu nổi đâu."

"Ông nhận ra cô ấy à?" Chú Khang nhướng mày.

Ông chủ tiệm nhấc mắt lên từ kính lúp đứng, liếc nhìn chú Khang: "Nói nhảm!"

Hai ông lão nhìn nhau rồi cười ha hả.

Tượng nhỏ bằng vàng được chạm khắc cực kỳ tinh xảo, chú Khang dùng một tấm khăn lụa thật dày bọc kỹ lại rồi cất vào túi áo trong của bộ vest sau đó dặn tài xế quay về Ninh Ba.

Xe Benz vừa rời khỏi cầu Hồng Kông-Chu Hải-Ma Cao thì bất ngờ nhận được điện thoại của Ứng Ẩn.

"Cô Ứng." Ông cụ thầm tính toán lại ngày rồi yên tâm: "Cô đi chuyến bay mấy giờ ngày mai? Tôi sẽ sắp xếp xe đến đón."

Đầu dây bên kia của Ứng Ẩn im lặng, nghe như cô đang ở trong một không gian kín nào đó.

Cuối cùng cô nói: "Tôi đã hạ cánh rồi, hiện đang ở trên xe."

Chú Khang ngạc nhiên: "Kết thúc sớm vậy sao?"

"Ừ, trạm cuối thiết bị bị hỏng nên chỉ tổ chức một buổi sáng."

"Để tôi thông báo cho cậu chủ."

"Không không," Ứng Ẩn ngăn ông lại: "Ông đang ở đâu?"

Chú Khang hiểu ngay, cười đến nếp nhăn ở khóe mắt xếp chồng lên nhau: "Cô muốn cho cậu ấy một bất ngờ phải không?"

Hai người hẹn gặp ở trung tâm thành phố, Chú Khang xuống xe rồi tìm đến chiếc xe đang bật đèn cảnh báo. Khi ông đến gần, cửa sổ sau xe mới từ từ hạ xuống. Ông đưa thẻ ra vào công ty vào bên trong, nghe thấy ngôi sao nữ đang quấn kín bên trong xe hỏi: "Anh ấy có giận tôi không?"

Chú Khang đã có đủ nhận thức mới về cậu chủ của mình, trả lời: "Người khác làm thì có thể, nhưng cô thì không."

Ứng Ẩn hơi kéo thấp khẩu trang xuống: "Tôi không làm phiền anh ấy."

Chú Khang mỉm cười, lịch sự giúp đỡ: "Vậy thì cô cứ thoải mái đi."

Ứng Ẩn nắm chặt thẻ ra vào, bảo tài xế lái xe đến tòa nhà Tần Đức gần đó.

Lần trước đến thăm là vào lúc đêm khuya, văn phòng rộng lớn đến nỗi không có một bóng người. Lần này lại khác, giữa ban ngày ban mặt, mọi nơi đều có người qua lại. Trước khi lên lầu, Ứng Ẩn đã thực hiện một cuộc xây dựng tâm lý.

Hít thở sâu.

Chỉ là gặp mặt thôi, không quá đáng chứ?

Sáu ngày không gặp, cô thực sự thấy nhớ đến không chịu nổi.

Mặc dù đã là 5 giờ chiều, nhưng dù sao cũng là thứ Hai, các cuộc họp chiếm phần lớn thời gian, vì vậy gần hết giờ làm việc cũng không có ai lười biếng, người gõ bàn phím, người sửa kế hoạch, người kéo báo cáo, người gọi điện thoại, tất cả đều tạo nên một bầu không khí bận rộn, hối hả.

Giữa sự bận rộn đó, không ai để ý đến việc một chiếc thang máy mở cửa.

Một tiếng "ting" vang lên, một bóng dáng mặc quần jeans, giày vải, khoác áo da kiểu vest bước ra, bước đi nhẹ nhàng, như thể có chút lo lắng.

Thật ra thang máy lên xuống không có gì lạ, vì các bộ phận thường xuyên có sự liên lạc qua lại. Nhưng dọc hành lang, từng người một bắt đầu chậm lại động tác gõ bàn phím.

Mặc trang phục thoải mái như vậy, còn đội mũ lưỡi trai, nhìn là biết không phải nhân viên của Thương Vũ. Ở đây, mỗi nhân viên đều có quy định ăn mặc nghiêm ngặt.

Có người ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo người phụ nữ lạ mặt.

Cô ấy còn đeo khẩu trang?

Cả văn phòng nhìn cô với ánh mắt có chút khó hiểu nhưng vì bận rộn với công việc nên cũng không ai chú ý nhiều—

Cho đến khi thấy cô ấy đi thẳng về phía văn phòng Giám đốc điều hành.

Ứng Ẩn đã kiệt sức, bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế lòng bàn tay nhét trong túi áo đã ướt đẫm mồ hôi. Cô bước đến trước bàn làm việc của thư ký hành chính, đứng thẳng lưng, cố bắt chước giọng điệu thương mại của Thương Thiệu: "Xin chào, tôi muốn gặp Sếp Thương."

Thư ký không rõ lai lịch của cô nhưng đã rất thành thục mở lịch trình gặp mặt hôm nay, hỏi: "Xin hỏi quý danh của cô? Cô có hẹn trước không?"

Ứng Ẩn đành cúi người, liếc mắt nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói: "Cô có WeChat của Sếp Thương không?"

"Ờ..." Thư ký khựng lại, "Có."

"Người bạn gái trên trang cá nhân của anh ấy là tôi." Cô nói nhỏ, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang ửng hồng.

Thư ký: "..."

"Thật mà." Ứng Ẩn thấy cô ấy có vẻ nghi ngờ; liền bắt chước nói bằng giọng Quảng Đông vụng về: "Em gái à."

"Nhưng tôi cũng không thể tin cô được, thưa cô." Thư ký mỉm cười theo cách chuyên nghiệp.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng bên trong mở ra, hai bóng người bước ra một trước một sau. Người đi đầu mặc áo khoác xanh đậm, người sau cầm nắm cửa mặc bộ vest kaki trông rất phong cách Anh.

"Sếp Thương, ngài dừng lại chút, Bí thư Trịnh bên kia..." Viên chức từ chính phủ tỉnh nói với giọng lịch sự.

"Để tôi tiễn ngài đến thang máy." Thương Thiệu lịch sự chỉ tay, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu: "Mời đi bên này."

Khi thấy người phụ nữ mặc đồ thoải mái, cả hai đều khựng lại.

Thương Thiệu: "..."

Ứng Ẩn nuốt nước bọt, cô đứng thẳng người, mắt mở to như thể đã sẵn sàng bị mắng.

Không ai nhìn thấy nụ cười thoáng qua của Thương Thiệu, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm túc và công vụ của anh: "Cathrine, mời cô gái này vào văn phòng."

Sau đó, anh quay sang Ứng Ẩn, "Vào trong chờ anh một chút."

Giọng anh rất nhẹ nhàng, trước mặt người lạ cơ thể Ứng Ẩn bắt đầu nóng lên, mồ hôi xuất hiện trên cổ.

Thương Thiệu tiễn viên chức của chính phủ đến thang máy, sau đó giao cho trợ lý của văn phòng giám đốc để tiễn xuống lầu, anh quay trở lại bước chân chậm rãi và bình tĩnh trở về phòng làm việc.

Chỉ có động tác xoay đồng hồ của anh là tiết lộ tâm trạng tốt của anh.

Ứng Ẩn được thư ký hành chính mời vào văn phòng, cô vẫn chưa tháo khẩu trang mà chỉ cởi áo khoác da, đặt trên tay, ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc chờ anh.

Bên trong, cô mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, cổ áo nhỏ kiểu polo cổ điển, kiểu dáng ôm sát, chiều dài chỉ đến eo, bên dưới là quần jeans xanh nhạt ôm sát vòng hông tròn trịa.

Thư ký hành chính nhìn cô nhiều lần, càng nhìn càng thấy mặt mình nóng bừng.

Cô ấy có thân hình quá đẹp, nghĩ đến cảnh bị Sếp Thương ôm trong lòng, mặc dù không có hình ảnh rõ ràng nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy khêu gợi.

Ứng Ẩn đợi một lúc, nghe thấy tiếng khóa cửa xoay.

Cạch một tiếng, cửa mở ra.

Cô đứng yên không động đậy mà nhìn chằm chằm vào Thương Thiệu đóng cửa lại, từng bước tiến đến gần cô.

Khi Thương Thiệu đến gần, đôi mắt trầm lặng, tối sẫm nhìn cô chăm chú, cuối cùng Ứng Ẩn nhào tới hai tay ôm chặt cổ anh.

Áo khoác da rơi xuống đất không một tiếng động, chiếc eo thon gọn trong chiếc áo len màu tím nhạt của cô rơi vào tay anh.

Không nói lời nào, chỉ là một nụ hôn.

Khi đã hôn đến mức thở hổn hển, cô mới nghe Thương Thiệu hỏi: "Sao đột ngột về vậy? Kiểm tra à?"

Anh cười nhẹ, giọng khàn khàn mang theo chút dục vọng khiến chân Ứng Ẩn như mềm nhũn. Cô lắc đầu, giọng mũi nói "Nhớ anh". Vừa dứt lời, Thương Thiệu đã bế cô ngồi lên bàn làm việc.

Anh hôn cô đầy mãnh liệt, tay áo cô bị anh nắm đến nhàu nát.

Tập tài liệu trên bàn bị hất tung, cô vô thức chống tay, một góc va vào công tắc tổng trên bàn.

Một nút bị nhấn giữ.

Mành rèm điện giữa hai tấm kính bắt đầu từ từ kéo lên rất nhẹ, tiếng động nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy.

Bên ngoài, văn phòng rộng lớn, điện thoại, bàn phím, bước chân, tiếng nói nhỏ, tất cả đều ngừng lại.

"..."

Thương Thiệu đang hôn, không biết là do bản năng nhạy bén hay điều gì mà anh kịp thời nhận ra. Ngay khi mở mắt, anh nheo mắt rồi quyết đoán nhấn nút dừng.

Bên ngoài cửa sổ rèm nửa mở, nhân viên tòa nhà Tần Đức nhìn chằm chằm, tài liệu trong tay rơi xuống đất.

Mặc dù không ai nhìn rõ người phụ nữ bên trong là ai, nhưng tất cả đều biết, Sếp Thương của họ rất yêu vòng eo của cô ấy, yêu đến mức không rời tay được.
Chương trước Chương tiếp